Thầy Bói Thiên Khẩu


Chương 58: Cứu Tinh Đến!


Tác giả: Thiên Bảo


Loáng thoáng không qua lối mòn khu rừng, Thiên Khẩu có thể mơ hồ thấy được ở đằng xa kia có một thân ảnh đang tiến đến đây.


Thân ảnh này rất lạ, hắn không thể nhận ra đó là ai trong năm thành viên của băng nhóm Bách Thú Dạ Hành, ngoài bọn họ ra, hắn không thể xác nhân thêm ai nữa.


Bất chợt lòng hắn chợt động, thân thể nhanh chóng lùi lại phía sau, nơi góc vai áo bị xé rách bởi một mũi tên bắn ngang qua, Thiên Khẩu nhíu mày quay đầu lại nhìn.


Chỉ thấy đối diện đã đứng thẳng một người áo đen, tay cầm nỏ nhắm hắn bắn đến, kẻ này không ai khác là Tiểu Bái, không biết hắn lấy nỏ này ra từ đâu.


Không ổn!


Thầm kêu một tiếng, Thiên Khẩu dừng lại thế lui, không kịp phản thủ, chỉ có thế tông thẳng lại vào phía trước, ngay khi hắn vừa làm như thể thì từ phía sau lưng bỗng dâng lên một luồng khí lãng cực tốc xông thẳng tới.


Phành! Mượn lực ở phía sau, Thiên Khẩu phóng thẳng về phía trước, thế nhưng vào lúc này một mũi tên khác xuất kỳ bất ý hưởng thẳng ngực hắn tấn đến, tình thế cấp bách, nhưng tâm hắn không cuống chỉ nhẹ nhàng hừ một tiếng.


Răng rắc! Vang lên, thân hình uốn éo lạ thường phóng qua một bên nhanh chóng tránh được một kiếp nạn.


Tiểu Bái và họ Tống thấy đòn công kết hợp không thành cũng có chút bất ngờ nhưng bọn chúng cũng không dám chần chừ thêm liếc mắt nhìn nhau một cái, quay lại nhìn về phía Khẩu, thấy hắn đã khuỵu xuống một chân liền cười lạnh tấn đến.



Thiên Khẩu nhíu mày nhìn lấy bọn chúng, thân cố động thêm một chút, nhưng lúc này độc tính trong người vô ý kích động làm sắc mặt hắn trở nên khó coi, rồi phun ra một búng máu xanh đen.


Hai tên kia thấy vậy, Tiểu Bái dừng lại nạp tên vào nỏ nhắm ngay đầu bắn tới, tên họ Tống từ trong người lấy ra một đoản kiếm ngắn, lưỡi kiếm một vết mực đen gì đó sóng sánh chém về phía Thiên Khẩu.


Tình thế trở nên nguy cấp, đòn công thế mạnh không còn đường lui, thân Khẩu giở đây vết thương lỗ chỗ, trong người độc tính bộc phát khó điều tức khống chế nhịp thở nói chi là vận thân tránh né.


Nguy quá rồi!


Thế nhưng…


– Hờ, cuối cùng cũng kịp.


Một cơn gió thoáng thổi qua, một thân ảnh mê người áo trắng lụa tuyết, tóc mai đen tuyền tung bay phấp phới như một vị chiến tướng anh khí bừng bừng.


Nàng một tay cầm nón lá xoay tròn uyển chuyển nhẹ nhàng đỡ lấy mũi tên, mượn thế vi diệu phản nó bay về hướng họ Tống, tên kia lách thân một kiếm bỗng phóng về phía trước.


Vân Thanh thần sắc lạnh lùng, đưa tay nhanh chóng dùng chiếc nón lá phản đòn phóng ra vang lên âm leng keng sắt nhọn, đoản kiếm đổi hướng cắm về một thân cây gần đó, chỉ thấy nơi thân cây nhanh chóng khô héo, độc tính hiển nhiên không tầm thường.


Thế công của nón lá không ngừng, bén nhọn tấn thẳng vào họ Tống, vốn tên này định lấy tay ra đón đỡ nhưng không ngờ chiếc nón lá lại mọc ra nhiều phi đao phóng tới làm hắn không kịp trở tay, hai mắt mù loè một phi đao cắt ngang cổ họng, hắn chết bất đắc kỳ tử.


Chỉ thấy ngón tay của nàng này khẽ động, nón lá đột nhiên chuyển hướng phóng đến Tiểu Bái tràng mưa kim li ti phóng ra liên tiếp, tên này ngay cả nhìn còn chưa kịp, thì hắn chạy tức tốc xa từ khi nào.



Cô nàng hừ nhẹ một tiếng định tiến lên tiếp tục truy đuổi, nhưng lúc này một tay khác của nàng đã được Thiên Khẩu nắm lấy và nói.


– Khoan đã, để hắn sống tên này còn có tác dụng.


Vân Thanh thu hồi lại chiếc nón lá, lắc tay thoát khỏi Thiên Khẩu chỉnh lại chiếc nón, rồi nhìn về hắn nhàn nhạt nói.


– Người có phải là Thiên Cơ?


Thiên Khẩu ngỡ ngàng, sắc mặt hiện lên vẻ cổ quái, trong lòng mắng thầm.


Khoan đã, hình như có gì đó sai sai, ta ẩn danh biệt tích có mấy năm, chưa gì Hằc Cực lại tìm đến, thiên hạ lại lòi đâu ra cao thủ bậc này đến tìm ta đây.


Dù tràn đầy nghi vấn, nhưng rất nhanh thần sắc hắn lại trở nên bình thường nhìn chăm chú vào Vân Thanh khiến nàng cũng cảm thấy đôi chút khó chịu, còn Khẩu thì vẻ mặt lại nhanh chóng trở nên kinh ngạc.


– Nàng là hậu duệ Vân Gia? Nàng là người của Thần Cơ Toán.


Người này chỉ mới nhìn mình một chút mà đã nhận ra lai lịch mình rồi sao.


Vân Thanh đôi mày khẽ động, nhìn lại người này một lần nữa nhẹ nhàng nói.



– Đúng thì sao, mà không đúng thì thế nào? Ngươi có thật là Thiên Cơ?


– Phải chính là ta.


– Thật sao?


– Thật.


Ngay khi lời vừa dứt, Thiên Khẩu liền cảm giác được một chút bất an, lòng chợt động nhìn lại ánh mắt sắc lạnh của Vân Thanh bỗng cảm thấy rùng mình, rồi lại nhận thấy môi của nàng này khẽ nhếch lên, một nụ cười lạnh thoang thoảng.


Hắn thầm kêu một tiếng “Không ổn!”


Xoạt xoạt… Nhưng lúc này, từ trong khu rừng đi ra vài bóng người, bọn họ dù có chút chật vật, thần tình mệt mỏi uể oải, đám người này không phải là ai khác chính là bang nhóm Bách Thú Dạ Hành.


Đi đầu là một cô nàng vận một áo bào tử sắc, thân hình mê người. Nàng không phải là ai khác, chính là Yên Nhi thành viên nhỏ tuổi nhất của bang nhóm Bách Thú Dạ Hành.


Theo sau nàng, lần lượt là Ưu Tú với tà áo dài màu đen một gương mặt xinh tươi mang vẻ khó chịu khó nhìn thấy quan sát lấy Vân Thanh, tiếp là Thanh Lâm với một bộ thanh bào nhạt thần sắc có thể được xem như là còn trấn định đánh giá tình hình, khi ánh mắt của hắn phát hiện Thiên Khẩu thì dừng lại, tập trung quan sát hơn, dường như hắn muốn làm gì đó, nhưng có vẻ người ở đây khá đông, nên hắn vẫn chưa thể quyết được.


Sau lưng tên này đi kèm là một bóng ma cô hồn dã quỷ, à không tên quỷ này là người vận bộ đồ đen bó sát thân, tóc tai bù xù che lấp gương mặt, loáng thoáng nhìn qua mớ tóc thấy một vẻ làm người người kinh sợ, mũi thở thì phò, hàm răng trắng tuyết, môi nhếch lên cười và đôi mắt thì lại trừng to đỏ hoe nhìn lấy Vân Thanh đối diện để lại cảm giác hậm hực cho nàng.


– Người này là…


Phát hiện cảm giác kì lạ này, Vân Thanh chỉ nhẹ nhàng liếc ánh mắt sắc lạnh nhìn qua, không biết vì lí do gì, chỉ liếc mắt một chút mà cảm giác liền biến mất, nhưng dù như thế vẫn không thể thoát khỏi nàng, ánh mắt Thanh dừng lại trên người mặc áo đen với hình dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ này, linh cảm của nàng mách bảo rằng chính tên này chính là người gây ra cảm giác đó cho nàng.


– Thôi kệ, không nhận ra.



Dừng lại một chút, ánh mắt lạnh lùng dời đi nhìn về phía bóng người cuối cùng, một thanh niên vận tang bào nhịp thở hỗn loạn, đang cố thở đều điều tức định thần, hai mắt thì không ngừng quan sát xung quanh làm rõ tình hình.


May quá người này không nhận ra mình.


Khi ánh mắt của Vân Thanh chuyển khỏi người mình, Huỳnh Cẩn thầm thở phào một hơi trong lòng nghĩ như vậy. Nói thật lúc vừa rồi hắn khá căng thẳng, xém chút nữa là để lộ ra thần sắc bất ổn của mình, hên là hắn định lại nhanh chóng, chưa xảy ra chuyện gì thêm nữa, lòng hắn lại mang thêm tính toán khác.


Thật không biết mối quan hệ của Huỳnh Cẩn và Vân Thanh thế nào, mà lúc nãy lại làm hắn có chút thất thố như thế. Nếu không phải bây giờ là tình huống đặc biệt, tâm trạng ai cũng có những ý định khác nhau, thầm tính toán nên cũng không ai để ý đến trạng thái của Cẩn như thế nào cả.


Lại nói một điều nữa, cũng chính điều này mà đã làm Thiên Khẩu kinh ngạc quan sát lại nhóm một lần nữa, thầm đánh giá lại.


Thật không ngờ người dẫn đầu không phải Ưu Tú mà lại là cô nàng này, linh giác của người này đạt đến mức đồ này rồi sao.


Thiên Khẩu nhìn lấy ánh mắt trong suốt dị thường của Yên Nhi mà trong lòng vẫn còn có chút bất ngờ, lấy nhãn quang của hắn liền phát hiện cô nàng này có gì đó khan khác, nhưng vì điều đó không thể hiện rõ ra bên ngoài, mà xuất hiện về mặt tâm cảnh nên hắn cũng không dám quá khẳng định.


Dựa theo những gì mà hắn biết và nhận định ra, thì cái nhóm Bách Thú Dạ Hành này, tuổi tác từng cũng na ná nhau thôi, xưng huynh đệ tỷ muội dựa vào thực lực quyết định địa vị và thân phận một người.


Đại ca là Thanh Lâm hiển nhiên hắn là mạnh nhất, trong lần trước xuất hiện thể hiện cũng không tồi sỡ hữu sức mạnh và cả trí tuệ, thế nhưng lần này là về thứ ba. Tiếp đó người được gọi là Nhị tỷ chính là Ưu Tú, nàng này đã được Thiên Khẩu ban cho phương thức khác khỏi mảnh rừng này, đúng ra sớm đã dẫn đám người này xuất hiện tại đây, thế nhưng không những xuất hiện chậm mà lại về thứ hai, thật sự làm Khẩu có chút không hiểu cho lắm.


Chẳng lẽ lúc di chuyển còn gặp chuyện gì bất ổn sao, hay là đám người kia đã dùng cách gì đó để trà trộn xâm nhập vào đây làm hại bọn họ, nhưng dù là vậy tỉ lệ gặp được và hành động của đám kia sẽ hơi khó hơi một tí, với thực lực của bọn họ xử lí một chút cũng không có vấn đề gì kia mà, thế rốt cuộc như thế nào đây.


Quả thật cái câu nói “Thông minh cả đời, ngu xuẩn nhất thời.” thật không sai, trong bản tâm của Khẩu vẫn còn rất tự tin về địa thế đặc biệt của khu rừng này, nhưng hắn cũng không nghĩ rằng vì sự ra đi của bầy quạ đã khiến vùng đất này lại một lần nữa biến đổi và sự đổi thay này đã làm ảnh hướng đến phương thức mà hắn đã chỉ cho Ưu Tú “Đi theo lối mòn là ra.” không có bầy quạ tạo điểm ấn đánh dấu ánh sáng thì xung quanh nàng ta mọi phương hướng đều là lối mòn, với sự u ám của khu rừng rất nhanh chóng nàng liền mất luôn phương hướng nên mới đi ra chậm như vậy.


Tiếp đến là Tiến Thán được xưng là Tam ca, thế nhưng lại về cuối vốn tên này chỉ giỏi dùng não, võ công từ đầu vào đến bây giờ vẫn vậy không tăng tiến tí nào, nên thứ hạng như vậy, xem ra cũng không sai biệt cho lắm.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận