Chương 8: Thiên Khẩu Ra Tay.
Tác giả: Thiên Bảo
Dưới thân cây già chết héo, của một góc nào đó trong khu rừng âm u. Có một hắc y nhân lưng hùm, trên bả vai bên trái đâm một mũi tên, máu tươi thấm nhuần hắc y, người nọ núp sau cây, ngồi xuống thở hổn hển, cất tiếng lớn nói.
– Tiểu tử Bách Thú Dạ Hành, chúng ta không thù không oán, cần gì giết tận diệt tuyệt.
m thanh lớn tiếng vang vọng khu rừng, được một lúc không hề có âm thanh đối tiếp.
Phạch!
Chỉ có một mũi tên từ phương xa đột nhiên bắn đến, ngay trúng trên thân cây, hắc y nhân lưng hùm căn bản định cúi đầu, nhưng hắn bỗng phát hiện mũi tên không xuyên qua thân cây này.
Trong lòng hắn không khỏi vừa mừng vừa sợ, còn giận nữa, không thấy hắn đã sức cùng lực kiệt sao, rõ ràng hắn và người nọ không cừu không oán, vậy mà tên kia vẫn luôn truy đuổi hắn.
– Người thật sự muốn truy cùng đuổi tận sao?
Hắn nói.
– Hừ, dư nghiệt Bạch Môn còn không mau ra đây chịu chết.
Có một hắc y nhân ốm gầy, lưng vác cung, tay trái cầm đoản kiếm tiến lại gần, hắn cách thân cây cắm một mũi tên kia khoảng một trượng, rồi hắn nói.
– Ta biết ngươi không còn nhiều thể lực, nếu ngươi chịu nói ra Bí kỹ Bạch Môn, ta có thể tha cho ngươi một mạng.
– Ngươi đừng mơ, dù ta có chết ngươi cũng đừng hòng mơ tưởng đến Bí Kỹ của bọn ta.
Hắc y nhân lưng hùm nói ra một câu, hắn lập tức nhảy khỏi cái thân cây kia, đứng đối diện với hắc y nhân ốm gầy, ánh mắt dữ tợn, hắn từ trên người lấy ra một thanh gươm, lưỡi gươm sắc bén toả ra hàn ý lạnh lẽo.
Hắc y nhân hai tay cầm kiếm dồn lực thật chặt, nhịp độ hít thở của hắn đột nhiên biến đổi, một hơi thật sâu thở ra thật dài, ánh mắt dần trở nên dữ tợn, hắn liếc nhìn người đối diện nhanh chóng, bỗng hắn đột tiến tấn công tốc độ trở nên nhanh đột xuất.
Ở khoảng cách ban đầu là một trượng, sau khi hắc y nhân chạy ra là hai trượng, với khoảng cách nhiêu đó cũng đã đủ để bắn tên, thấy người nọ đột tiến tấn công mình, hắc y nhân còn lại không khỏi cười thầm, hành động nhanh chóng hắn lấy ra một mũi tên gắn lên dây cung kéo cung ra chuẩn bị bắn.
– Hừ, với khoảng cách này còn lo ta không thể bắn chết người sao, quá xem thường ta rồi.
Dứt lời, một mũi tên bắn ra tốc độ rất nhanh, lực rất mạnh, nó liền đâm thẳng về người to lớn kia.
Keng!
Ngay khi mũi tên đến gần, hắc y nhân run chuyển thanh gươm, để mũi tên trúng ngay thân gươm, hắn lại chấn động nhẹ thanh gươm làm mũi tên bắn lệch hướng, sau đó đột tiến tấn công nhanh về người ốm gẩy kia.
Thấy cảnh này, người kia thất sắc, nhảy lùi về phía sau, nhanh chóng cẩm lấy thanh đoản kiếm, chặn thanh gươm lại.
Tình thế nguy cấp, lực không nhiều, người ốm gầy liền thiệt thòi một chút, đòn tấn công của người kia quá dũng mãnh, hắn chỉ đỡ không thể đột kích lại.
Leng Keng…
Nhất thời hắn rơi vào tình trạng nguy hiểm. Chiến đấu diễn ra nhanh chóng, kịch liệt, âm thanh leng keng của gươm, kiếm không ngừng vang dội, khu vực bọn họ chiến đấu sớm bụi bay mịt mù.
Hai người chiến đấu rất kịch liệt, đòn đòn trí mạng, nhưng vì mất thế, hắc y nhân ốm gấy liên tục hạ phong, chưa chắc đã bại nhưng chịu được không lâu. Còn người kia khí lực bao la mỗi lần xuất gươm đều rất trầm trọng lực cực mạnh, nhưng thương thân không kém đã trong thế nỏ mạnh hết đà.
Trong tình huống này chỉ cần lơ là một chút liền phân ra sinh tử, nhưng lúc này một âm thanh uy nghiêm vang lên.
– Không nghĩ tới, ở địa bàn của ta cũng dám làm loạn, các ngươi chán sống rồi sao?
Nghe được âm thanh này, hai người liền có chút giật mình, nhưng hành động cũng không có dừng lại, vẫn tiếp tục đánh tiếp.
– Hừ…
Một tiếng hừ lạnh vang lên, lần này giọng điệu lạnh lẽo, đáng sợ, khiến toàn thân hai người không khỏi dâng lên hàn ý, động tác chậm lại, đôi bên tách ra, hắc y nhân lưng hùm chưa kịp lên tiếng, đã nghe hắc y nhân ốm gầy lên tiếng.
– Các hạ là ai? Sao lại nhúng tay vô chuyện của Bạch Thú Dạ Hành ta.
– Hừ, bằng ngươi như thế cũng xứng biết tên ta sao, với lại một đám thú đi dạo mà thôi cũng dám đến nơi ta làm càn.
m thanh bốn phía vang lên, đầy vẻ xem thường, điều này làm hắc y nhân ốm gầy vô cùng tức giận, cái gì là đám thú đi dạo, người ta là Bách Thú Dạ Hành, tên hay như thế lại bị sỉ nhục, khiến hắn làm sao chịu nỗi.
Nhưng mặc hắn ngó nghiêng nhìn xung quanh thế nào, vẫn không có cách nào tìm ra người phát ra âm thanh, làm cho hắn không khỏi phiền muộn, càng thêm cảnh giác.
Hắc y nhân lưng hùm thầy tình huống cò chút chuyển biến, hắn liền nghĩ đây có thể là cơ hội của mình, nên liền cất tiếng.
– Các hạ, ta tự tiện xâm phạm vào nơi ở của hạ là ta sai, ta thật sự xin lỗi.
– Ta là người Bạch Môn, nếu các hạ có thể ra tay tương trợ, Bạch Môn bọn ta tất có báo đáp.
Nói xong hai câu, hắc y nhân yên lặng xem trả lời, người ốm gầy kia thì lại chú ý bốn phương, hắn tin tưởng đối phương nghe xong Bách Thú Dạ Hành sẽ không thể nào giúp người này, chỉ là điều tiếp theo vẫn làm hắn kinh ngạc.
Chỉ nghe có một âm thanh vọng lại.
– Ta là một thầy bói xưng danh Thiên Khẩu, một lần xem bói trả một ngân thạch, nhưng đó là áp dụng với người thường.
m thanh ngắt quãng một chút lại nói tiếp.
– Vì xem các ngươi là người Diệu Môn trong tay tất có diệu kỹ, nên giá cả liền thay đổi một chút, một diệu kỹ đổi một lần bói, nếu ngươi đáp ứng được, thì ta giúp không thì cút.
– Hả?
Nghe vậy, hắc y nhân ốm gầy không khỏi trợn to mắt, ở hắn nghĩ, làm gì có cách nào lấy diệu kỹ bằng cách này, điều này không thực thi.
Một diệu kỹ đổi một lần xem bói, đây là nằm mơ. Diệu Kỹ quý giá như thế nào, dù chỉ sỡ hữu một cái, một gia tộc liền có thể xưng là diệu môn. Mà diệu kỹ là gì? Là kỹ năng, kỹ thuật đặc thù giúp người làm được những điều không tưởng.
Quả nhiên, sau khi nghe điều kiện như vậy, hắc y nhân lưng hùm, liền rơi vào trầm mặc do dự, hắn thầm nghĩ.
Hiện tại ta không còn nhiều sức lực, đánh cũng chết, mà không đánh cũng chết. Ta còn có muội muội bên mình, còn có trách nhiệm gia thân, ta không thể chết được. Người này lại xuất quỷ nhập thần, ngay cả ta cũng không phát hiện ra, hắn có thể là hy vọng duy nhất, nhưng lỡ hắn không cứu được ta thì sao?
Nghĩ vậy, hắn cất tiếng nói.
– Các hạ, ta quyết định dùng một diệu kỹ để đổi một lần bói.
Lời hắn vừa nói ra, hắc y nhân ốm gầy gần đó liền kinh ngạc phản bác.
– Này tên kia, ngươi biết đó là gì không? Đó là diệu kỹ đó, ngươi sao có thể dùng một diệu kỹ để đổi một lần xem bói chứ, ngươi có khùng không?
– Chuyện này không liên quan đến ngươi. Các hạ thấy thế nào?
Hắc y nhân lưng hùm trả lời tên kia một câu, sau đó bỏ qua một bên, nhìn đại một phương hướng nào đó cất tiếng.
Từ phía xa vọng lại thanh âm.
– Được, ngươi muốn bói chuyện gì? Bói Tình, Mệnh, Vận, hay là cái khác.
– Ta muốn biết sau này người thân của ta có thể sống tốt không?
Hắc y nhân cất tiếng nói, trong âm giọng có chút lo lắng, ánh mắt để lộ sự nhớ nhung nồng thắm.
Từ xa, Thiên Khẩu nhìn vào con mắt đó không khỏi cảm động, và kinh ngạc thầm nghĩ.
Không ngờ ngưởi này vào lúc sinh tử không cầu ta giúp, lại còn lo lắng người nhà, tình cảm này không tệ, tâm tính người này rất được.
Ngừng một chút, âm thanh kinh ngạc của Thiên Khẩu vang lên.
– Ồ, ngươi chắc chứ, có đổi không?
– Không.
Hắc y nhân lắc đầu nói.
Thiên Khẩu thấy vậy gật đầu, hắn quay đi, trên người lấy ra một cây sáo, thổi lên một khúc nhạc gì đó rất huyền diệu vang vảng khắp khu rừng.
Chỉ thấy trên bầu trời lúc này bay đến một bầy quạ đen chừng trăm con, ngàn con quay quanh Thiên Khẩu một chút rồi chuyển hướng đi về phía hai người kia, bao quanh họ, một bên là tấn công, một bên là dẫn lối.
Lúc này, thanh âm của Thiên Khẩu lại vang lên bên tai của hắc y nhân lưng hùm, âm thanh này có chút khác biệt nhưng vẫn để hắn nghe được.
– Ta bói cho ngươi một lần trả một diệu kỹ, khi ngươi chết, muội muội ngươi sẽ không sống nỗi, đau lòng tự vẫn đi cùng ngươi đến suối vàng để khỏi cô đơn.
Nghe vậy hắc y nhân lưng hùm khiếp sợ nói.
– Sao ngươi biết ta có muội muội?
Thiên Khẩu không trả lời mà nói tiếp.
– Diệu Kỹ của ta đâu?
Nghe vậy, hắc y nhân suy nghĩ một chút, hắn thật có ý nghĩ lừa gạt, nhưng không biết vì sao trong thâm tâm của hắn mách bảo rằng “Không Nên”, hắn không hiểu vì sao, nhưng làm người phải giữ chữ tín, hắn liền lẩm nhẩm.
– Diệu Kỹ Chuyển Phong Hành, hít ba nhịp, thở một nhịp, chân đi ba bước chuyển một bước, gió thuận đi xuôi, gió ngược lãng gió,…
Nói xong, bầy quạ đen bay mất, trước mặt hắn đã không còn là rừng nữa, mà ở một góc nào đó ngoài rìa khu rừng, hắn quay lưng nhìn phía sau là một dãy núi, khiến hắn không khỏi ngỡ ngàng.
Lúc này âm thanh Thiên Khẩu lại vang lên.
– Niệm tình ngươi thật nói cho ta một diệu kỹ, là người có tình nghĩa, ta giúp ngươi thêm một lần.
– Đi một chút về hướng bắc, nơi đó có một tửu lâu, đi gặp kẻ say nhất trong tửu, hắn có thể giúp thương thế của ngươi. Nhưng có được hắn giúp hay không phải xem bản lĩnh của ngươi.
– Được rồi đi đi…
m thanh không còn nữa, hắc y nhân tháo xuống mạn che mặt để lộ ra một gương mặt góc cạnh, hắn cúi người cất tiếng nói.
– Tại hạ là Bạch Tấn, ơn tương trợ của các hạ, Bạch Môn tất có báo đáp.
Dứt lời, hắn quay người rời đi, lúc này âm thanh Thiên Khẩu lại vang lên.
– Bạch Môn nhà người còn có hai người, không báo đáp được gì cho ta đâu, cứ ẩn thế sống tốt lo cho muội muội đi, đừng đến nơi này nữa, không tiện đâu. Được rồi đi đi, đừng quay đầu lại, đám kia để ta lo.
– Ngài là một trong Bách…
Nghe vậy, Bạch Tấn không khỏi khiếp sợ nói, nhưng lời chưa hết đã cảm thấy lạnh người, hắn lần nữa cúi đầu rời đi, trong một khoảnh khắc hắn đã cười.
Thiên Khẩu ở xa, thấy vậy khổng khỏi thở dài, nhìn trời một chút, rồi quay lại khu rừng.
Ta đã giúp ngươi một hồi tạo hóa, chuyện tiếp theo, phải xem bản lĩnh của ngươi thôi.
Thiên Khẩu thầm nghĩ.
….
Trong một tửu lâu, không có một bóng khách, nhưng tại một góc nào đó, lại đang có một người nằm, tay cầm bầu rượu, không ngừng uống lấy uống để, mắt hắn lim dim, như mơ màng muốn ngủ thiếp đi, nhưng lại không thể nhắm mắt được,…
– Có vẻ như thiên hạ sắp loạn rồi…
Âm thanh phiêu miểu nhưng lại có chút thần bí, giọng điệu già nua từ trong tửu lâu phát ra