Thầy Bói Thiên Tài: Trùng Sinh Tiểu Phú Bà Hàng Tỷ

Lưu Hướng Tuyết khiếp sợ , 35 vạn a! Người nông thôn một đời cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy. Trong thôn có nhà Từ lão đại cũng chẳng qua là hơn mười vạn thôi.

Thấy Lưu Hướng Tuyết chối từ, ông lão kia cười cười.

“Người trẻ tuổi, đây là thứ các ngươi xứng đáng nhận được. Mặc kệ các ngươi mua bằng bao nhiêu tiền nhưng cô bé này đã nhận ra là đồ cổ nên ta tấc nhiên phải cho một cái giá hợp lí, bằng không chẳng phải là ta bắt nạt các ngươi sao? Ta Trần Viễn Kiều cho tới bây giờ không làm chuyện trái lương tâm.”

Nge thấy ba chữ “Trần Viễn Kiều”, Ngô Song không khỏi chấn động.

Thì ra ông lão này chính là người sáng lập ra tập đoàn Viễn Kiều. Khó trách ông ta có thể liếc mắt liền nhìn ra được niên đại của ống bút, cũng khó trách ông ta có thể không chút để ý mà tăng giá lên 5 vạn, chỉ vì đống mảnh vỡ kia.

Tập đoàn Viễn Kiều là một xí nghiệp nổi tiếng ở Hoàn Tỉnh, chính là dựa vào đồ chơi quý giá ngọc thạch mà phát tài.

Kiếp trước Ngô Song ở đại học đã biết tập đoàn Viễn Kiều đã trở thành một công ty quốc nội nổi tiếng niêm yết, hơn nữa là công ty có đẳng cấp quốc tế.

Tuy rằng Ngô Song không biết công ty Viễn Kiều bây giờ phát triển đến trình độ nào nhưng nghĩ đến 35 vạn đối với bọn họ hiện tại mà nói, chỉ sợ chính là chín trâu mất sợi lông đi?

Biết thân phận của ông lão, Ngô Song rốt cuộc cũng hiểu rõ vì sao cậu bé kia có thể lớn lối như vậy, vì hắn là cháu trai của Trần Viễn Kiều, cũng khó trách hắn có thể đeo đồng hồ đắt như vậy, một lần ném được nhiều tiền như thế!

Ngô Song hơi giật mình vội vàng hướng nói với mẹ: “Mẹ, mẹ không cần cự tuyệt hảo ý của Trần gia gia, chút tiền ấy đối với Trần gia gia mà nói không tính là gì cả. Mẹ cự tuyệt như vậy, chẳng phải là khinh thường Trần gia gia sao? Chẳng lẽ mẹ sợ Trần gia gia không thể trả nổi tiền sao?”

“Ta không phải ý đó…”

Lưu Hướng Tuyết bị con gái nói liên tục, nàng vội vàng muốn biểu đạt thiện ý của mình nhưng lại bị Trần Viễn Kiều ra hiệu cho một ánh mắt dừng lại.

“Người trẻ tuổi, cháu không cần lo lắng, đây là do ta tự nguyện nhường cho cháu, về sai ta sẽ không tìm các ngươi gây phiền toái đâu!”

Trần Viễn Kiều nhìn bộ dáng hốt hoảng Lưu Hướng Tuyết nhịn không được lắc đầu trong lòng thở dài: cô bé này quả thực quá tinh, lời nói tàng châm nhiều ẩn ý. Nhưng người mẹ này lại quá xoàng, lại có chút yếu đuối không biết nàng như thế nào có thể bồi dưỡng được một cô con gái lợi hại như vậy?

Lắc đầu hắn lại chuyển hướng nói với Ngô Song: “Cô bé cháu cũng không cần dùng lời nói kia kích động ta a, Trần gia chúng ta tuyệt đối nói được làm được, nói 35 vạn liền 35 vạn, một chút cũng không giảm. Nhưng ta chỉ sợ các ngươi không có phương tiện đến lấy tiền, các ngươi có tài khoản ngân hàng không? Ta có thể lập tức chuyển khoản luôn.”

Lưu Hướng Tuyết nào có tài khoản? Nàng mỗi lần nhận lương còn không đủ tiêu dùng trong một tháng nên căn bản không cần làm sổ tiết kiệm.

Vì thế hai mẹ con làm theo đề nghị của Trần Viễn Kiều, liền làm một tấm thẻ ở gần đó.

Làm chưa đến năm phút thì xong, Trần gia liền gửi tiền tới.

Thấy hai mẹ con đã nhận tiền xong, Trần Viễn Kiều lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Ngô Song nói: “Cô bé, hôm nay ta rất vui vì biết ngươi. Lần sau nếu cháu có thứ gì tốt thì có thể gọi điện thoại cho ta. Đây là số của ta, ta cam đoan ta nhất định sẽ cho cháu một giá cả hợp lí.”

Ngô Song nghiêm túc tiếp nhận danh thiếp, cúi chào nói: “Cám ơn Trần gia gia, cháu cũng rất hân hạnh được biết ông. Nếu như lần sau cháu gặp được bảo bối, cháu nhất định sẽ gọi cho ông.”

” Được, vậy thì hẹn ngày tái kiến.”

Trần Viễn Kiều cười rồi kéo cháu trai rời đi.

“Gia gia, từ từ đã.” Cậu bé đi được vài bước, đột nhiên không cam lòng chạy về hướng Ngô Song hạ giọng nói: “Nha đầu thối, ta tên Trần Hồng Vũ, ngươi nhớ đấy! Lần này là ta không đúng, nhưng là lần sau, ngươi cũng đừng động đến đồ trong tay ta, bằng không… Hừ hừ!”

Ngô Song sớm đoán được tên nhóc con này sẽ không chịu phục nhưng hiện tại cô có được 35 vạn, lập tức biến thành phú bà, tâm tình cô đang tốt nên cô cũng không muốn so đo với ánh mắt cộng giọng điệu của tiểu tử này.

Nhìn thấy tiểu shota tính trẻ con uy hiếp, Ngô Song không thèm để ý chút nào phất tay nói: “Được rồi, ta đã nhớ tên của ngươi, có cơ hội tái kiến.”

“Hừ!” Trần Hồng Vũ sợ trì hoãn quá lâu bị gia gia răn dạy, hừ một tiếng chạy đi .

Thấy ông cháu họ đi xa , Lưu Hướng Tuyết mới hoảng hốt lôi sổ tiết kiệm ra, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn con gái nhỏ nói: “Hựu Hựu, làm sao con biết cái kia bình hoa là đồ cổ?”

“Mẹ, cái này không thể nói rõ được, dù sao con có thể cảm giác được nó là đồ tốt.” Ngô Song nhất thời không biết giải thích như thế nào, đành phải nói bừa.

Nghĩ tới chuyện nghịch thiên này Ngô Song vội vàng nhắc nhở mẹ cô: “Mẹ chuyện này tạm thời mẹ đừng nói cho ai biết nếu không chúng ta nhất định sẽ gặp phiền toái lớn. Mẹ coi như là do con nằm mơ thấy đi.”

“A, thì ra là mơ thấy…” Lưu Hướng Tuyết hoảng hốt, cũng không nghe hiểu con gái nhỏ nói chuyện gì, chỉ là theo bản năng đáp ứng: “Hựu Hựu, mẹ sẽ không nói năng lực của con cho người khác biết đâu. Mẹ chỉ sợ người khác cướp thôi. Mẹ sẽ không nói đâu!”

Vừa rồi khi nhận được tiền Lưu Hướng Tuyết bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ: chẳng lẽ năng lực của con bé tất cả là di truyền từ phụ tộc?

Nàng nhớ rõ trước kia người đàn ông kia cũng có chút thần kỳ, hắn có thể nhìn một cái liền biết người kia bị bệnh gì, tiện tay cũng bốc được thuốc chữa bệnh. Dù con gái nhỏ không có y thuật như vậy nhưng “Mộng cảnh” thần kỳ đó, có phải là huyết mạnh đến từ phụ tộc không?

Lưu Hướng Tuyết đột nhiên có chút kinh sợ, nàng lo lắng nghĩ, nếu có một ngày bọn họ biết được năng lực của con gái có phải sẽ đến cướp con gái nhỏ đi không?

Trước kia nàng thường ảo tưởng người nọ yêu nàng nhưng lúc này, nàng không thể không đối mặt với hiện thực: người kia đã ra đi hơn sáu năm cũng chưa trở về, nhất định là đã quên cô rồi.

Cảm tình có thể vứt bỏ nhưng năng lực của con gái hắn sẽ cam lòng buông tha sao?

Lưu Hướng Tuyết trong lòng lo sợ, bỗng nhiên đối với tình yêu ảo tưởng đều không có nàng chỉ mong con gái có thể trưởng thành thật tốt ở bên cạnh mình.

Ngô Song thấy biểu tình mờ mịt của mẹ, cô cho rằng mẹ còn khiếp sợ nên ôm chân mẹ cười hỏi: “Mẹ, mẹ đang suy nghĩ gì vậy? Chúng ta đã có tiền, chúng ta đi thôi.”

“Được.” Lưu Hướng Tuyết giật mình hồi thần, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái nàng che dấu nói: “Mẹ đang suy nghĩ chúng ta nên xài như thế nào?”

Ngô Song cười hì hì nói: “Mẹ chúng ta chuyển đến thị trấn ở đi! Tiểu Tĩnh tỷ nói trường học ở thị trấn rất tốt, con cũng muốn đến đó học. Chúng ta cùng bà ngoại chuyển đi, đến thị trấn mua nhà sau đó mẹ không cần đi làm nữa, chúng ta sẽ mở tiệm nhỏ kinh doanh.”

Đối với số tiền kia, Ngô Song sớm đã nghĩ xong nên dùng để làm gì.

Tương lai cô muốn phát triển thì nhất định phải rời khỏi nông thôn, bất quá đây chỉ là bước đầu thôi.

Lưu Hướng Tuyết không nghĩ tới con gái đã nghĩ xa như vậy rồi, nàng ngẩn người gật đầu nói: “Không sai, con nói rất đúng, con đi học là chuyện lớn. Số tiền kia nhất định đủ cho chúng ta mua nhà, mẹ trở về sẽ nói chuyện với bà ngoại một chút.”

Ngô Song nghĩ tới hai cái mợ khó chơi, vội vàng nhắc nhở: “Mẹ chuyện này tạm thời đừng nói cho nhóm bác bá! Chờ chúng ta mua nhà xong, mua xong cửa hàng mới nói cho họ biết. Bằng không nhất định họ lại đỏ mắt.”

“Ừ, mẹ biết rồi.” Lưu Hướng Tuyết sờ đầu con gái lại thở dài.

Con gái nhỏ biết mua phòng nhưng nàng không biết mua nhà đâu a?

Thấy con gái nhỏ bận tâm đến chuyện này, Lưu Hướng Tuyết trong lòng kiên định chủ ý: hiện tại có tiền, nàng nhất định phải mang con gái nhỏ ra khỏi thôn!

Trước kia là do nàng không có năng lực cho nên luôn bị mọi người khi dễ, bắt nạt.Hiện tại con gái nàng có năng lực lợi hại như vậy, nàng cũng sợ bị người trong thôn hãm hại. Cho nên vẫn rời khỏi thôn là tốt nhất, ít nhất ở trong thành thị trị an cũng được đảm bảo hơn.

Về nhà Lưu Hướng Tuyết liền nói chuyện này cho Lưu thái thái biết chuyện này thì nàng cứ tưởng sẽ dọa lão nương, ai biết Lưu thái thái lại phi thường cao hứng, một chút cũng không kinh ngạc

Lão thái thái ôm Ngô Song liên tục khích lệ: “Hựu Hựu nhà chúng ta chính là lợi hại nhất! Hựu Hựu suy nghĩ, hiện tại chúng ta có điều kiện, ngươi phải kiếm cho Hựu Hựu một trường học thật tốt! Nhanh chóng chuyển vào trong thành phố đỡ phải ở nhà không an toàn. Nhưng ta không đi đâu, ta không quen sống nơi ồn ào như thành thị, hơn nữa chị dâu cả nhà ngươi mang thai ta muốn ở lại giúp nàng.”

Nghe thấy lão thái thái không đi, Lưu Hướng Tuyết có chút do dự, nhưng vì con gái nàng cuối cùng cũng quyết định sẽ đi huyện thành, dù sao về sau còn có thể đón lão nương đến đó!

Việc này cứ quyết định như vậy, trừ lão thái thái ai cũng không biết hai mẹ con họ phát tài.

Lưu Hướng Tuyết quyết định trở lại xưởng từ chức rồi đi mua nhà, nàng không muốn người khác chú ý, thứ hai nàng còn muốn thu nhập vài thứ.

Hai mẹ con đang dọn dẹp, Van Tĩnh tới gọi Ngô Song qua nhà nàng chơi, vì ba nàng mang một bộ bài ở huyện về a~

Ngô Song đi theo nàng đi qua vừa vào cửa liền gặp Từ lão đại cười tủm tỉm ngoắc.

“Hựu Hựu tới rồi? Hựu Hựu có hát kịch hoàng mai không? Lát nữa hát cùng bác nhá?”

Ngô Song không nghĩ tới Từ lão đại là người hòa đồng như vậy, cô còn tưởng rằng quản đốc nhất định phải là người ngang ngược thô bạo, không ngờ Từ lão đại không chỉ hiểu được đồ cổ, lại yêu cười yêu hát hí khúc!

Từ Văn Tĩnh thấy Ngô Song có chút kinh ngạc, liền cười rồi giới thiệu: “Hựu Hựu, ba ta cùng thúc ta đều thích hát vài câu, hiện tại thúc ta ở phòng khám không đến được nên ba ta đang lo không tìm thấy người đối ca, ngươi muốn hát liền cùng ba ta hát vài câu đi.”

“A? Từ đại phu cũng thích hát hí khúc?” Ngô Song nhịn không được cười lên một tiếng, không nghĩ tới Từ gia người nào cũng đáng yêu như thế, khó trách Từ gia người nào cũng rất ôn hòa.

Vừa mới nghĩ tới Từ Thế Huy, Ngô Song đột nhiên đầu một choáng, trước mắt khó hiểu xuất hiện một bức họa.

Hình ảnh kia trong, có hai người nổi giận đùng đùng cầm đòn gánh chạy đến, nhìn nhà kia rất giống phòng khám của Từ Thế Huy.

Ngô Song hoảng sợ, cô không biết mình làm sao lại có thể nhìn những hình ảnh như vậy? chẳng lẽ mắt của cô ngoại trừ có thể nhìn rõ ban đêm còn có thể nhìn được tương lai sao?

Nhưng hình này quá nguy hiểm, Ngô Song không dám chần chờ, vội vàng ôm đầu giả đau nói: “Tiểu Tĩnh tỷ, đầu ta đột nhiên rất đau, ngươi dẫn ta đi tìm Từ thúc xem một chút đi.”

“A? Em bị làm sao thế?”

Từ Văn Tĩnh hoảng sợ, Từ lão đại cũng lo lắng, vội vàng một phen ôm cô chạy đến phòng khám nhỏ của Từ Thế Huy.

Ngô Song không biết vừa rồi hình ảnh là nhắc nhở, sẽ xảy ra. Nhưng bất kể như thế nào, chỉ cần cô đem Từ lão đại mang đi đến đó, nhất định có thể giúp bác sĩ Từ.

Ba người rất nhanh đã đến phòng khám, Từ Thế Huy thấy đại ca vội vã ôm đứa nhỏ đi vào, vội vàng nghênh đón: “Đại ca, làm sao thế?”

“Ngươi nhanh xem một chút, đứa nhỏ này đột nhiên nói đau đầu.” Từ lão đại thở hổn hển đem Ngô Song thả xuống.

Ngô Song một chút liền vội vàng giả vờ vô tội nói: “Từ thúc, vừa rồi đầu cháu rất đau nhưng bây giờ không đau nữa rồi.”

“Ừ, chỉ đau một cái thôi sao? Trước kia có đau như vậy không?” Từ Thế Huy nghiêm túc hỏi.

Ngô Song còn đang suy nghĩ muốn đối phó thế nào thì đột nhiên ngoài cửa bang bang hai tiếng nổ, tiếp có người hung tợn hô: “Họ Từ kia, ngươi trả lại lão bà cho ta!”

Người trong phòng đều bị giật mình, Ngô Song vội vã xoay người nìn thấy hai người khí thế cầm đòn gánh xông tới!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui