Thế Sự Vô Thường

Thương Thịnh một bên lưu lạc, một bên kiếm nơi an cư, tại trên mặt đất hắn không thể xác định phương hướng vì thế rất nhiều lần đi lầm đường. Mỗi lần như thế Thương Linh thường vấn vì sao ca ca lại đi lòng vòng, hắn liền nói: “Chim khôn lựa cành mà đậu huống chi là người? tìm được một chổ có thể an cư, nhất định phải xem xung quanh thế nào, miễn cho gặp phải núi lở, nước dâng”

Theo đạo lý này, một nhà ba người đi a đi, lượn a lượn, rốt cuộc hai năm sau cũng đến được một địa phương vừa ý.

Tại ngoài Đồng Châu thành, nơi không được nổi danh cho lắm, nhưng khi nhìn thấy nó rồi, sẽ khiến người giật mình vì rằng nơi đây không thua gì những nơi nổi tiếng phồn hoa. Còn có vào những ngày rằm mười lăm, các hương lâu sẽ tụ hợp lại, trên đường lớn người người qua lại vô cùng náo nhiệt, còn có rất nhiều xe ngựa xe lừa ra ra vào vào thành, tận cho đến đỉnh trăng dần dần lên sẽ tụ về hợp thành chợ đêm, nhìn hoàn cảnh bốn phía, tòa thành được bao trùm bởi phía trước là núi phía sau là hồ, tạo nên một nơi vô cùng huyền ảo. Trong núi trúc xanh, chim hót vang khắp, khói trên sông mờ mịt, chiếc thuyền con nhẹ trôi, trong thành cảnh xuân tươi đẹp, nhà cửa nối tiếp nhau, từ đầu đường đến cuối ngõ những câu đối vui trải dài. Đồng Châu thành là “phàm trần thế tục” trong lòng hắn.

Điều quan trọng là người trong thành có kiến thức rộng rãi, không kinh sợ chuyện quái dị, huynh đệ Thương Thịnh một đầu tóc trắng phiêu phiêu đi giữa dòng người, cũng chỉ có vài người hiếu kỳ, nhưng một người đào tẩu cũng không có.

Vì vậy, hắn quyết định sẽ trụ qua nơi này, không ngờ tìm kiếm mãi cũng chưa có chổ ở. Phải mất khoảng thời gian mới tìm được một chổ bên cạnh dòng sông, nhờ người chỉ dẫn rốt cuộc cũng có thể liên lạc được với gia chủ

Kỳ thật sống bên bờ sông không sai biệt lắm, không cần phải đào đất làm hồ có thể vào thành mua vài con ngan thả tại nơi đây và trồng hoa quả, rau dưa. An bài thật đơn giản,cứ như vậy mà bắt đầu cuộc sống.

Linh nhi nay đã mười lăm, sau hai năm y càng ngày càng thông minh, một năm so một năm lại hoạt bát, Thương Thịnh nếu dựa theo thế tục nhân gian hẳn là y có thể đi viện đọc kinh thư khả năng trở thành trạng nguyên là rất lớn, kết quả y chỉ đi ba ngày đã trở về, nguyên nhân không phải điều gì chỉ là mái tóc kỳ quái, bên cạnh đó lão tử giáo điều gì y cũng hiểu, thế nhưng y lại không tưởng sẽ làm trạng nguyên mưu cầu công danh, lại càng không muốn trở thành tài tử, không cần phải lãng phí tiền bạc.

Linh nhi không muốn hắn cũng không thể miễn cưỡng, nhưng một năm tiền phí không thể bỏ a, vì thế nhanh nhảu đưa Minh nhi đã năm tuổi vào học đường, tuy là nhỏ nhưng cho hắn một chút bị ràng buộc cũng tốt, đỡ phải ở nhà ngày ngày vui chơi.

Linh Linh cứ như vậy mà ở nhà, uy ngan, chuẩn bị hảo ba buổi cơm, còn có giặt giũ quét tước, tựa hồ mọi thứ điều có thể làm, không có việc gì Thương Thịnh tới bờ sông câu cá, không phải hắn không muốn làm, chỉ là mọi việc Linh nhi so với hắn làm tốt hơn, động tay vào lại làm cho đệ đệ thêm phiền phức. Việc mà hắn có thể làm là giúp Minh nhi đọc sách, thoải mái cũng hắn nháo, luyện quyền cước, hoặc dạy một ít công phu, đương nhiên hắn chỉ làm với một con mắt con mắt kia là dùng để xem trộm Linh Linh

Thỉnh thoảng hắn ngắm nhìn bóng lưng y, lại suy nghĩ trước đây có phải hay không y chính là thị đồng của tên thư sinh kia? Nếu không chỉ bằng tuổi của y vì sao có thể làm được nhiều việc như vậy? Còn có trong đôi mắt ấy vì sao có khi nhìn qua lại lóe lên khôn khéo, có đôi khi như một tên tiểu tử ngốc nghếch suốt buổi chiều chỉ ngồi ngặm cây ngô phơi nắng? Vì sao y như vậy lại thích soi vào gương, cư nhiên có thể một mình ngồi trước gương suốt hai canh giờ, loại yêu thích này có phải hay không biến thái a…

Thế nhưng mỗi lần hắn muốn hỏi lại bị Thương Linh xoay người mỉm cười cắt đứt, cứ như thế hắn không còn hỏi nữa thế nhưng vẫn kìm hãm mãi trong lòng…

Một tháng, hai tháng, ba tháng

Một năm, hai năm, ba năm.

Ngày qua ngày tháng nối tháng năm tiếp năm các hài tử cũng một chút lớn lên.

Từ ngày có thúc thúc chiếu cố, Minh nhi cũng không suốt ngày ầm ĩ buộc cha thú nương cho hắn. Cái này tiểu thúc thúc càng lớn càng xinh, lại hiền nữa, làm cơm rất hảo, y phục rất vừa người, khâu giày lại rắn chắc, nói chung cái gì cũng tốt, Minh nhi đã xem y trở thành một nửa cha.

Thương Thịnh mắt thấy Thương Linh ngày càng trưởng thàng, trong lòng mong ngày này càng mãnh liệt.

Có những lúc đi ngang qua khung cửa sổ, bất tri bất giác nhìn trộm. Vào một ngày, Thương Linh tắm nhưng quên cài song, chân hắn cứ như ai quét hồ trên đất không thể nào nhất nổi chỉ đứng lại bên cửa sổ đứng ngắm, đặc biệt muốn biết hài tử này có phải hay không đã “Trưởng thành”. Đáng tiếc bị tiểu hài tử Thương Minh phát hiện, hô to có sắc lang, phát gia quyền đánh tới, đánh nửa ngày mới phát hiện chính là phụ thân, làm hại hắn không thể thấy dục đồ của Linh nhi…

Không cam lòng Thương Thịnh dựa theo sách làm ra một đạo ấn ký cho vào trong nước, sau đó đem tiểu hài tử nhà hắn đến bờ sông hảo bơi trừ nóng, chuẩn bị đem ấn ký ấy để lại trên người Thương Linh, chờ y không thể bơi mà chìm, trước hết tiếp cận làn da trơn trắng kia sau sẽ tiện thể ăn một chút đậu hũ, nào ngờ giữa lúc chơi đùa, lại bị tiểu hài tử Thương Minh phá đám ôm lấy, chân liền hụt, mất thăng bằng cứ thế liền đêm ấn ký để lại trên người mình. Kết quả, lại trở thành đối tượng, bị nhi tử nói vô dụng. Cũng may giúp hắn lấy hơi là Linh nhi, cùng miệng hắn đối nhau a, nhưng là vẫn rất mất mặt.

Từ những sinh hoạt thường ngày hắn đưa ra kết luận: phải cẩn cẩn dực dực che đậy tình cảm, tỉ mỉ thiết kế trường hợp ăn đậu hũ Linh Linh, tránh đến cuối cùng chỉ trong gang tấc lại thất bại trong tay nhi tử. Nhưng như thế này, cũng cho hắn cảm giác ngọt ngào, mỗi lần nhớ lại hạnh phúc cứ quanh quẩn trong đầu.

Vào một ngày sau giờ ngọ, hắn đem ra một cái gương từ bên trong lấy ra những thỏi bạc, một thỏi rồi một thỏi. Còn lại tựa hồ chỉ quá phân nửa, phải tìm nơi kiếm tiền mới được. Vùng này từ trước đến nay quý nhân quan to gì cũng không có đừng nói đến huyệt, khó khăn lắm phát hiện tại vùng trên vừa mới chết một lão thái thú, mộ ngã hẳn không tệ..

Vừa lúc Thương Linh uy  ngan bước vào, thấy ca ca mày chau mũi nhăn, nhìn chằm chằm bạc trong bảo khố, liền hỏi: “Ca, tiền không đủ?”

“Ân” Thận trọng gật đầu, đây chính là áp lực a, nhưng đây lại là thế tục chuyện tình không thể thiếu, nghĩ đến chuyện này cũng có hiểu được khổ sở nhân sinh.

Thương Linh cưới nói: “Ca, chúng ta đi làm công”

“Làm cái gì?”

“Trong thành tại Diêm Vương miếu, có thợ mộc, thợ thủ công, vận chuyển, hết thải đều có, một ngày đến năm văn tiền”

Hả? Một ngày năm văn tiền!? Giá này không phải chính là khổ cực sao? Thương Thịnh lập tức sờ sờ đầu ngây thơ Linh nhi: “Không được, không được, ngươi còn nhỏ, không thể làm việc nặng, mọi việc không cần ngươi lo, ca ca sẽ có cách giải quyết”

Hiếu kỳ liền vấn: “Ca lẽ nào ngươi muốn đi trộm mộ?” đây chính là chuyện trước kia của ca, chỉ là hai năm gần đây hắn không làm. “Thế nhưng trộm mộ vạn nhất bị bắt sẽ rất thê thảm” đây chính là tội lớn nhất không tôn trọng tổ tiên.

“Trăng lên sẽ làm, trăng lặng thì về, tùy ý hành sự, hơn nữa so với kỹ thuật cao siêu của ta, sẽ bắt được sao?”

“Nhưng có thể hay không quỷ hồn tìm ngươi báo thù”

“Ta trộm mộ  nhiều năm như vậy, quỷ hồn có đến báo thù? Hơn nữa cho dù có ta cũng có thể chưởng hắn một chưởng a”

“Thật vậy chăng?”.

“Yên tâm, ta tự có cách. Muốn hay không cùng đi?”

Thương Linh suy nghĩ một chút. Một phần lo lắng một phần hiếu kỳ liền đồng ý đi cùng. Thương Thịnh rất đắc ý, làm việc có tiểu Linh Linh bên người, nhất định sẽ dẽ dàng.

Cứ như thế hành động, hắn từ nhiều hướng nhảy ra chỉnh lại cái rương, kỳ thật có rất nhiều châu báo có thể đem bán, thế nhưng những thứ này đều hoàn mỹ trong hoàn mỹ, đối với hắn là tối bảo bối.

Thương Linh thấy ca ca đối với một khối ngọc hình bán nguyệt luôn đeo bên mình, không giải thích được liền vấn: “Ca,  khối ngọc của ngươi không phải trước kia đều ở bên hông sao? Ngươi như thế nào cất chúng?”

“Đến, ta nói cho ngươi một cố sự” Thương Thịnh lôi y ngồi bên cạnh, vuốt lấy ngọc kia thuật lại: “Khối ngọc này gọi “Mộng Vũ” còn có một khối ngọc khác giống như thế này gọi là “Ký nghiêu” đem hai khối này hợp lại thành một, sẽ gặp được điều kỳ diệu chính là mộng thần, còn có thể giúp ngươi thực hiện được một nguyện vọng. Ta một mực tìm ‘ký nghiêu’ tìm nhiều năm như vậy vẫn chưa tìm được”

“Chuyện không rõ như thế ngươi cũng tin a? Ta xem đây chỉ lại truyện truyền nhau”

“Đối nhân xử thế sao, trong lòng có một nguyện vọng tốt đẹp. Với những ngày qua, ta rất hài lòng, liền không tìm kiếm Ký Nghiêu” Thương Thịnh đem khối ngọc cho vào rương, ngẩng đầu nhìn Linh Linh, cười gian: “Nếu như ngươi gặp phải mộng thần, ngươi hội muốn nguyện vọng gì?”

“Nếu như gặp, ta mong muốn vĩnh viễn cùng ca ca chung một chỗ,  mỗi ngày đều tự do tự tại, vui sướng không lo. Ha hả a..”

Thương Linh nở nụ cười, hài tử này chính là như vậy hồn nhiêu, nếu như có thể vĩnh vĩnh viễn viễn bên cạnh y, thì không cần nhắc tới lòng cũng không quan trọng. Hắn liền giao hai thỏi bạc cho y: “Chi tiêu tháng sau”

Vài ngày sau, thừa dịp cuối tháng trăng bị che đi, Thương Thịnh mang theo đệ đệ lên thuyền qua sông bên kia, đi hơn mười dặm, rốt cuộc tới ngọn núi quỷ quái. Đây chính là huyệt của tiền nhậm lão thái thú, hạ táng chưa đầy nửa tháng, còn nóng. Có lời đồn quỷ hồn không thể ở lại dương gian. Vì thế bọn trộm mộ có một quy củ, phải đến qua 49 ngày mới có thể khai mộ. Thế nhưng Thương Thịnh thì không tuân, trộm mộ nhất định phải tiên hạ thủ vi cường.

Thương Linh biết ca ca có đạo hạnh, hắn trộm mộ chưa bao giờ dùng xẻng, chỉ dùng vũ mao là có thể đào một đường hầm nhỏ.

Lần này cũng không ngoại lệ. Vũ mao xoay tròn, ăn mòn vào bên trọng chỉ trong chốc lát là có thông đạo. Thương Thịnh mang y tiến vào, chuẩn bị đánh chiếm, nhưng lại phát hiện quỷ hồn mộ chủ cứ thế ngồi xếp bằng trên quan tài.

Lần này thật sự gặp quỷ.

“A…đệ đệ thân yêu, ca ca ta còn quên một ít đồ bên ngoài, chúng ta ra ngoài một chút?”

“Ân, hảo”

Hai người ăn ý nhau, làm ra vẻ cái gì đều không phát hiện, nhanh chóng chui ra cửa mộ. Gió đêm thổi qua. Phía sau vừa nhìn, hai người liền phát hiện lão thái thú cứ vậy đi theo bọn họ.

Làm sao bây giờ – Thương Linh dùng nhãn thần làm một dấu chẩm hỏi.

Thương Thịnh thiêu mi – quăng hăn!

Vì vậy hai người lập tức sải bước, vùi đầu đi tới. Tuy rằng bọn họ càng đi càng nhanh, nhưng quỷ kia phiêu thế cũng đuổi kịp. Cứ như có dây chốt ngay sau mông họ, thế nào cũng không buông! Từ trong túi lấy ra, hắn biến một chiếc thuyền hoa ra sức hướng bên kia sông đi tới, cuối cùng cũng tới nơi. Quay đầu nhìn lại không còn hình bóng quỷ ảnh, hai người lúc này mới buông lòng. Không phải đánh không lại, mà là không muốn chuốc phiền phức.

Đầu thuyền hướng về nhà mà đi, vừa lúc Thương Minh đang tiểu đêm đứng lên, nhìn thấy phụ thân cùng thúc thúc vấn: “Phụ thân, cái lão gia gia này là ai?”

“Cái gì? Đây? Lão gia gia chổ nào?” Hai người luống cuống

Thương Minh chỉ phía trên đầu phụ thân, “Tại trên đầu ngươi”

Thương Thịnh cùng Thương Linh nhất thới tối sầm mặt mày, song song ngẩng đầu – hóa ra lão quỷ đang phiêu trên đầu a.

Lão quỷ ngồi trên ghế, cười ha hả vuốt vuốt râu nói: “Ta nghĩ các ngươi thấy được ta, Ta là Thái Thú vùng bên, họ Dương. Hai vị chắc là nơi khác mới đến, Dương mỗ ta sinh tiền thanh liêm sau khi chết cũng không có gì đáng giá an táng, do báng tính tôn kính. Làm cho ta một ngôi mộ khang trang.”

Thương Thịnh vẻ mặt xấu hổ, không có ý tứ hỏi: “Dương thái thú, Thực sự xin lỗi..chúng ta chính là người trộm mộ”

Thương Linh không để ý đưa cho lão quỷ một cái nấm, sảng khoái nói: “Ngài như thế nào còn chưa đi Diêm Vương báo danh a?”

“Thực không dám dấu diếm, ta còn một tâm nguyện chưa hoàn thành. Vì thế, thỉnh quỷ sai vài ngày nữa trở lại…Hôm nay lão quỷ ta theo các ngươi là có việc muốn nhờ”

“Có tâm nguyện chưa xong? Có việc muốn nhờ?”

“Ân” Dương thái thú gật đầu: “Khẩu cầu nhị vị giúp ta giải quyết”

“Là chuyện gì?”

Thái thú nhẹ giọng chậm rãi nói: “Bốn mươi năm trước. Khi đó ta ba mươi tám tuổi, không chỉ là tuổi trẻ anh tuấn, hơn nữa còn một lòng mang hoài bão, cho dù Đồng Châu thái thú bất mãn một năm. Mùa hạ năm ấy phát sinh hạn hán hiếm có, mọi lương thực nơi đây đều không còn, triều đình cứu tế giúp lại không nhiều, đều đặt tại kho lúa phủ nha. Con ta mười ba tuổi, mỗi ngày đều bảo rằng đói bụng, thê tử ta sủng nhi, dấu ta đem mười đấu gạo đi. Khi ta biết thật sự giẫn dỗi, nghĩ đến danh dự thanh quan nay bị họ làm bẩn, lại càng không có mặt mũi nào với hương dân phụ lão. Vì vậy ta vì bách tình đuổi hai người bọn họ ra ngoài, đem mười đấu gạo về lại. Sau tuy ta được bách tính coi trọng, thế nhưng trong lòng vẫn khó chịu…thiên tai đi qua, ta lén sai người tìm bọn họ về, đáng tiếc như mò kim đáy biển, vẫn không có kết quả..”

“Dương thái thú muốn chúng ta tìm thê tử ngươi”

“Không, không phải, hiện tại Thái thú Đồng Châu các ngươi biết không?”

“Biết một ít, cũng họ Dương, nghe nói hai mươi lăm tuổi, phi thường có triển vọng, trước người này là phó thái thú”

Vừa nghe việc này, trong mắt Dương thái thú không giấu được hưng phấn tự hào, “Thực không dám giấu, hắn chính là tôn nhi, đây là sau  khi ta chết mới biết, hắn đến trước mộ ta, gọi gia gia, ta mới biết thê tử không trách ta, chỉ là không mặt mũi tìm ta, lẫn trốn, ba năm trước cùng tôn nhi trở về Đồng Châu, bảo hắn theo ta học hỏi, thái độ đối nhân xử thế, làm quan thanh liêm. Ai…ta thực là xấu hổ”.

“A..Đây không phải chuyện tốt? Dương thái thú còn muốn chúng ta làm gì?”.

“Thê tử của ta ba sau ngày trở lại Đồng châu ta nghĩ các ngươi giúp ta một lần gặp mặt, ta muốn đích thân nói xin lỗi cùng cảm tạ nàng”.

“Ngài đến trong mộng phu nhân không được sao?”.

“Không được, này không thực. Như vậy nàng sẽ nghĩ là mộng” Lão nhân gia đúng là cố chấp, chết mà còn phiền phức.

Thương Thịnh đến huyệt người ta động, lại bị chủ nhân bắt, đúng là có chút xấu hổ, liền nhanh chóng đáp ứng. Duy chỉ có điều không thích hợp..ba ngày sau, lão quỷ này cứ vậy ở đây ba ngày, gian nhà đã chật mà hắn cứ phiêu a phiêu rất không được a.

Ba ngày sau, Đồng Châu thái thú cùng tổ mẫu, đem theo ít gia đinh nha hoàn đến một tiền thái thú.

Tuy rằng vài năm không gặp. Nhưng lão phu nhân với mái tóc trắng xóa, nếp nhăn trên mặt, liếc mắt một cái cũng biết nàng chính là kết tóc chi thê của hắn. kích động đánh gục Thương Thịnh.

Thương Thịnh khụ vài cái. Thanh thanh tiếng nói, từ sau lưng bước ra. “Dương thái thú, tại hạ họ Thương, hiện đang trụ tại bờ sông bên kia, bởi vì có biết một ít pháp thuật, nên lão thái thúc muốn ta cùng hắn thông linh. Có việc muốn nói với lão phu nhân”

“Ngươi là gia gia ta?”

Tân Thái thú có điểm không tin, thế nhưng lão phu nhân lại thập phần kích động, chống quải trưởng bước nhanh, nắm lấy tay áo hắn vấn: “Ngươi nói tướng công ta tại chỗ này? Ta chỉ bết, nhanh lên một chút nhượng chàng cùng ta nói, nhanh lên a”

“Hảo, hảo lập tức sẽ” Thương Thịnh nhắm mắt lại, đọc chú ngữ, linh hồn liền xuất hiện, thuận lợi đem lão thái thú đang bên cạnh đi vào cơ thể mình.

Khi mọi người thấy vị Thương đại sư lần thứ hai mở mắt, kinh ngạc trên mặt hán chính là biểu tình tang thương của lão gia, động tác liền ngưng. Hắn run rẩy nắm lấy tay phu nhân, hai dòng lệ chảy ra.

“Chiêu nhi ta cuối cùng cũng gặp nàng..”

Lão phu nhân vừa nghe, liền biết đây chính là trượng phu nén quải trượng nhào vào lòng hắn, khóc nấc lên: “Tướng công, xin lỗi ta tới chậm..”

“Chiêu nhi, nàng mấy năm nay ở đâu, ta nơi nơi tìm nàng..”

“Ta xin lỗi ta là không còn mặt mũi gặp chàng, cứ như vậy ta đến một thôn quê mà xin sống cho đến khi tôn nhi nói chàng bệnh nặng, ta mới đến, chỉ tiếc là chậm một chút..”

“Là ta sai, ta sợ mất đi danh dự, quyết đem mẫu tử nàng đuổi đi, ta rất áy náy, cho tới bây giờ mới có cơ hội hướng nàng nói lời xin lỗi, Chiêu nhi, nàng sẽ tha thứ cho ta?”

“Tha thứ, ta cái gì cũng tha thứ”

Lão phu lão thê cứ như vậy thâm tình trọng ý. Người khác nhìn vào cũng không kìm được mà ngưỡng mộ. Chỉ là có điểm không được tự nhiên, Dù sao đây cũng không phải  là thân thể của lão.

Nếu đã được thê tử tha thứ, lão liền hỏi sự tình khác “Chiêu nhi, nhi tử chúng ta, hắn hiện tại ở đâu?”

“Nhi tử làm quan tại kinh thành, hiện đã cáo lão, đường xá xa xôi có lẽ hai ngày đường mới tới”.

“Thật khó cho nàng một mình dưỡng bọn họ thành tài..” lão thái thú cảm thấy rất vui, đỡ lấy vai thê tử, đoan trang nói: “Chiêu nhi, ngươi rất đẹp”

“Ngươi đang nói gì? Đều đã thành ra thế này cả rồi” lão bà thẹn thùng trên mặt một tầng ửng đỏ.

“Ta nói là sự thật, người ta yêu nhất vĩnh viễn là đẹp nhất trong lòng ta”

“Ôi! Nương a..Không được không được! Ta ngất ta ngất” Thương Thịnh che lại hai mắt mình, thật sự không nhìn được. Cứ nhìn thân thể cũng một lão bà liếc mắt đưa tình, cái này còn cái gì khổ sở hơn, chạy đến phía sau tìm Linh Linh, liền thấy y lấy tay che miệng ôm bụng cười, thế mà còn cuộn tròn trên mặt đất nữa chứ.

“Ngươi cái tử tiểu tử này. Cư nhiên lại cười thành như vậy!” phát hỏa bước tới đánh vào mông y, thế nhưng Linh nhi vẫn không ngừng cười, không thể làm gì khác hơn chỉ có thể để mặc ca ca vỗ vỗ vào tiểu thí thí (mông).

Nhìn Tiểu Linh nhi cười đến sảng khoải, Thương Thịnh càng phát hiện ra y cở nào khả ái mỹ lệ. Trong mắt xem Linh Linh….vừa tóc trắng cùng đôi mắt thiển sắc quái dị. Cứ như lão thái thú nói, người yêu trong mắt là đẹp nhất.

“Linh Linh, ngươi đúng là bảo bối của ta” Thương Thịnh không thể kiềm được lòng mà nói ra, đột nhiên ôm lấy y biểu đạt một chút tình cảm trong lòng. Nhưng lại không dám nói hết.

Thương Linh cũng có thói quen, đôi mắt đầy mọng nước, nhào vào lòng ca ca còn tùy tiện đùa bỡn đầu hắn: “Ca, tóc ngươi dài ra”.

“Ai, già rồi..lại nhiều sự tình, nghĩ đến tóc dài ra”.

“Ca đang suy nghĩ cái gì?”.

“Nhớ ngươi”.

“Nhớ ta cái gì?”.

“Sau này sẽ nói cho ngươi”.

“Hanh. Ta đây cũng sau này mới nói cho ngươi biết ta đang nghĩ gì” Hai người trùng nhau một lúc, cứ như đang đùa, như hai con thỏ rừng đánh nhau vật trên bải cỏ.

Vui đùa sau một lúc, hắn bước tới thu lại thân thể mình.

Tiểu thái thú cùng lão phu nhân mời hắn về  phủ làm quý khách, trụ lại vài ngày, kỳ thực nói trắng ra là cho Thương Thịnh lần nữa thông linh. Vì còn những lời lão thái thú lúc còn sống chưa nói. Thương Thịnh vui vẻ tiếp nhận, có ăn có uống có người hầu hạ, có thể không đi?

Đợi qua 49 ngày lão thái thú. Lão phu nhân đột ngột qua đời. thế nhưng trong phủ một chút bi thương không có, trái lại tràn ngập chúc phúc tốt đẹp.

Thương Thịnh nói, lão thái thú cùng lão phu nhân cùng nhau ra khỏi đại môn, nhượng bọn tiểu bối không nên lo lắng, nhất định phải hảo hảo vì nước vì dân, hảo hảo sống. Tiểu thái thú đem túi đựng đồ ngọt tới, bảo Thương Linh giao cho nãi nãi, nói đây chính là bánh hạnh nhân mà nãi nãi thích nhất. còn có một ít tiền, cấp quỷ sai đại nhân, ta van ngươi chiếu cố hai vị bọn họ theo dọc đường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui