The Way Of Slaves


Lúc cô bé tỉnh dậy thì màn đêm đã bao trùm lấy thị trấn, nhìn quanh cô thấy ông Adam và Chorlotte đang dọn bữa tối, cười nói vui vẻ làm cô bé nhớ lại ngày xưa, ngồi với người em cùng ngồi dưới mái nhà rơm, chia nhau ổ bánh mì để lấy sức tiếp tục làm ruộng trên đồng.

Thấy cô bé tỉnh dậy Adam cùng Charlotte đi đến hỏi chuyện." Hắn đã làm gì cháu ra nong nổi này?".

Cô bé rưng rưng nước mắt, nhìn cô bè Adam lại nói." Cháu có thể không nói nếu cháu không muốn".

Cô bé Charlotte hồn nhiên hỏi." Chị tên gì vậy ạ?".

Cô bé đáp."Chị không có tên nha em".

Charlotte hỏi." Vậy em gọi chị là Lisa được không chị?".

Cô bé mỉm cười rồi xoa đầu Charlotte hỏi." vậy em tên gì?.

Charlotte đáp.

" Em tên là Charlotte.


Adam nói.

Vậy từ bây giờ mọi người sẽ gọi cháu là Lisa nha".

Lisa cố đứng dậy nhưng không được, Adam nhìn thấy nói." Cháu cứ ngồi đó đi nếu cháu cứ ráng đứng dậy thì vết thương sẽ bị rách đó".

Lisa ngồi tựa đầu vào tường, Adam thấy vậy bưng bát cháo đi lại nói." Chắc giờ cháu đói lắm cháu ăn cháo đi cho khỏe".

Rồi ông múc từng muỗng cháo đúc cho cô bé rồi ra ăn cùng với Charlotte.

Lisa ăn xong thì nằm xuống ngủ thiếp đi.

Vào nửa đêm Lisa giật mình tỉnh giấc, Charlotte từ trong phòng bước ra ngồi cạnh Lisa.

Charlotte hỏi."Chị gặp ác mộng à?.

Cô bé mỉm cười đáp.Chị đang mơ thấy những điều chị không muốn nhớ lại thôi".

Charlotte hỏi.


"Chị có thể kể cho em biết chuyện gì đã xảy ra được không?" .Lisa nhìn ra ngoài khung cửa sổ nói." vài năm trước gia đình chị còn sống vui vẻ ở một làng quê phía nam yanam, thì những tên lính thực dân Pháp đến đốt phá làng chị, đưa gia đình và những người trong làng chị đi, khi đó chị mới 2 tuổi.

Sau đó chị và cha bị bán cho tên boutros, còn mẹ chị thì bị chúng hãm hiếp đến chết ở ngay trên tàu.

Khi lên 5 tuổi chị bị bắt phải ra đồng làm ruộng cùng cha.

Một ngày khi chị đang đi chợ, thì nhìn thấy một cô bé ngồi bên đường, trông rất ốm yếu.

Chị đã đưa cô bé về bên mái nhà rơm cũ nát của gia đình, chăm sóc cô bé.

Sau này chị cùng cô bé năm ấy sống chung như chị em, ngày ngày ra đồng làm ruộng, chia nhau những bữa ăn ít ỏi.

Nhưng hai chị em sống chung chưa được bao lâu, thì bố chị không chịu được mà bỏ trốn để rồi bị lính của Boutros bắn chết.

Sau đó hai chị em chị tiếp tục một cuộc sống cực nhọc.

Nhưng đến giáng sinh năm ngoái, những tên cầm thú đó lại tập hợp lại lấy mạng sống của những người nô lệ ra cá cược.

Và chị đã được tên Boutros chọn nhưng cô bé ấy đã chọn đi thay chị, chị vẫn nhớ mãi câu nói của cô bé.

“Chị hay sống vui vẻ nha, em rất vui vì có một người chị luôn yêu thương giúp đỡ em, giờ là lúc em trả ơn..." Tối đêm đó chị đã khóc đỏ cả mắt, vì chị không đợi được nên đã quyết định đi bộ qua thị trấn Égalité nhưng khi vừa tới nhà tên thị trưởng thì một tiếng súng cất lên, chị hốt hoãn, chạy lại nhìn qua khung cửa sổ và thấy cô bè đã bị bắn chết." Lisa bổng im lặng quay người lại nhìn Charlotte, những giọt nước mắt lăn dài trên má cô bé.

Charlotte ôm lấy Lisa bảo." Chị hay vui vẻ lên và đừng suy nghĩ về truyện đó nữa, bạn ấy muốn chị sống một cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc, chị đừng để sự hy sinh của bạn ấy là vô ích, chị hứa với em đi"."Chị hứa"....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận