The Way Of Slaves


Sáng hôm sau, Lisa ngủ dậy thì thấy Charlotte ngồi ngủ kế bên.

Adam từ trong căn bếp bước ra hỏi.

Lisa Cháu muốn ăn gì không".

Cô bé đáp."Cho cháu một ổ bánh mì".

Adam quay đầu đi vào bếp, thấy vậy Lisa hỏi."Chú sao Charlotte lại ngủ ở đây vậy ạ".

Adam trả lời." Em ấy đã ở đây cả đêm để chắm sóc cho người chị của mình đấy, nhìn con bé rất mệt nên chú không muốn kêu nó vậy".

Adam đi vào căn bếp lấy ra hai ổ bánh mì nói.

Cháu hay ăn một ổ đi con ổ bánh mì còn lại khi nào charlotte ngủ dậy hãy đưa cho cô bé, ăn xong cháu hay nghỉ ngơi đi về chú sẽ sát trùng và khâu lại các vết thương của cháu".

Lisa nhận hai ổ bánh mì ngồi trầm ngâm không ăn dù chỉ là một miếng.

Chờ đến khi Charlotte thức dậy, Lisa nhìn Charlotte mỉm cười đưa cô bé ổ bánh mì nói.


Chị cảm ơn em đã ở cùng chị cả đêm qua, em ăn cùng chị đi chị đang đợi em nè".

Charlotte vui vẻ nói.Em cảm ơn chị.

Hai cô bé vừa ăn vừa nói chuyện.

Ăn được nữa ổ Charlotte nhìn lên đồng nói."Em phải đi đây tạm biệt chị em ra ngoài một xíu.

Lisa nói." Tạm biệt em".

Charlotte vội vã chạy đi.

Lisa nhìn theo nói.

Sao em ấy có thể lạc quan như vậy chứ".

Charlotte chạy ra ngoài cái hồ ở phía Tây thị trấn, trên tay còn giữ chặt ổ bánh mì.

Chạy ra đến nơi, Charlotte gặp cô bé Lucie 7 tuổi đang chơi với lũ thỏ, còn người anh Alexandre 8 tuổi đang chăm sóc một mầm cây mới nở.

Charlotte nói."Xin lỗi nha mình tới trễ, mình có đem bánh mì nè".

lucie vui vẻ nói."Chị đến trể quá đấy, lũ ngổng đang kêu đói kìa".

Hai cô bé chia nhau nữa ổ bánh mì xé nhỏ ném xuống hồ cho bầy thiên nga.

Sau khi cho ngổng ăn, hai cô bé qua xem người Alexandre chăm sóc cho những mầm cây quanh hồ.

Lucie nói.

" Anh nghỉ tay 1 chúc đi." Alexandre tức giận nói.

"Anh chỉ đang cố cứu sống những mầm cây này thôi! Lũ khốn đó ngày nào cũng dẫm đạp lên những sinh mạng này".


Nghe vậy Lucie và Charlotte quay quần bên một mầm cây bị gãy, Alexandre buồn bả nói."Mầm cây này đã không thể cứu chữa được nữa rồi".

Nhìn thấy vậy charlotte nói." Đây không phải là nơi lý tưởng để ươm mầm cây đâu.

Sao cậu không xin chủ của cậu một mảnh đất làm vườn?".

Alexandre đáp.

" Vợ của ông ta đang bị bệnh nặng không thể chữa trị được, nên ông ta cứ đâm đầu vào rượu, dạo này lại còn hay đánh đập bọn tớ, nên không được đâu".

Charlotte hỏi."Cuộc sống của hai anh em cậu vẫn ổn chứ".

Lucie đáp.

"Vẫn vậy thôi, hai anh em em vẫn phải ra đồng làm ruộng, khi làm xong thì có thể ra đây chơi với nhau, cũng như chăm sóc muôn thú, và những mầm cây ở đây.

Alexandre nói." Đến giờ ăn rồi, hai anh em tớ phải về đây, tạm biệt".

Charlotte vẩy tày chào tạm biệt, rồi ba người họ trở về nhà.

Khi về đến nhà, thì từ trên tầng, Tên địa chủ Mohamed đau đớn hét lên." Sarah em đừng chết, Sarah không".

Nghe thấy tiếng hét hai anh em Lucie và Charlotte chạy lên thì thấy Mohamed đang ôm chặt lấy xác của Sarah khóc nứ nở.


Khóc một lúc lâu, Mohamed nhẹ nhàng hạ xác Sarad xuống, nhìn vào hai anh em họ tức giận quát.

“ Chúng mày đã đi đâu sao không bên cạnh chăm sóc cô ấy, chúng mày cút hết đi".

Sau khi chôn cất Sarah, tên Mohamed đâm đầu vào rượu, tối về thì đánh đập Lucie và Alexandre vì cho rằng hai em họ không chăm sóc cho Sarah nên cô ấy mới chết, cũng như không cho họ ra khỏi nhà để trị thương.

Ở ngoài hồ, cô bé Charlotte ngày cũng ra ngồi đợi hai anh em Lucie và Alexandre.

Lũ ngỗng trên hồ buồn bã, còn đã thỏ thì bỏ đi dù được Charlotte cho ăn đầy đủ.

Những mầm cây mới nở đã vội héo tàn mặc ngày nào Charlotte vẫn chăm sóc.

9 Giờ đêm Ngày 30 tháng 3 năm 1839 ở thị trấn Liberté, tên Mohamed vừa đi vừa uống rượu trên con đường sérénité, đi được một lúc hắn ngã gục xuống đường vì uống quá sây.

Từ trong màn đêm một người thanh niên bước lại gần Mohamed đã chai rượu ra nói.

Đừng quá đau buồn, mà làm tổn hại đến bản thân mình, cũng như những người xunh quanh ...".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận