[Thích Cố] Tin Rằng Có Duyên

Nguyên văn “Sơn trùng thủy phúc nghi vô lộ” trong tác phẩm Du Sơn Tây Thôn của Lục Du.

Một tuần sau, Thích Thiếu Thương cuối cùng cũng biết Cố Tích Triều mỗi tối đi đâu. Dù mất đến một tuần mới khám phá ra, nhưng kết quả này cũng đã khiến Thích Thiếu Thương vô cùng hài lòng. Nếu thật sự tìm không ra, chẳng lẽ phải nhờ thám tử tư? Đây là cuộc sống, không phải TV!

Đêm đó là buổi họp mặt ban cán sự Hội Học Sinh. Khi đến quán rượu, anh đã bắt gặp Cố Tích Triều đứng ở quầy bar.

Trên thực tế, vừa vào cửa Thích Thiếu Thương đã nhìn thấy cậu, mà từ giây phút ấy, trong mắt anh cũng chỉ có mình cậu mà thôi. Cố Tích Triều đứng sau quầy bar, đang pha một ly Blue Margarita, động tác tao nhã, thuần thục. Cậu mặc áo sơ mi trắng, không phải loại bình thường, mà là loại áo cổ cứng, tay áo xắn lên ngang khuỷu, rất chuyên nghiệp.

Đó là lần đầu tiên Thích Thiếu Thương nhìn thấy Cố Tích Triều mặc áo trắng, như một thiên thần, đẹp và thanh khiết, khiến lòng anh dâng lên một loại tư vị hưng phấn nói không nên lời.

Blue Margarita được pha chế rất nhanh, Cố Tích Triều đem ly trao cho một vị phu nhân ngồi ở quầy, hạ giọng nói câu gì đó, sau lại cười. Không phải nụ cười vân đạm phong thanh quen thuộc, mà là kiểu cười chậm rãi nhếch khóe miệng lên, rất lạnh, lại như có sức mạnh câu hồn nhiếp phách.

Mị hoặc!

Đúng rồi, mị hoặc, bất luận là bộ quần áo trắng thuần hay nụ cười nhếch miệng kia, đều có một loại mị hoặc thâm trầm. Một Cố Tích Triều như thế, Thích Thiếu Thương chưa từng thấy qua. Thân người cậu hơi nghiêng về phía trước, thực chuyên chú nhìn vị phu nhân trước mặt, còn để tâm lắng nghe từng câu từng chữ của bà. Dường như cậu không hề ý thức được hình ảnh của mình lúc này: ánh mắt quá nhu hòa, nụ cười quá mê hoặc, đến cái nhướng mày cũng quá quyến rũ không lời nào tả hết!


Người con trai đẹp đến yêu nghiệt kia khiến Thích Thiếu Thương liên tưởng đến cây thuốc phiện ở vùng ngoại ô. Họ là đồng loại! Đều là độc chất mỹ lệ say lòng người! Khiến người ta biết độc mà vẫn cố tình sa ngã!

Thích Thiếu Thương chợt cảm thấy không thoải mái, anh rất không muốn nhìn thấy Cố Tích Triều ở trong này. Cố Tích Triều không nên xuất hiện ở đây! Lúc này, cậu hẳn nên ở trong phòng hoặc trong thư viện, vẽ tranh hay đọc sách, vô tình lãnh đạm như mọi ngày, không phải ở đây, ở… quầy bar.

Chết tiệt! Ở nơi này, có khác gì cậu đang bán rẻ nụ cười của mình?!

“Cố Tích Triều, cậu ta…” Nguyễn Minh Chính bên cạnh cũng chú ý tới. Cô thở dài, lắc đầu, “Không biết đã giết chết bao nhiêu trái tim phụ nữ rồi…”

Thích Thiếu Thương nghe Nguyễn Minh Chính nói xong, cảm giác mất mác lại càng thấm vào tận xương!

Mà lúc này, quầy bar bên kia đã xảy ra chuyện.

“Thật có lỗi, tôi nói rồi, tôi không làm được!”


Lại bị yêu cầu pha chế Bách Phượng Triều Hoàng, Cố Tích Triều không khỏi có chút khó xử. Những gì đã qua đi, cậu thực sự không muốn nhớ lại.

“Cậu đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”

Khách đã có chút men say đập tay lên quầy bar mắng chửi ầm ĩ, nhất thời kích động, cầm một ly martini trên quầy hất vào mặt Cố Tích Triều.

Cố Tích Triều giật mình né tránh. Lại thêm một tách cà phê. Cố Tích Triều sắc mặt tái nhợt, tựa hồ không thể nhúc nhích, nhưng ở khắc cuối cùng tay trái vẫn phản xạ kịp gạt được chiếc tách ra. Cậu ổn định nhịp thở, cố gắng cùng người khách nói đạo lý, “Thực xin lỗi, tôi thật sự không làm được. Nếu ngài không chê, tôi sẽ pha cho ngài một ly…”

“Tiểu Triều, cậu từng làm ở Ma Khách, lại là học trò của Bạch Lâm, cậu không làm thì ai làm?” Ông chủ lên tiếng cắt đứt lời cậu.

“Ông chủ, ông biết tôi…”

“Cậu không muốn pha chế Bách Phượng Triều Hoàng là để tưởng niệm thầy của cậu, tôi hiểu, thế nên tôi chưa từng để Bách Phượng Triều Hoàng vào menu, đúng không? Nhưng bây giờ là khách yêu cầu, thân là bartender, sao cậu có thể từ chối?”


Ông chủ nhẹ giọng nói, cố gắng đang thuyết phục cậu. Bách Phượng Triều Hoàng thanh danh vang dội, sau khi Bạch Lâm mất, chỉ còn rất ít người có thể pha chế được, Cố Tích Triều chính là một trong số đó. Nếu cậu có khả năng này, đương nhiên phải tận dụng.

Cố Tích Triều chỉ lắc đầu, “Tôi không thể pha chế Bách Phượng Triều Hoàng, vĩnh viễn không thể. Ông chủ, thứ lỗi, tôi xin nghỉ việc.” Nói xong, cậu không nhìn đến sắc mặt ông chủ, tháo bảng tên trên ngực xuống.

“Chờ một chút!” Ngồi chờ nãy giờ, vị khách say kia tựa hồ có chút tỉnh táo, “Nếu cậu muốn nghỉ việc, cũng phải chiếu theo quy củ!”

Thích Thiếu Thương đang chăm chú dõi theo Cố Tích Triều, thấy cậu nghe đến đây mặt hơi biến sắc, không khỏi thầm lo lắng, vội lách người qua đám đông đi tới.

Cái gọi là quy củ chính là, thân làm bartender, nếu không thể pha chế cocktail mà khách yêu cầu, phải nhận phạt một ly rượu, xem như là tạ lỗi với khách.

Sau khi nói xong, người khách kia đặt một ly rượu mà gã vừa pha chế trước mặt Cố Tích Triều. Đó căn bản không thể gọi là pha chế rượu, chỉ là trộn nhiều loại rượu với nhau rồi lắc nhẹ! Rượu này uống vào, e rằng sẽ say đến chết! “Cho cậu hai lựa chọn, một là uống ly rượu này ngay bây giờ, hai là pha cho tôi một ly Bách Phượng Triều Hoàng!”

Tích Triều không uống được rượu! Lòng Thích Thiếu Thương chùng xuống. Sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, bọn họ bày tiệc chia tay các giáo quan, cậu chỉ uống hai ly rượu trắng mặt đã đỏ bừng. Hiện tại nhiều loại rượu mạnh, lại còn trộn lẫn với nhau, sao cậu có thể chịu được?

Thế nhưng, Cố Tích Triều tửu lượng tuy kém, tửu đảm tuyệt không thua bất kì ai. Không nói hai lời, nâng ly rượu lên, uống cạn một hơi. “Rầm!” Ly rượu bị dằn mạnh xuống quầy bar, “Tôi đi được chưa?”


Mọi người chỉ nhìn chằm chằm vào cái ly trống rỗng, câm lặng. Cố Tích Triều đảo mắt liếc xung quanh, nở nụ cười lạnh lùng, nụ cười này, Thích Thiếu Thương cũng chưa từng thấy qua. Cực lãnh, lại mang theo sự quyến rũ và sát khí đến ngạt thở, kinh tâm động phách. Cậu không uống rượu, nhưng rất hợp để uống rượu.

Thấy Cố Tích Triều dời gót, Thích Thiếu Thương nhanh chóng đuổi theo. Anh vừa chạy ra, các thành viên trong Hội Học Sinh cũng rời quán. Dù sao, trong trận bóng rổ kia, Cố Tích Triều cũng đã để lại cho người ta ấn tượng quá sâu sắc.

“Tích Triều, cậu sao rồi? Có muốn ói không?”

Ngoài cửa, Thích Thiếu Thương muốn đỡ lấy thân thể Cố Tích Triều cơ hồ sắp ngã quỵ. Quả nhiên là cầm cự đến sắp hỏng rồi! Thích Thiếu Thương âm thầm nén giận, cứ pha cho gã kia một ly Bách Phượng Triều Hoàng thì có hề gì? Sao lại biến bản thân thành thế này? Đùa giỡn như vậy vui lắm sao?

Cố Tích Triều thống khổ nhíu mày, cảm giác dạ dày cuồn cuộn như bài sơn đảo hải, như có lửa ngục thiêu đốt, đầu óc choáng váng kinh khủng. Cậu lại gắng gượng không nôn ra, nên lại càng thêm khó chịu bội phần! Miễn cưỡng nhướng mày, nhìn thấy Thích Thiếu Thương đang đỡ cậu, người bạn cùng phòng nhiệt tình đến mức cậu không thể cự tuyệt, dường như khiến cậu có chút an tâm, nên cứ thế yên lòng ngất đi.

“Tích Triều?!” Thích Thiếu Thương thấy cậu ngất đi càng thêm lo lắng, xoay người nói với các thành viên khác, “Tôi đưa cậu ấy trở về trước, các cậu cứ chơi tiếp đi.” Đoạn không chờ người khác có phản ứng, cõng Cố Tích Triều rời khỏi.

Các bạn học khác không ý kiến gì, duy chỉ có Nguyễn Minh Chính buồn bực giậm chân. Từ buổi đầu gặp gỡ, cô đã có cảm tình với Thích Thiếu Thương. Thế nhưng hết lần này đến lần khác, Thích Thiếu Thương chỉ luôn xem cô là em gái, là bạn học cùng công tác trong Hội Học Sinh, ngoài ra không còn gì khác. Nếu ai cũng đối xử như thế thì không tính, đằng này, mỗi khi đối mặt với Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương lại luôn căng thẳng khác thường.

Bất quá chỉ là bạn cùng phòng mà thôi, thật là khiến người ta không cam lòng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận