Trương Y Na thẹn quá hoá giận: “Cậu đúng là bị điên.Tôi không biết cậu nói cái gì cả.
Tôi về lớp trước đây.”
Cô ta vội vội vàng vàng muốn về lớp học nhưng lại bị Cố An Tình kéo lại.
“Cậu muốn làm gì?” Quần áo bị kéo xộc xệch, cô ta tức giận chỉnh lại.
Cố An Tình khoanh tay nói: “Cậu nghe cho rõ đây.
Tôi đến thông báo cho cậu một tiếng để cậu chuẩn bị tâm lý đối mặt với những việc sắp xảy ra.”
Trương Y Na khinh bỉ: “Chỉ dựa vào một cái bóng lưng mà đoán ra tôi á.
Cậu tưởng hiệu trưởng là đồ ngốc à.”
Cố An Tình phóng to video, Trương Y Na mở to mắt: “Sao cậu biết được tôi có vết bớt ở cổ.”
Trương Y Na đi học lúc nào cũng thả tóc, dù mùa hè hay mùa đông, dù nóng hay lạnh.
Ở cổ cô ta có vết bớt, cô ta rất căm ghét nó.
Ngoài gia đình chẳng còn ai biết về vết bớt đó.
Hôm Trương Y Na nhốt Bạch Giai, cô ta nghĩ thả tóc sẽ có nghi ngờ mình.
Vậy nên cô ta liền búi tóc, đội mũ, đeo khẩu trang kín mặt.
Một kế hoạch khá hoàn hảo nếu không có vết bớt chết tiệt kia bán đứng.
Cố An Tình thản nhiên: “Vô tình nhìn thấy thôi mà.”
Ngày Bạch Giai đổ bát phở lên đầu Trương Y Na, cô ta đã vào nhà vệ sinh để rửa.
Lúc đó, cô ta đã vén mái tóc để lộ vết bớt.
Trùng hợp làm sao lúc đó Cố An Tình cũng có mặt ở đó.
Cô nhìn qua rồi nghĩ “Ai mà chẳng có điểm xấu!”
Cố An Tình không muốn phí lời thêm quay người muốn đi.
Trương Y Na căm phẫn giật tóc cô nhưng bị Phó Mạc Thần ngăn lại.
Cô ta nghĩ đằng nào chẳng đuổi học thêm việc đánh nhau nữa cũng chẳng sao.
Trương Y Na dùng ngón tay vừa dài vừa nhọn cào một phát lên mặt anh.
Cố An Tình xoay người liền thấy trên mặt Phó Mạc Thần đã xuất hiện ba vết cào, máu cũng theo đó chảy ra.
Cô nhanh chóng bảo Lăng Xuyên đưa anh xuống phòng y tế.
Cuối cùng trên sân thượng còn ba cô gái Cố An Thần, Trương Y Na và Thịnh Hàm.
Vừa nãy Lăng Xuyên che mất Thịnh Hàm nên cô ta không nhìn thấy.
Bây giờ nhìn thấy cô ấy, Trương Y Na chắc chắn phần thắng.
Thịnh Hàm là bạn cấp hai của Trương Y Na.
Hồi ấy, Thịnh Hàm bị cả lớp xa lánh chỉ có cô ta chơi cùng.
Về sau liền chơi thân, lúc ra khỏi trường vẫn còn lưu luyến cô ta mà.
Trương Y Na nở nụ cười yếu ớt: “Thịnh Hàm, cậu ta bắt nạn tớ.
Cậu đánh cậu ta dùm mình được không?”
Thịnh Hàm bị réo tên bỗng muốn cười: “Tại sao tôi phải nghe lời cậu nhỉ?”
“Không phải chúng ta là bạn thân sao?”
“Bạn thân sao? Đừng tưởng tôi không biết cậu đằng sau lưng tôi kêu gọi bạn học xa lánh tôi.
Rồi chơi với tôi, sai bảo tôi như con chó sao?”
Trương Y Na giả vờ khóc lóc: “Cậu nói cái gì vậy? Mình không có mà.”
Cố An Tình nhìn không nổi bất mãn: “Cậu tưởng mình là diễn viên Hollywood sao? Suốt ngày diễn vậy?”
Trương Y Na bị vạch trần cũng lười diễn nữa, thay đổi nét mặt như chong chóng: “Cậu cũng biết mình là con chó suốt ngày theo đuôi tôi sao?”
Thịnh Hàm tức giận muốn tiến lên, Cố An Tình đã nhanh tay ngăn cô lại, giọng điệu có vẻ trách mắng: “Học sinh ưu tú như cậu đánh nhau cái gì.
Uổng phí một nhân tài của nhân tài của đất nước.”
Cô nói xong chỉ vào bản thân: “Cứ để cho mình, một học sinh cá biệt đánh cho.
Dù đánh thế nào cũng chẳng ảnh hưởng gì đến kết quả học tập.”
Cô xoay khớp cổ chân cổ tay như kiểu sắp như đánh giặc tới nay.
Đánh xong, trên người Cố An Tình không hề có vết thương nào hết.
Cô phủi tay cùng Thịnh Hàm đi về lớp học.
Còn Trương Y Na đằng sau cứ chửi rủa không ngừng.
Sau khi báo việc đó lên hiệu trưởng.
Hiệu trưởng lập tức xử phạt Trương Y Na trước mặt các học sinh.
Hình phạt là đuổi học.
Ba mẹ Kỷ cũng biết tin.
Ba Kỷ nhớ hình như ba của Trương Y Na đã từng muốn hợp tác với công ty ông.
Công ty của ông ta chỉ mới nổi những gần đây mà thôi.
Ba Kỷ thẳng tay đánh sập công ty của họ.
Đuổi luôn mấy người ra nước không được trở về nữa.
Con gái mới tí tuổi đã độc ác như vậy rồi.
Không biết hai người họ dạy con cái kiểu gì nữa.
…
Kỷ Ngôn Thiên không ăn không ngủ như người mất hồn ở cạnh Bạch Giai.
Cô đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Sắp qua một tuần rồi, tại sao cô vẫn nằm im không có một tí trạng thái tỉnh lại.
Anh cứ nắm tay cô, nói không ngừng: “Tôi biết lỗi rồi mà.
Cậu tỉnh lại đi.”
“Tỉnh lại đi mà.”
“Cầu xin cậu.”
Kỷ Ngôn Thiên thực sự sắp không xong rồi.
Anh dường như cảm thấy bế tắc, trong đầu toàn những kỷ niệm hồi bé với Bạch Giai.
Kỷ Ngôn Thiên cũng chịu đựng cả một tuần rồi.
Anh không thể gượng dậy được nữa liền ngã xuống.
Trong phòng lúc này chẳng có ai cả.
Cũng may y tá đi qua liền gọi bác sĩ.
Lúc tỉnh dậy, Kỷ Ngôn Thiên đã ở một phòng bệnh khác rồi.
Trong phòng còn có Lăng Xuyên và Phó Mạc Thần nữa.
Lăng Xuyên trách mắng: “Cậu còn thế này nữa có khi còn chết trước khi Bạch Giai tỉnh lại đấy.”
Phó Mạc Thần cầm bát cháo đến cưỡng ép anh ăn: “Ăn đi rồi có sức trông Bạch Giai tiếp.”
“Nào, há miệng.”
Cũng may Kỷ Ngôn Thiên cũng há miệng.
“Cậu phải thấy mình thật may mắn khi người đầu tiên mà mình đút ăn là cậu đó.”
“Cậu phải cảm thấy tự hào khi có người đẹp trai như mình đút cho cậu ăn.”
Lăng Xuyên đứng nghe mà nổi hết da gà.
Phó Mạc Thần bị chập mạch à.
Cố đút hết bát cháo cho Kỷ Ngôn Thiên rồi vứt bát cháo sang một bên.
Lăng Xuyên ném cho anh một bộ quần áo.
“Đi tắm đi.”
“Cả một tuần không tắm người sắp thối rữa ra rồi đấy.”
“Kỷ Ngôn Thiên đẹp trai bình thường đâu rồi.”
Anh như một con rối nghe theo sự sắp xếp của hai người.
Một lát sau, Kỷ Ngôn Thiên như bình thường đã trở lại.
Lăng Xuyên không ngừng khen ngợi: “Đúng là vẫn đẹp trai ngời ngợi.”.