Gương mặt anh bỗng nhiên âm u, đôi mắt tràn ngập sự thù địch đáng sợ.
Quý Vân Sênh lẳng lặng nhìn anh, giọng điệu vẫn ôn hòa và nhẹ nhàng nhưng lời nói ra không mất đi sự sắc bén.
“Anh đã từng hủy hoại cuộc đời cô ấy một lần rồi, chẳng lẽ còn muốn phá hủy cô ấy lần thứ hai?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dứt lời, một luồng sức mạnh bỗng đánh úp lại, Quý Vân Sênh bị nguồn sức mạnh kia đè lên tường, bị kiềm chế không thể cử động.
Da thịt va chạm mặt tường phát ra tiếng vang trầm, Bùi Kỵ không thu lực, khóe môi nở nụ cười lạnh lẽo.
“Giữa tôi và cô ấy anh đừng có xen vào.” Anh nhìn Quý Vân Sênh từ trên cao xuống, giọng điệu trào phúng: “Hơn nữa đừng có nói mình quá cao thượng.”
Sắc mặt Quý Vân Sênh lập tức trắng bệch.
Ngay sau đó sự kiềm hãm trên người cũng biến mất.
Bùi Kỵ thu tay về, ánh mắt lạnh lùng liếc anh ta: “Nếu không phải sợ cô ấy biết, anh cho rằng tôi có thể nhịn anh nhảy nhót lâu như vậy.”
Nói xong, anh nhấc chân rời khỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mắt thấy bóng hình Bùi Kỵ biến mất, vẻ ôn hòa vốn có trên mặt Quý Vân Sênh rốt cuộc không duy trì được nữa.
Anh chậm rãi ngồi dậy, xoa vị trí ngực bị đụng đau, mặt lạnh nhận điện thoại.
Nửa tiếng sau.
Thời Diên đã thay lại quần áo của mình, yên tĩnh ngồi trong phòng vừa nãy casting đợi thông báo.
Rất nhanh Khâu Minh Yên cũng quay lại.
Trên mặt cô gái nhỏ là vẻ thất lạc rõ ràng, hoàn toàn không còn vẻ nhảy nhót kích động lúc mới đi ra.
Thời Diên lại nghĩ tới cuộc đối thoại vừa nãy nghe lén được ở ngã rẽ.
Một tấm lòng chân thành nhiệt tình của thiếu nữ, đáng tiếc trao gửi nhầm người.
Trong lòng âm thầm dâng lên một loại tâm tình không nói rõ được cũng không tả rõ được, Thời Diên cũng không biết bản thân làm sao.
Cô thu hẹp cảm xúc, ngồi yên tĩnh ở đó.
Đạo diễn Khâu còn chưa tới, cách tuyên bố kết quả còn một quãng thời gian.
Đợi chờ như vậy, Thời Diên lại nghĩ tới tình cảnh trong phòng thay đồ vừa nãy.
Bùi Kỵ bảo cô lát nữa đừng đi, có chuyện muốn nói với cô.
Người này đúng là… đủ lưu manh.
Giọng nói tò mò của Khâu Minh Yên bỗng nhiên vang lên bên cạnh.
“Chị Thời Diên, mặt chị sao đỏ vậy?”
Thời Diên bỗng hoàn hồn, theo bản năng thò tay sờ mặt mình.
Quả thật rất nóng.
Cô hàm hồ ứng phó: “À… có lẽ điều hòa mở hơi nóng.”
May mắn Khâu Minh Yên không có làm vấn đề này thêm rối rắm: “À, như vậy à…”
Đang nói chuyện, cửa bị người ta đẩy ra, bóng dáng Quý Vân Sênh xuất hiện ở cửa.
“Thời Diên.”
Thời Diên quay đầu lại theo tiếng nói, cô lập tức nhìn thấy Quý Vân Sênh vừa cầm điện thoại vừa vẫy tay với cô, bảo cô đi qua.
Thấy vẻ mặt Quý Vân Sênh nghiêm túc hơn thường ngày, Thời Diên không hiểu vì sao mà đi tới: “Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Quý Vân Sênh nhìn chằm chằm cô, muốn nói lại thôi: “Bà nội xảy ra chuyện rồi…”
Câu này vừa nói xong, trong đầu Thời Diên nổ tung.
Trong đầu cô không suy nghĩ được gì nữa, nhất thời sốt ruột nắm lấy tay anh ta, vội hỏi: “Bà nội bị sao vậy?”
Quý Vân Sênh cầm bàn tay lạnh băng của cô, ấm áp an ủi cô nói: “Em đừng vội, chỉ mới bắt đầu trưa hôm nay, tình huống tinh thần của bà nội dường như bỗng nhiên không tốt, có hơi trần trí mơ hồ, luôn gọi tên em.”
Thời Diên lúc này đã hoàn toàn hoảng hồn.
Lúc bị tên biến thái Hứa Tử Úc bắt cóc, cô cũng chưa từng có lúc không bình tĩnh như thế.
Có lẽ bởi vì trên thế giới này, bà nội là vướng bận và mạng sườn duy nhất của cô.
Cô mù mờ bất lực đứng tại chỗ, ngay cả giọng nói cũng bắt đầu run rẩy: “Sao tình huống lại đột nhiên không tốt chứ… Trước đó không phải vẫn luôn chuyển biến tốt đẹp sao… Bây giờ tôi lập tức trở về.”
Quý Vân Sênh dịu dàng nắm tay cô nhỏ giọng an ủi: “Em đừng vội Thời Diên, bây giờ anh theo em cùng trở về.”
“Anh không trở về công ty như vậy có được không?”
“Không sao, em yên tâm. Thanh Bình có thể xử lý.”
Cách đó không xa, một tầm mắt lạnh như băng rơi vào trên đôi tay nắm lấy nhau của hai người.
Gần như sắp nhìn ra được một cái động.
“Thời Diên.”
Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên sau lưng, lạnh đến mức khiến người ta kinh ngạc.
Thời Diên đột nhiên hoàn hồn, bị một tiếng gọi này làm khôi phục lý trí.
Cô quay đầu lập tức nhìn thấy Bùi Kỵ đứng ở đó.
Ánh mắt của anh lạnh lùng đảo qua bàn tay nắm lấy nhau của cô và Quý Vân Sênh, hơi thơ xung quanh âm u đến dọa người.
Thời Diên không biết sao lại phản xạ có điều kiện rút tay ra.
Không khí giống như đều ngưng đọng theo ba người, hít thở không thông khiến người ta không thở được.
Tầm mắt Bùi Kỵ khóa chặt vẻ mặt cô, cuối cùng lạnh lùng mở miệng.
“Bây giờ em muốn đi với anh ta?”
Mi mắt Thời Diên run rẩy, giọng điệu kiên định: “Vâng.”
Vành môi Bùi Kỵ mím chặt, đôi mắt âm u một mảnh, giống như áp lực trước cơn bão.
“Khâu Duệ rất nhanh sẽ tới công bố kết quả.”
Giọng điệu của anh không nghe ra bất cứ tâm trạng gì, mu bàn tay căng thẳng bên cạnh và gân xanh nhô ra tiết lộ tất cả mọi thứ.
Anh bị cô chọc tức vô cùng, hay là nói bị cô lừa quá nhiều lần.
Rõ ràng đã hứa với anh sau khi kết thúc phải đợi anh.
Cô vẫn muốn lỡ hẹn.
Cổ họng Thời Diên âm thầm đau đến lạnh lẽo nhưng vẫn không mở miệng được: “Em biết nhưng bây giờ em phải đi.”
“Chìm Đắm” với cô tất nhiên quan trọng nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một bộ phim, không thể đánh đồng với người nhà.
Cô bình tĩnh nói: “Xin lỗi. Sau này em có thể tự tìm cơ hội xin lỗi đạo diễn Khâu.”
Ngừng một lát, cô nhìn về phía Quý Vân Sênh, nhẹ giọng nói: “Chúng ta đi thôi.”
“Ừm.”
Rất nhanh bóng dáng của hai người biến mất ở cuối hành lang.
Khâu Minh Yên trùng hợp đi ra lúc này, nhìn thấy bóng lưng Thời Diên kề vai Quý Vân Sênh rời khỏi, lại chú ý tới Bùi Kỵ đứng ở một bên.
Cô ta cười đáp: “Tổng giám đốc Bùi, ngài cũng biết tổng giám đốc Quý sao? Tổng giám đốc Quý và chị Thời Diên thật sự rất xứng đôi.”
Người đàn ông khẽ cười một tiếng, giọng nói thấp đến mức khàn khàn.
“Ha… Xứng đôi sao?”
Anh như lầm bầm lầu bầu: “Có lẽ vậy.”
“Ừ…” Khâu Minh Yên còn chưa kịp suy xét sau đó phải nói gì, bỗng nhiên một tiếng vang thật lớn vang lên phía trước.
Kèm theo đó là tiếng vật nặng rơi xuống đất vỡ vụn, cô ta sợ đến mức trên gương mặt không còn chút máu.
Chiếc bình hoa được đặt trước mắt như đồ trang trí, chỉ trong nháy mắt đã trở thành những mảnh vỡ và mớ hỗn độn trên mặt đất.
Còn chưa đợi Khâu Minh Yên phản ứng lại với cảnh tượng trước mắt, cô ta đã thấy Bùi Kỵ ngồi xổm xuống, nhặt một mảnh vỡ sắc bén lên.
Khâu Minh Yên vốn còn tưởng rằng người đàn ông muốn nhạt lên nhưng sau đó cô ta lập tức ngây người.
Anh quả thật nhặt lên rồi.
Sau đó nắm thật chặt trong tay.
Khâu Minh Yên cứ tận mắt nhìn lòng bàn tay anh dùng sức bóp chặt từng chút một như vậy, rất nhanh máu tươi chảy ào xuống, nhuộm đỏ tấm thảm nhỏ dưới chân.
Anh cúi đầu, tóc đen trên trán tùy ý rủ xuống, đường nét đường cong kéo căng. Dưới màu da trắng lạnh, màu máu càng nở rộ thành một vẻ xinh đẹp chói mắt quỷ dị.
Vẻ mặt anh thậm chí còn toát lên một sự điên rồ gần như bệnh hoạn.
Khâu Minh Yên hoàn toàn ngây người…
Vì cô ta nhận thức được… người đàn ông trước mắt…
Là đang tự ngược.
Ngay lúc Khâu Minh Yên sững sờ tại chỗ, Bùi Kỵ đã đứng lên.
Anh mặt không cảm xúc ném mảnh kính vỡ dính đầy máu kia xuống, chỉ cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
Không đau.
Thậm chí còn kém hơn cả chục ngàn lần.
Ngay lúc Bùi Kỵ chuẩn bị nhấc chân rời đi, Khâu Minh Yên rốt cuộc hoàn hồn, đánh bạo ngăn cản đường của anh.
“Tổng… Tổng giám đốc Bùi.”
Bùi Kỵ ngước mắt, không hề che giấu vẻ tàn bạo: “Cút ngay!”
Cô ta run rẩy mở miệng: “Tổng giám đốc Bùi, tay anh bị thương… Cần phải xử lý một chút.”
Người đẹp nước mắt như mưa nhưng kẻ điên vô tâm vô tình.
Giọng nói anh lạnh đến mức khiến người ta run sợ: “Tôi nói cút ngay, cô không nghe thấy sao?”
Khâu Minh Yên bị anh hù dọa sợ đến mức run rẩy toàn thân, cơ thể cuối cùng phát huy nghiêng người theo bản năng, nhường đường cho anh.
Bùi Kỵ cuối cùng cũng ra khỏi trường quay một cách thông suốt và không trở ngại.
Hôm nay là Chu Cảnh Lâm lái xe, trong bãi đậu xe, cửa ghế lái của Rolls-Royce đột nhiên bị kéo ra từ bên ngoài.
Nhìn thấy người trước mặt, Chu Cảnh Lâm sửng sốt một chút: “Tổng giám đốc Bùi?”
“Đi ra phía sau đi.”
Sau khi nhìn thấy sắc mặt Bùi Kỵ gần như một giây sau có thể giết người, Chu Cảnh Lâm lập tức hiểu rõ ý của người đàn ông, chỉ có thể kiên trì mở miệng: “Tổng giám đốc Bùi, hôm nay tôi lái là Rolls-Royce, không phải xe thể thao của ngài. Hơn nữa, chỗ này là nội thành, giới hạn tốc độ.”
Chu Cảnh Lâm thật sự có hơi muốn khóc: “Vì vậy ngài vẫn nên để cho tôi lái đi.”
May mắn, Bùi Kỵ còn chưa đánh mất hết lý trí.
Rolls-Royce chậm rãi chạy, cửa kính xe bị kéo xuống, gió lạnh không muốn sống tiến vào.
Chu Cảnh Lâm bị đông cứng hắt hơi một cái, lập tức nghe thấy Bùi Kỹ bỗng lên tiếng hỏi.
“Những hotsearch kia… thế nào rồi?”
Chu Cảnh Lâm suy nghĩ một lát, vẫn thành thật đáp: “Ừ… Có một ít ngôn luận không tốt với cô Thời Diên lắm, mắng chửi trên mạng cũng khá nhiều.”
Thật ra Chu Cảnh Lâm theo Bùi Kỵ lâu như vậy, chắc hẳn còn xem như hiểu rõ.
Ví dụ tại sao hotsearch trước đó có liên quan anh đều lập tức biến mất, mà liên quan Thời Diên anh phải giữ lại.
Giống như một đứa trẻ không chiếm được thứ mình yêu thích, cuối cùng có được cơ hội, anh có thể khiến cả thế giới biết đó là anh.
Nói ra chữ yêu này với anh mà nói quá khó.
Vì vậy anh chỉ có thể cố chấp dùng cách ngây thơ nhất, giống như đứa nhóc nhà trẻ, dựa vào đó bắt nạt cô, hấp dẫn sự chú ý của cô.
Cho dù anh là Bùi Kỵ, nắm giữ của cải và địa vị vô số người đời này cũng không có được.
Nhưng anh vẫn không chiếm được thứ mình muốn.
Trong một mảnh yên tĩnh, giọng nói trầm thấp của người đàn ông lại vang lên.
“Gỡ hết những hotsearch kia đi. Xóa sạch một chút.”
Chu Cảnh Lâm lập tức sững sờ, không biết Bùi Kỵ bị cái gì kích động nhưng vẫn đồng ý.
“Được tổng giám đốc Bùi, tôi lập tức đi dặn dò.”
Trong kính chiếu hậu, Bùi Kỵ nhắm mắt lại, tâm trạng vốn đang mạnh mẽ gây họa từng chút một rút lui, từ loại điên cuồng gần như sắp hủy diệt tất cả dần dần trở nên mất hứng.
Bên trong buồng xe yên tĩnh một lúc lâu, Chu Cảnh Lâm lái xe, nghe thấy người đàn ông ghế sau bỗng lên tiếng.
“Chu Cảnh Lâm.”
Người đàn ông khàn giọng, trong giọng nói che giấu sự tự giễu không dễ phát hiện.
“Anh nói, tôi trả cái mạng này lại cho cô ấy, cô ấy có bằng lòng nhìn tôi thêm một chút không?”
Yết hầu anh lăn lên lăn xuống: “Nếu tôi chết rồi, cô ấy có thể rơi một giọt nước mắt không?”
Không đợi Chu Cảnh Lâm lên tiếng, anh cười khan: “Vẫn là thôi vậy.”
Không chịu nổi cô khóc.
Rõ ràng cô đã hứa chờ anh nhưng vẫn không quay đầu mà đi cùng Quý Vân Sênh.
Một mạch tới nay vẫn luôn đối xử đặc biệt với cô, tất cả đều thành nhát dao đâm vào lòng anh.
Nếu đã như vậy, anh cũng không cần ở giữ lại chỗ trống nữa.
Lúc mở mắt ra lần nữa, đáy mắt Bùi Kỵ chỉ còn vẻ lạnh như băng.
Anh lạnh lùng nói: “Mấy thứ trước đó bảo anh tra, sửa sang lại toàn bộ rồi gửi cho tôi vào buổi tối.”
“Được tổng giám đốc Bùi.”