Mấy máy quay nhắm chuẩn sợi dây chuyền, khung cảnh được chiếu ra ngoài ngay lập tức. Trên mạng phút chốc bùng nổ nhưng dòng nhận xét trên màn hình nổ ra liên tục, nhanh đến mức nhìn không rõ.
"Vãi vãi tôi mù rồi sao? Đó là dây chuyền một tỷ mấy?"
"Lầu trên không mù, tôi cũng thấy rồi! Đó chính là dây chuyền của C.Y! Quả nhiên là theo Thời Diên được mở mang tầm mắt."
"Li Tư mượn được sợi dây chuyền còn nghèo ở đây, khoe gì chứ? Cả ngày cứ nghĩ ké nhiệt, bây giờ xong rồi? Mặt đánh vang thật."
"Đây là ông trùm nào mà phóng khoáng thế? Một tỷ mấy nói tặng là tặng? Thư ký mau vịn tôi mau!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Có khi nào là anh đẹp trai ngầu ngầu hôm trước bị chụp lén ở bãi đỗ xe không? Sau lần trước vẫn chưa có ai đào ra hết? Sốt ruột chết rồi."
"Ban nãy không phải thư ký đẹp trai đó nói rồi sao... Tổng giám đốc Bùi... Ông trùm nào ở Bắc Thành họ Bùi?"
"Lầu trên, lẽ nào là... Tập đoàn Bùi thị sao?"
Hiện trường, ánh mắt mọi người đánh giá rồi khinh thường rơi vào Li Tư.
Li Tư âm thầm nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt cô ta khống chế được lộ ra vẻ khó coi, cô ta nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền giá trên trời đó, gần như sắp nhìn thủng luôn sợi đó.
Chu Cảnh Lâm thấy vậy mỉm cười nói: "Cô Thời, cô yên tâm, sợi dây chuyền này không phải mượn. Là chiều nay tổng giám đốc Bùi đấu giá được, tổng giám đốc Bùi có một số việc, tạm thời chưa thể qua đây được.
Quà đã đến, tôi xin đi trước."
Thời Diên đột nhiên hoàn hồn lại, vội vàng gọi theo: "Đợi đã, thư ký Chu. Sợi dây chuyền này tôi không..."
Lúc này, Lạc Thanh Y hay bắt chuẩn thời cơ, nhận chiếc hộp trước, hoàn toàn không cho Thời Diên cơ hội từ chối.
Ở nơi công cộng này, mỗi giây đều phát trực tiếp. Ban nãy thấy mặt Li Tư tím tái, Lạc Thanh Y suýt bật cười ngay bên cạnh.
Đã, đã thật.
Trên đời còn có thứ gì đập vào mặt vang hơn tiền chứ?
Lạc Thanh Y mím môi nhịn cười, mau chóng mất trí về việc mắng Chu Cảnh Lâm qua điện thoại trước đây.
"Cảm ơn anh, thư ký Chu, tôi nhận quà trước. Làm phiền anh chạy một chuyến rồi."
Chu Cảnh Lâm nghe tiếng nhìn qua, nhận ra cô ấy là người quản lý kiêu ngạo mấy hôm trước không hề khách sáo mà cúp máy của anh ta.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người và tính cách đều rất nóng bỏng. Nhưng hôm nay cũng khách sáo lắm.
Anh ta bất chợt nhìn cô ấy thêm vài cái, nụ cười bên miệng không thay đổi: "Không cần khách sáo."
Nhiệm vụ hoàn thành, Chu Cảnh Lâm nhanh chóng rời đi.
Có camera ở đây, Li Tư chỉ đành khó khăn duy trì nụ cười xã giao, lòng bàn tay gần như bị móng tay dài bấm bật máu.
Đợi khi Thời Diên phản ứng lại, Lạc Thanh Y đã cầm hộp trang sức nói với cô: "Đi thôi, chúng ta vào phòng nghỉ đổi dây chuyền."
Thời Diên: "?"
Trước khi đi, Lạc Thanh Y còn không quên quay đầu cười với Li Tư: "Thật ngại quá cô Li Tư, chúng tôi đi trước đây."
"..."
Mười mấy camera nhắm vào Li Tư ngay lập tức , ghi lại biểu cảm thay đổi xoành xoạch trên mặt cô ta lúc này và livestream cho cả nước xem.
Trong phòng nghỉ.
Lạc Thanh Y cẩn thận lấy sợi dây chuyền trong hộp ra như sợ đụng vào đâu.
Cô ấy đã có thể tưởng tượng được cảnh hotsearch tối nay mà bọn họ dự đoán.
Thời Diên nhìn sợi dây chuyền, do dự nói: "Hay là em đừng..."
Lạc Thanh Y sớm đã đoán được cô muốn nói gì, lập tức cắt ngang: "Không được."
"Đợi sau khi kết thúc còn phải lên sân khấu chụp hình tập thể, nhất định phải đeo sợi này. Nếu không ban nãy tổng giám đốc Bùi uổng công giúp em trút giận rồi. Muốn vả mặt Li Tư phải vả triệt để vào."
Hơn nữa, sợi dây chuyền ngọc bích này hợp với bộ váy hôm nay của Thời Diên thật.
Không cho Thời Diên có cơ hội từ chối, Lạc Thanh Y đã tháo sợi dây chuyền ban đầu xuống giúp cô rồi đeo sợi dây chuyền ngọc bích lấp lánh đó vào cổ cô.
Cảm giác lành lạnh chạm vào da thịt Thời Diên, cô khẽ ngây người, ánh mắt dừng lại trên người trong gương.
Cô nhìn sợi dây chuyền, choáng váng lên tiếng: "Giúp em... Trút giận?"
"Nếu không thì sao, chắc chắn là nhìn thấy hotsearch lúc chiều."
Bỏ qua những chuyện khác không nói nhưng chuyện hôm nay, sự bài xích trong lòng của Lạc Thanh Y với Bùi Kỵ đã giảm đi rất nhiều.
Ít nhất hôm nay không để Thời Diên nhà bọn cô bị ức hiếp.
Ngừng một chút, Lạc Thanh Y phát hiện sắc mặt cô hơi tái, lo lắng hỏi: "Có phải người em không khoẻ không?"
Nói rồi, cô ấy nắm lấy tay Thời Diên rồi lập tức giật mình: "Sao lạnh thế này."
Lạc Thanh Y vừa nhắc, Thời Diên mới cảm giác được bụng đau dữ dội như trong cơ thể có một bàn tay kéo đi kéo lại nội tạng của cô.
Cô nén đau, cười an ủi Lạc Thanh Y: "Không sao, có lẽ chút nữa sẽ hết."
Lúc này, nhân viên gõ cửa, thông báo nên quay lại rồi.
Thời Diên thu lại cảm xúc, quay lại hội trường.
Tiết mục phía sau, có lẽ Li Tư biết điều tìm một góc ít người, không dám gây ra sóng gió gì nữa.
Thời Diên chào hỏi với vài diễn viên quen thuộc rồi ngồi vào vị trí của mình.
Mắt cô chăm chú nhìn lên tiết mục trên sân khấu, trên thực tế thì cả quá trình cô điều không tập trung.
Tại sao Bùi Kỵ lại đột nhiên tặng cô dây chuyền?
Rõ ràng trước đó hai người còn không vui rời đi...
Rõ ràng cô đã nói lời tuyệt tình thế, anh vẫn...
Như Lạc Thanh Y nói đó, quang minh chính đại trút giận giúp cô.
Đêm khuya, đêm từ thiện cuối cùng cũng kết thúc viên mãn.
Nửa chặng sau, thuốc cảm triệt để mất hết tác dụng, bụng cô lại đau kịch liệt hơn.
Thời Diên gần như hoàn toàn dựa vào ý chí mà gắng chịu.
Lúc đứng dậy cô còn choáng váng, đôi giày cao gót dưới chân hơi loạng choạng.
Sau khi kết thúc, Thời Diên lập tức về phòng nghỉ thay đồ, sau đó tháo sợi dây chuyền xuống, đặt về hộp ổn thoả.
Thời Diên đang rầu rĩ tìm cách trả sợi dây chuyền lại thì điện thoại trên bàn rung lên.
Là một tin nhắn từ số lạ.
Đuôi số điện thoại làm Thời Diên thấy quen thuộc một cách khó hiểu.
"Ra ngoài. Cửa sau."
Thời Diên ngây người rồi nhanh chóng nhận ra là ai gửi tin nhắn đến.
Giọng điệu bá đạo ngang ngược này ngoài anh ra thì không còn ai.
Đêm đó cô đã nó tuyệt tình thế nhưng anh vẫn đến.
Thời Diên do dự trong chốc lát rồi vẫn quyết định ra ngoài, trước khi đi còn không quên mang theo hộp trang sức.
Đi ra từ cửa sau hội trường, người lúc này đã rời đi kha khá rồi.
Trên trời mây đen đen kịt như đang tích một trận mưa lớn.
Bên đường, một chiếc Bugatti Veyron màu đen giới hạn toàn cầu đang đậu ở đó, ẩn trong màn đêm.
Khiêm tốn lại cao cấp.
Một bóng người cao lớn đứng bên xe, người đàn ông chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng, tay áo tùy tiện sắn lên cánh tay lộ ra đường gân hoàn mỹ trên cánh tay.
Đường nét của anh sắc nét trong đêm đen, quai hàm thon gọn rõ ràng, kiêu ngạo và sắc bén trong cái lạnh của đêm đen.
Bùi Kỵ cúi đầu đốt thuốc, ánh mắt liếc thấy người đớn, ngón tay bật lửa ngừng lại.
Thời Diên mím môi, cất bước đến gần.
"Sao anh lại ở đây?"
Bùi Kỵ thu điếu thuốc lại, lười biếng ngước mắt lên, đôi mắt đen nhìn sang cô.
Giọng anh không có cảm xúc gì, nghe có vẻ lạnh nhạt.
"Trùng hợp đi ngang thôi."
Vị trí hội trường ở nơi hẻo lánh, xung quanh không có gì cả, sao có thể tình cờ ngang qua.
Thời Diên không vạch trần anh, im lặng cụp mắt xuống, đưa hộp trang sức cho anh.
Giọng cô nhẹ cực kỳ: "Trả sợi dây chuyền này cho anh, cảm ơn."
Ánh mắt Bùi Kỵ sầm xuống, còn u ám hơn mây đen trên trời lúc này.
Môi anh mím chặt, mỗi chữ đều nghiến răng nghiến lợi nói ra.
"Em không thích?"
Thời Diên ngừng lại rồi giải thích: "... Không phải, Món này quá quý giá, em không thể nhận."
Sắc lạnh trên mặt Bùi Kỵ nhạt một chút, giọng điệu vẫn lạnh ngắt: "Không muốn thì vứt đi."
Anh như đang nghĩ gì đó, trên môi lại cong lên nụ cười tự giễu: "Dù sao cũng không phải lần đầu."
Dứt lời, Thời Diên nắm chặt chiếc hộp.
Lần đầu, là sợi dây chuyền anh tặng cô.
Bị cô vứt xuống đất.
Thời Diên mở miệng, chỉ thấy cơn đau ở bụng lan dần đến tim, đau đến khó thở.
Cô muốn nói gì đó nhưng trước mắt lại choáng váng, chân hơi loạng choạng.
Giây sau, cô được người trước mắt ôm lấy vững vàng.
Trước mắt Thời Diên là một màn đen, cô lắc đầu theo bản năng. Còn chưa đợi cô lên tiếng, lòng bàn tay anh đã đặt lên trán cô.
Rất kỳ lạ, rõ ràng cùng một động tác, khi Quý Vân Sênh làm, cơ thể cô sẽ bất giác kháng cự lại tiếp xúc của người khác.
Nhưng trước mặt anh dường như hơi mất linh.
Cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi trong lòng bàn tay, Bùi Kỵ lành lạnh lên tiếng: "Em sốt rồi."
Nói xong, anh nhanh chóng mở cửa ghế phụ.
Thời Diên cố gắng kìm chế lại cảm giác choáng váng,thử dựa vào sức của mình đứng vững.
"Em không sao..."
"Lên xe, đi bệnh viện."
"Không..." Chữ đó còn chưa nói ra đã bị anh dứt khoát cắt ngang.
Giọng Bùi Kỵ nặng nề, mang theo ý không được nói chen vào, giọng đè nén xuống cực thấp.
"Một là em tự lên, hai là anh bế em lên. Tự chọn."
"..."
Không biết gần đây có phóng viên nào canh không, Thời Diên đành bước lên xe.
Đây là lần đầu tiên cô ngồi xe Bùi Kỵ lái.
Cánh tay dài của anh đặt trên vô lăng, mấy đường gân xanh hiện rõ tiếp nối đến khớp xương, đường cong nổi lên hơi gợi cảm.
Thời Diên đột nhiên nhớ lại hình Lạc Thanh Y cho cô xem trước đây, bức ảnh trên hotsearch lần đó còn có bức phóng to cánh tay đặt trên eo cô mà cư dân mạng cố tình cắt ra.
Đầu càng nghĩ càng lệch, Thời Diên lặng lẽ nhìn đi chỗ khác, giả vờ ngắm cảnh ngoài cửa sổ.
Xe lái hơi nhanh.
Rất nhanh, sự chú ý của Thời Diên đã thay đổi.
Cô cuộn người trên ghế phụ, bụng đau càng lúc càng kịch liệt, nội tạng cô co thắt, đau đến cô đổ mồ hôi lạnh, mặt tái nhợt.
Không biết qua bao lâu, ý thức của cô bắt đầu mơ hồ.
Có người kéo cửa xe sau đó một chiếc áo vest ấm áp vươn mùi thuốc lá trùm lên.
Giây sau, cô vững vàng nằm trong lòng một người.
Anh sải bước lớn, mỗi bước đều vững vàng, cẩn thận bế cô.
Mặt cô bị áo vest che chắn kỹ càng, chỉ lộ ra một khe hở.
Từ khe hở đó, Thời Diên thấy môi anh mím chặt lại và cả đường nét sắc bén của anh.
Mắt cô đột nhiên cay cay.
Tiếng tim đập trong lòng ngực vô cùng kịch liệt vang lên bên tai cô.
Cuối cùng, ý thức của cô biến mất hoàn toàn.
Lúc mở mắt ra, Thời Diên là bị tiếng sấm ngoài cửa sổ thức tỉnh.
Phòng bệnh đơn ấm áp và yên tĩnh, tiếng sấm chớp bên ngoài, một lớp cửa kính như ngăn cách hai thế giới.
Chất lỏng cuối cùng trong bình thuốc từ từ nhỏ xuống, y tá đổi bình không đi, nhẹ nhàng rút kim cho cô.
Thời Diên nhìn trần nhà, ngây người trong chốc lát mới nhận ra mình đang ở bệnh viện.
Người cô lúc này không còn lạnh như lúc trước, nhất là dưới chân luôn có nhiệt độ truyền lên liên tục như dưới chân lót túi chườm nóng.
Là Bùi Kỵ đưa cô đến.
Lòng Thời Diên run một cái, cô ra sức quay đầu qua nhìn bốn phía, ánh mắt tối dần.
Anh không ở đây.
Thời Diên đột nhiên thấy lòng ngực nghẹn lại.
Y tá thay thuốc cho cô, chú ý thấy hành động của cô, cười nói: "Đang tìm bạn trai sao?"
Thời Diên sững người rồi mới nhận ra người y tá nói là Bùi Kỵ.
Tai cô đỏ lên, phân bua: "Anh ấy không phải..."
Chưa nói hết lời, y tá đã cắt ngang: "Hai, cô không biết đâu, vừa rồi khi cô hôn mê, bạn trai cô sốt ruột lắm. Sắc mặt đó như muốn dỡ cả phòng cấp cứu luôn."
Y tá vừa nói vừa nhớ lại sắc mặt u ám của Bùi Kỵ ban nãy, còn ra sức vuốt ngực nữa.
Thời Diên hơi ngại ngùng: "Ừm... Tính cách anh ấy hơi nóng vội."
Dứt lời, cô do dự một lát rồi ngước mắt lên hỏi y tá: "Xin hỏi, ban nãy anh ấy... Đã đi rồi sao?"
"À, không có đâu. Có lẽ ra ngoài mua đường đỏ cho cô rồi."
Y tá vừa chỉnh bình thuốc, vừa nói: "Cô đến kỳ kinh nguyệt, tình trạng đau bụng kinh rất nghiêm trọng. Bác sĩ nói uống nhiều nước đường đỏ sẽ dễ chịu hơn, giờ này siêu thị dưới lầu bệnh viện đã đóng cửa rồi. Có lẽ bạn trai cô đã lái xe đi mua."
Nghe vậy Thời Diên lập tức ngây người.
Y tá bên cạnh còn tiếp tục luyên thuyên: "Bên ngoài trời mưa to lắm, chạy xe cũng rất nguy hiểm. Siêu thị gần nhất hình như cũng phải lái xe nửa tiếng, tôi nói với anh ấy hôm nay đừng đi nữa nhưng con người anh ấy hình như không nghe lời khuyên lắm."
"Ồ, đúng rồi, nếu như túi chườm nóng dưới chân cô không nóng nữa, ấn chuông đầu giường là được."
Nói xong, y tá đột nhiên nhớ lại cảnh tượng ban nãy.
Nhìn gương mặt đẹp trai cực kỳ lạnh lùng đó vứt một sấp một trăm tệ chỉ để mua một túi chườm nóng của y tá.
Chậc.
Lòng cảm thán vài tiếng rồi y tá đẩy xe ra ngoài.
Bên trong phòng bệnh trở nên yên tĩnh.
Thời Diên nhìn mưa to ngoài cửa sổ và ngây người, trong đầu một đống hỗn loạn.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào.
Cô quay phắt đầu lại thì thấy Bùi Kỵ đang bước vào.
Người anh khoác áo vest nhưng vẫn hiếm hoi thấy được anh đã cài hết tất cả cúc áo như đang che giấu gì đó.
Một tay Bùi Kỵ cầm vài xấp tài liệu, một tay tùy tiện đặt nước đường đỏ mới mua lên bàn.
Sắc mặt anh như thường ngày, hỏi: "Tỉnh rồi?"
Thời Diên cắn môi, vẫn không kìm được mà hỏi: "Ban nãy anh... Đi đâu thế?"
Anh trả lời rất nhanh: "Lấy tài liệu."
Thời Diên mím môi nhìn sang túi ni lông đó rồi hỏi: "Đó là gì?"
Ánh mắt Bùi Kỵ không đổi: "Tiện tay mua được ở dưới lầu."
Thời Diên không biết biết mình bị sao như muốn hỏi cho bằng được vậy, anh càng che giấu, cô càng muốn xác nhận.
Như trong kỳ phản nghịch, không nhận được đáp án sẽ không bỏ qua.
Cô tỏ ra không có gì, giọng dịu dàng.
"Bùi Kỵ, anh qua đây."
Bùi Kỵ híp mắt, không biết cô muốn làm gì nhưng vẫn làm theo lời cô.
Đợi anh đến gần, Thời Diên ngước mắt nhìn anh, mắt hạnh sáng như nước muốn nhìn ra gì đó trong mắt anh.
Cô nói dối không biến sắc: "Phía sau áo khoác anh dơ rồi."
Anh nhướn mày: "Thế nên?"
Cả cô cũng thấy lời nói dối này tệ vô cùng.
Thời Diên chỉ đành cứng đầu nói tiếp: "Thế nên... Anh có thể cởi áo khoác ra không..."
Bùi Kỵ híp mắt nhìn cô, ánh mắt mang ý tìm tòi.
Môi anh mấp máy, thong thả ung dung hỏi: "Nhất định phải cởi?"
Cô kiên quyết gật đầu: "Ừm."
Bầu không khí bỗng chốc rơi vào giây phút yên tĩnh ngắn ngủi.
Tầm mắt căng thẳng một lúc, Bùi Kỵ động đậy trước.
Thời Diên cũng không chớp mắt nhìn chằm chằm vào tay anh, mắt rơi trên chiếc cúc vàng.
Cuối cùng, ngón tay anh động đậy, cúc áo được mở ra.
Nhưng giây sau, Bùi Kỵ đột nhiên ngừng lại.
Thời Diên ngây người, vừa định ngước mắt lên, thân người anh đã đè xuống.
Hơi thở chỉ riêng anh có đột nhiên áp sát, sau đó nuốt chửng cô.
"Thời Diên."
Giọng Bùi Kỵ khàn khàn, gọi tên cô rõ ràng, êm tai vô cùng.
Lòng Thời Diên bị anh kêu thế thì run rẩy, vô thức né ra phía sau nhưng phía sau là đầu giường, không còn đường lui, chỉ đành đón lấy ánh mắt anh.
Khoảng cách quá gần, hơi thở dường như quấn vào nhau, không khí cũng trở nên đặc sệt.
Chiếc mũi cao của anh gần như sắp chạm vào mặt cô, đôi mắt đen sâu không thấy đáy, ánh mắt đen tối rơi trên môi cô.
Giọng anh hơi ngả ngớn: "Nếu như em muốn anh cởi áo, không cần vòng vo thế."
Hơi thở của Thời Diên ngắt quãng, định phân bua nhưng chức năng ngôn ngữ đột nhiên mất linh, chỉ đành ngây ngốc nhìn anh.
Bùi Kỵ từ từ ngước mắt lên, đuôi mắt phượng khẽ nhếch lên như núi băng bị sắc xuân làm tan chảy, đa tình và mê người.
Anh nhìn cô rất lâu rồi đột nhiên cười.
Giọng anh trầm trầm, dùng âm lượng chỉ có hai người họ nghe được: "Anh không nói là không được."