Thích nghiện

Bên ngoài mưa to gió lớn đập vào cửa sổ kính nhưng lại không hề ảnh hưởng đến bầu không khí yên bình và mập mờ trong nhà.
 
Hơi thở của anh gần trong gang tấc, đôi mắt đen láy đang nhìn cô.
 
Trong sự yên tĩnh, Thời Diên nghe thấy tiếng nhịp tim của mình nhanh đến mức như sắp đâm thủng màng nhĩ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
 
Một giây trước khi cô rơi vào vòng xoáy trong đáy mắt anh, Thời Diên mở mắt, cố gắng chống lại sự cám dỗ của sắc đẹp.
 
Cô đỏ mặt, giọng lí nhí như muỗi: “Bùi Kỵ... Anh đừng chuyển đề tài.”
 
Xem ra cũng không dễ lừa, ít nhất thì không dễ lừa như trước, nói gì thì tin nấy.
 
Bùi Kỵ thấp giọng cười, không khỏi trêu cô: “Vậy em muốn nghe câu trả lời thế nào?”
 
Đúng vậy, cố cứ cố chấp với chuyện này làm gì chứ.
 
Dù trong lòng rất rõ anh bất chấp mưa lớn lái xe ra ngoài là vì cô nhưng cô làm sao có thể đáp lại anh.
 
Rõ ràng đã nói xong nhưng lại dừng ở đây.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cởi đồ ướt ra đi, không sẽ bệnh đấy.”
 
Anh nhướng mày, giọng điệu hờ hững nhưng không khó để có thể nghe ra được vui vẻ giấu trong đó.
 
“Quan tâm em?”
 
Như trẻ con nhận được phần thưởng gì đó, dễ dàng khiến anh vui vẻ. Cũng rất dễ để dỗ dành, ít nhất thì trước mặt cô là vậy.
 
Hàng mi Thời Diên run lên, cô nén cảm giác chua xót đang trào dâng trong lòng, cuối cùng mới ngước mắt, lại nhìn thẳng vào anh, nói: “Dù là ai thì em đều sẽ nói vậy.”
 
Vừa dứt lời, ý cười trong đáy mắt người đàn ông như đông cứng lại.
 
Dịu càng trong mắt bỗng chốc tan biến, thay vào đó là sự lạnh lùng và u ám, như thế đang kìm nén mưa to gió lớn bên ngoài cửa sổ.
 
Anh cụp mắt, cười tự giễu: “Ồ, anh quên mất, trước giờ em dễ mềm lòng.”
 
Dù là con chó con mèo nằm bên đường, cô cũng sẽ thương xót, huống hồ là anh.
 
Thời Diên không biết suy nghĩ trong lòng anh, cô chỉ cảm thấy ngạt thở, trái tim đau đớn như bị kim đâm.
 
Im lặng một lúc, Bùi Kỵ chợt lên tiếng, giọng khàn khàn: “Lòng tốt không phải thứ tùy tiện cho đi.”
 
Mắt anh nhìn chòng chọc vào cô, cảm xúc trong mắt gần như cố chấp, giọng điệu hung dữ: “Cho người như anh sẽ chỉ khiến anh cắn chặt em hơn, chết cũng không nhả. Hiểu chưa?”
 
Thời Diên nghênh đón ánh mắt anh, cô bỗng sững sờ, chưa kịp phản ứng lại với ẩn ý trong những lời anh nói thì Bùi Kỵ đã cúi xuống.
 
Đôi môi ấm nóng dán lên chiếc cổ trắng tuyết của cô, răng cắn vào làn da mềm mại, day đi day lại nhưng gần như không có lực gì.

 
Không đau, chỉ cảm thấy ngứa, tê dại, ngay cả trái tim cũng ngứa ngáy.
 
Không ngờ anh lại thật sự nói được làm được, Thời Diên bỗng mở lớn mắt, mang tai trắng nõn lập tức đỏ bừng, người đều ngây ngốc ra.
 
Da cô rất trắng, rõ ràng anh không hề mạnh tay nhưng da nơi đó vẫn biến thành màu hồng nhàn nhạt.
 
Cuối cùng Bùi Kỵ ngẩng đầu, hài lòng nhìn dấu vết đó, khóe môi cong lên.
 
“Giống thế này.”
 
Gò má Thời Diên nhanh chóng ửng hồng, không biết là vì xấu hổ hay vì buồn bực nhưng tính cách như vậy, ngay cả mắng anh cô cũng không biết nên mắng thế nào.
 
Cô tức giận trừng anh: “Bùi Kỵ! Sao anh...” Sao anh nói cắn là cắn hệt như chó thế?
 
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, là y tá đến đo nhiệt độ.
 
Thời Diên giật mình, lập tức đẩy Bùi Kỵ ra.
 
Cô hành động đột ngột, Bùi Kỵ không kịp phản ứng, bị cô đẩy ra thật.
 
Y tá vừa cầm nhiệt kế đi vào, không ngờ lại thấy cảnh này, ngẩn ra rồi mới vội xoay người đi.
 
Thanh niên thời nay, ngay cả trong phòng bệnh mà cũng không tha... Xã hội ngày càng tệ đi mà.
 
Y tá che mắt, vẫn không nhịn được mà lên tiếng dạy dỗ: “Ôi, bạn gái cậu vẫn đang bệnh đấy, ít nhiều cũng nên quan tâm một chút. Ngày tháng còn dài mà, lúc này mà cũng không tha nữa.”
 
Nghe vậy, mắt Thời Diên mở lớn, cô ý thức được y tá đã hiểu lầm điều gì.
 
“Không phải, bọn tôi không...”
 
Còn chưa kịp thốt ra lời giải thích thì đã bị giọng nói của Bùi Kỵ cắt ngang.
 
Người đàn ông chậm rãi cài lại cúc áo vest vừa cởi ra, vẻ mặt thản nhiên, hệt như người vừa cúi xuống cắn cô hoàn toàn không phải anh.
 
Nghe giọng có thể thấy tâm trạng anh có vẻ không tệ: “Xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý.”
Thời Diên: “?”
 
Từ khi nào mà Bùi Kỵ học được cách xin lỗi người khác vậy? Là cô nghe nhầm sao?
 
Giờ thì hay rồi, cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
 
May mà cô y tá này có lẽ không phải người theo đuổi thần tượng, từ đầu đã không nhận ra cô, điều này khiến tâm trạng căng thẳng của Thời Diên dần thả lỏng hơn.
 
Đợi y tá đo nhiệt độ xong rồi rời đi, Thời Diên mới phát hiện, không biết Bùi Kỵ ra ngoài từ lúc nào.
 
Trong phòng bệnh trống không, chỉ còn lại một mình cô.
 
Thời Diên hít sâu một hơi, kéo chăn qua đầu, trùm cả người kín mít. Rất ngột ngạt nhưng có thể khiến cô có cảm giác an toàn.

 
Trong chăn, Thời Diên bỗng nhớ đến một ngày của ba năm trước.
 
Lúc đó cô vừa bước chân vào giới giải trí, Lạc Thanh Y vẫn chưa phải là quản lý của cô, không ai biết cô mắc những bệnh này.
 
Có một buổi tối cũng mưa to gió lớn như hôm nay, cô quay một bộ phim, ngâm mình trong nước lạnh ba tiếng đồng hồ.
 
Sau khi lê thân xác mệt mỏi về đến khách sạn, cô đau đến mức gần như không dậy nổi, ngay cả sức để rót cho mình một ly nước nóng cũng không có.
 
Ba giờ sáng, lúc đó trợ lý đã ngủ rồi. Cô không muốn làm phiền người khác, chỉ đành uống một viên thuốc giảm đau, sau đó co mình trong chăn, cắn răng chịu đau, lúc thực sự không chịu được nữa mới thút thít khóc. Trùm chăm lại mới không lo lắng bị người khác nghe thấy.
 
Như ngày cha mất, cô cũng như vậy, lặng lẽ rúc trong chăn mới dám khóc thành tiếng, cô không muốn bà nội lo lắng cho cô.
 
Cứ thế, cô một mình vô tri vô giác trải qua một đêm khó khăn nhất.
 
Sau khi con người đã đi qua giai đoạn khó khăn, thực ra lúc nghĩ lại sẽ cảm thấy không đáng là gì cả.
 
Bây giờ cô chỉ nhớ, đêm đó trong chăn rất lạnh. Không giống hiện tại, chăn của cô rất ấm, lòng bàn chân cũng ấm.
 
Lúc này, tiếng mở cửa truyền đến, tiếng bước chân quen thuộc đến gần, sau đó dừng lại bên giường.
 
Giọng anh trêu chọc: “Em định xây tổ trong đó à?”
 
Người trong chăn không lên tiếng.
 
Bùi Kỵ đặt ly nước lên tủ đầu giường, rồi ngồi xổm bên giường.
 
Anh hơi bất lực, giọng dịu lại: “Mở ra, lát nữa sẽ ngộp đấy.”
 
Cuối cùng chăn cũng được kéo xuống, lộ ra một cái đầu nhỏ.
 
Tóc cô hơi rối, mặt đỏ bừng, đôi mắt hạnh như được phủ sương, khiến trái tim người nhìn mềm đi.
 
Bùi Kỵ nhìn cô, giọng nói trầm thấp: “Ăn chút rồi ngủ.”
 
Thời Diên nhìn sang, trên tủ đầu giường có một bát cháo trắng nóng hổi.
 
Thì ra vừa rồi anh đi mua cháo cho cô.
 
Cô chớp mắt, ngạc nhiên nói: “Anh vừa đi mua à?”
 
Giọng Bùi Kỵ nhàn nhạt: “Không phải, trên trời rơi xuống.”
 
“...”
 
Anh mở nắp hộp ra, khóe môi chợt cong lên, giọng điệu đầy ẩn ý: “Em tự ăn, hay là anh...”
 

Thời Diên vội ngắt lời anh: “Để em tự ăn.”
 
Bùi Kỵ thôi cười: “Tùy em.”
 
Anh kéo chiếc bàn nhỏ lên cho cô, sau đó xoay người đi đọc tài liệu trên sofa bên cạnh, không nhìn cô nữa.
 
Rõ ràng vừa rồi còn tốt, giờ lại lạnh mặt rồi.
 
Thời Diên cũng không biết mình đắc tội gì với anh, chỉ đành lặng lẽ ăn cháo.
 
Trong phòng bệnh VIP, tiếng cô chậm rãi ăn cháo vào tiếng lật tài liệu đan xen vào nhau, không hiểu sao lại rất hài hòa.
 
Quả thực Thời Diên đói rồi, mấy ngày nay bị bệnh, cô ăn gì cũng không có khẩu vị.
 
Trước mắt chỉ là cháo trắng bình thường nhưng lại khơi dậy cảm giác thèm ăn đã biến mất mấy ngày qua của cô.
 
Chẳng mấy chốc đã thấy đáy của bát cháo nhỏ, Thời Diên liếc mắt nhìn về phía sofa, tưởng Bùi Kỵ có lẽ không quan tâm đến cô nữa, đang định tự dọn dẹp thì người đàn ông đã đứng lên trước.
 
Tay áo anh xắn lên, cổ tay gầy đeo đồng hồ bằng bạc, phát ra tia sáng lạnh lẽo, trông rất cao cấp.
 
Dù chỉ là động tác dọn dẹp đơn giản nhưng không hiểu sao anh làm thì lại toát ra cảm giác như cảnh đẹp ý vui.
 
Thời Diên cảm thấy Bùi Kỵ là người mâu thuẫn nhất mà cô từng gặp. Rõ ràng tính tình rất xấu xa nhưng có đổi khi lại có vẻ rất kiên nhẫn.
 
Bùi Kỵ thuần thục dọn dẹp xong, rồi lại đưa ly nước trên tủ đầu giường cho cô, giọng anh cứng nhắc: “Uống xong rồi ngủ.”
 
Vị đường ngọt ngào tràn ngập trong khoang mũi, Thời Diên ngẩn ngơ chốc lát mới nhận ra trong ly là nước đường đỏ.
 
Khói trắng bốc lên, mờ đi tầm nhìn trước mắt cô. Không biết làm sao, hơi nóng khiến hốc mắt cô hơi cay.
 
Thời Diên nén lại cảm giác kỳ lạ trong lòng, nhanh chóng uống hết nước đường đỏ, sau đó nằm xuống giường.
 
Nước đường ấm nóng theo đường thực quản chảy vào dạ dày, uống hết một ly, trong bụng cũng ấm lên.
 
Thấy cô muốn ngủ, Bùi Kỵ đi tới tắt đèn, chỉ để lại một ngọn đèn mở bên cạnh sofa.
 
Thời Diên đưa lưng về phía anh, chỉ lộ ra cái gáy.
 
Cô do dự chốc lát, cuối cùng vẫn khẽ nói: “Bùi Kỵ, ngủ ngon.”
 
Vừa dứt lời, trong phòng chìm vào sự yên tĩnh ngắn ngủi.
 
Lúc Thời Diên cho rằng Bùi Kỵ sẽ không trả lời cô, đang định nhắm mắt thì nghe thấy một giọng nói trầm thấp và lạnh lùng vang lên, không nghe được cảm xúc gì: “Ừm.”
 
Thời Diên thiếp đi. Trong mơ, hình như có người nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô.
 
Một giọng nói trầm khàn rất khẽ vang lên bên tai cô, vừa thực vừa ảo, hệt như đang ẩn giấu rất nhiều cảm xúc, và vô cùng dịu dàng.
 
Anh nói: “Ngủ ngon.”
 
*
 
Đêm nay không khó chịu như mọi khi, đã rất lâu rồi Thời Diên không có một giấc ngủ yên như vậy, lúc cô mở mắt thì đã sắp đến trưa.
 
Qua cơn mưa trời lại sáng, tia nắng ấm áp từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào.
 
Cô ngẩn ngơ chốc lát, hình ảnh trước khi ngủ tối qua dần hiện lên trong đầu.

 
Cách đó không xa có tiếng sột soạt vang lên, Thời Diên vô thức quay đầu, tìm kiếm bóng dáng đó.
 
Là Lạc Thanh Y.
 
Ánh mắt Thời Diên bỗng tối lại.
 
Lạc Thanh Y để ý thấy vẻ mặt cô thay đổi, trong lòng cô ấy cũng hiểu, bèn cố ý trêu: “Sao, thấy chị nên thất vọng lắm à?”
 
Thời Diên tỏ ra không sao, bình thản hỏi lại: “Sao chị đến đây?”
 
Lạc Thanh Y kéo dài giọng: “Xem ra là không muốn chị đến...”
 
Thời Diên bất lực: “Đừng đùa nữa...”
 
Lạc Thanh Y không tiếp tục đùa nữa, cô ấy đi tới đưa tay đo nhiệt độ: “Ổn rồi, đã hạ sốt, chiều là có thể xuất viện.”
 
Thời Diên bỗng nhớ đến việc chính, vội hỏi: “Mấy giờ rồi? Có phải chiều nay đoàn phim khai máy không?”
 
Lạc Thanh Y đáp: “Dời rồi. Buổi sáng chị nhận được thông báo bên đoàn phim, ba ngày sau đến thành phố Lâm, quay cảnh bên đó trước. Vừa khéo em có thể nghỉ ngơi dưỡng bệnh trong mấy ngày này.”
 
“Dời rồi? Tại sao?”
 
Lâm Thanh Y nhướng mày: “Bảo là trùng lịch trình.”
 
Cái cớ này đúng là quang minh chính đại nhưng suy cho cùng là để tốt cho Thời Diên, Lạc Thanh Y cũng không cần phải vạch trần.
 
Lạc Thanh Y ngày càng bất lực với mối quan hệ giữa Bùi Kỵ và Thời Diên, từ đầu cô ấy đã hết sức phản đối, vì cô ấy cảm thấy Thời Diên và Bùi Kỵ dây dưa với nhau chắc chắn sẽ rất đau khổ.
 
Nhưng bây giờ xem ra, có lẽ cô ấy nghĩ sai rồi.
 
Bị vây trong nỗi đau của quá khứ, chắc chắn là vì hiện tại vẫn không đủ hạnh phúc.
 
So với việc đánh giá đúng sai trong quá khứ, cô ấy muốn nhìn thấy Thời Diên sống vui vẻ ở hiện tại hơn.
 
Lạc Thanh Y thầm thở dài, nén lại cảm xúc, đưa đồ trên bàn cho Thời Diên: “Đói chưa? Ăn chút đồ lót dạ trước.”
 
Thời Diên mở túi ra, bên trong là mấy cái bánh tart trứng được nướng vàng ươm. Mùi sữa thơm phức từ trong túi tỏa ra, ngửi mà thèm.
 
Mỗi lần cô bị bệnh, cô thích ăn nhất là bánh tart trứng.
 
Thời Diên cong tít mắt, mãn nguyện hệt như một chú mèo con. Cô đang định nói gì đó thì bị Lạc Thanh Y cắt ngang: “Dừng, không cần cảm ơn chị, không phải chị mua.”
 
Thời Diên ngẩn ra: “?”
 
Lạc Thanh Y nheo mắt, cười đầy ẩn ý: “Em nói xem?”
 
Giọng cô ấy kéo dài: “Nói xem tối qua hai người chắc không phải là...”
 
Câu này của Lạc Thanh Y bỗng khơi gợi hình ảnh trên giường bệnh tối qua.
 
Dấu vết anh để lại trên cổ hệt như ngọn lửa bùng cháy, mắt Thời Diên cũng lập tức nóng như thiêu đốt.
 
Cô chợt nhớ lại lời thì thầm bên tai tối qua, có hơi hão huyền. Như thể có người cúi xuống hôn cô. Là mơ sao? Hay là... lúc cô ngủ, anh thật sự đã hôn cô?
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận