Phần lớn bối cảnh của《Chìm Đắm 》đều là thời còn đi học, nam nữ chủ đều là 17, 18 tuổi, cho nên Thời Diên có thể hiểu được một phần nguyên nhân mà Khâu Duệ chọn Hứa Cẩn Ngôn.
Sau khi lễ cắt băng kết thúc, khi Thời Diên thay quần áo xong, đang định đến phim trường chụp ảnh thì bị Hứa Cẩn Ngôn chặn đường.
Dường như Hứa Cẩn Ngôn có hơi lo lắng, khuôn mặt trắng nõn hơi ửng hồng, đôi mắt sáng ngời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Xin chào cô Thời. Em là Hứa Cẩn Ngôn.”
Thời Diên cười cười, nhẹ nhàng nói: “Xin chào, không cần gọi tôi là cô Thời đâu, cứ gọi tôi Thời Diên là được.”
Thời Diên vẫn đang mặc quần áo của đoàn làm phim trên người, váy làm bằng vải lanh màu trắng trơn, kiểu dáng tuy đơn giản nhưng khi mặc lên người cô lại có gì đó khác lạ, xinh đẹp động lòng người.
Cô cũng trang điểm nhẹ nhàng, lông mày thanh mảnh, khi cười đôi mắt hạnh cong lên, tràn đầy xuân quang trong suốt.
Sạch sẽ, sáng sủa, vô tư.
Không vẩn đục như những người anh ta đã gặp trong vòng luẩn quẩn này.
Tâm trí của Hứa Cẩn Ngôn nhoáng một cái, suýt nữa thất thần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người đại diện bên cạnh phát hiện ra, vội vàng huých anh ta một cái, cười với Thời Diên: “Cô Thời, Cẩn Ngôn còn nhỏ, không giỏi ăn nói lắm. Cô cứ làm việc của mình trước đi, chúng tôi không kàm lỡ việc chụp Poster của cô nữa.”
Thời Diên cười cười không để ý, nói không sao rồi xoay người rời đi.
Sau khi nhìn Thời Diên rời đi, người đại diện mới quay đầu nói với Hứa Cẩn Ngôn bằng giọng điệu cảnh cáo: “Tôi nói cho cậu biết, bỏ cái suy nghĩ đó của cậu đi. Người ta không thể nào để ý một tên nhóc như cậu đâu.”
Hứa Cẩn Ngôn thấy tâm tư của mình đã bị nhìn thấu nhưng vẫn bình tĩnh cười một tiếng: “Chị ấy cũng không có lớn hơn em bao nhiêu.19 và 22, em thấy vừa hợp.”
Người đại diện lập tức chán nản: “Cậu có biết cô ấy....”
Hứa Cẩn Ngôn cười cắt ngang: “Biết, giám đốc Quý của công ty giải trí Dự Tinh. Không phải là chưa công khai sao, cũng không chắc canh là thật.”
Người đại diện giận quá hóa cười: “Ai nói với cậu là chỉ có Dự Tinh?”
Hứa Cẩn Ngôn nhíu mày, nghe ra ý bóng gió của cô ta, sắc mặt có hơi nghiêm túc: “Còn có ai?”
“Tóm lại cậu cũng đừng có mơ. Cho cậu thêm mấy chục năm, cậu cũng không so nổi.”
*
Sáu giờ tối, cảnh quay đầu tiên kết thúc thuận lợi.
Ban đêm còn có một bữa tiệc, đạo diễn Khâu Duệ mấy ngày trước đã nói trước với cô nên Thời Diên không dễ từ chối, vậy nên sau khi thay xong quần áo thì chuẩn bị đón xe qua đó.
Ngay khi cô vừa ra cửa, Tưởng Thanh liền vội vàng tới nói với cô, lốp xe đột nhiên nổ rồi.
Chuyện xảy ra bất ngờ, Tưởng Thanh vừa tới thành phố Lâm, cũng không kịp chuẩn bị: “Chị Thời Diên, không thì bây giờ em nghĩ cách tìm một chiếc xe khác tới?”
Bảy giờ buổi tiệc bắt đầu, Thời Diên vừa mới tẩy trang xong nên ra ngoài trễ, một vài người đã đi rồi.
Chờ xe mới tới, sợ là cũng trễ rồi.
Đúng lúc Thời Diên suy nghĩ đối sách tại chỗ, một chiếc xe bảo mẫu màu đen chậm rãi đến gần từ phía sau.
Kính xe hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú trẻ tuổi.
“Cô Thời, gặp phải rắc rối gì sao?”
Thấy Hứa Cẩn Ngôn trong xe, Thời Diên thành thật trả lời: “Là xe có chút vấn đề.”
Hứa Cẩn Ngôn a một tiếng, rồi niềm nở hỏi: “Vậy cô Thời có muốn ngồi xe của em đến đó trước không? Nếu không thì sẽ phải đến buổi tiệc trễ một chút, nghe nói đạo diễn Khâu ghét nhất diễn viên đến muộn.”
Nghe vậy, Thời Diên do dự một chút nhưng không lập tức đồng ý.
Cùng đoàn phim đi nhờ xe, cô sợ sẽ gây ra một số tin đồn không tốt.
Một lát sau, Thời Diên mới nhẹ giọng nói: “Cái này làm phiền cậu quá rồi, tôi vẫn nên chờ xe tới thì hơn.”
Hứa Cẩn Ngôn trong lòng hiểu rõ, lập tức cười cười: “Không có việc gì đâu cô Thời, dù sao trên xe em vẫn còn một người nữa.”
Dứt lời, một cái đầu khác từ trong cửa sổ xe thò ra, niềm nở chào hỏi cô.
“Xin chào cô Thời!”
Là nữ 3 trong đoàn phim, Trần Tử Di.
Ba người quá giang, cũng không đến mức đồn ra ngoài quá đáng. Nếu còn lề mề nữa, tất cả sẽ đến muộn mất.
Thời Diên bất đắc dĩ, đành phải lên xe trước.
“Vậy thì làm phiền mọi người rồi.”
Hứa Cẩn Ngôn nhìn cô cười cười, bên môi hiện ra hai cái lúm đồng tiền: “Cái này thì có phiền gì đâu, tiện đường mà thôi.”
Dọc đường đi, bầu không khí trên xe cũng không buồn chán.
Hứa Cẩn Ngôn rất biết tìm chủ đề nói chuyện phiếm nhưng hầu hết thời gian đều là Trần Tử Di trả lời.
Rất nhanh, xe đã đến dưới lầu chỗ diễn ra buổi tiệc.
Hứa Cẩn Ngôn xuống xe trước, đi qua bên kia giúp Thời Diên mở cửa xe.
“Cảm ơn.”
Giọng điệu của cô lịch sự mà xa cách, Hứa Cẩn Ngôn cười cười, không nói gì.
Mấy người cùng nhau đi vào nhà hàng, Thời Diên cũng không chú ý tới, một chiếc Lamborghini màu đen lặng lẽ đậu ở trong góc sau lưng họ.
*
Buổi liên hoan của đoàn phim vẫn nhàm chán như trước.
Trên bàn cơm ngoại trừ đạo diễn, các diễn viên, thì cũng còn mấy nhà đầu tư thôi.
Trong kiểu trường hợp như này, nữ diễn viên tránh không được bị chuốc rượu nhưng Thời Diên thì không.
Phía sau lưng cô có công ty Dự Tinh, có rất ít người không kiêng dè.
Mà nữ hai Khâu Minh Yên lại là cháu gái của Khâu Duệ, ai mà không có mắt đi chuốc rượu cô ta chứ. Cho nên ánh mắt của mấy ông chủ đó đều tập trung vào người Trần Tử Di không có bối cảnh nào.
Cô gái nhỏ mới ra đời, kinh nghiệm không nhiều, uống mấy ly là say rồi, viện cớ đi nhà vệ sinh trốn rượu.
Một ông chủ bụng bia liền ly rượu đi theo ra ngoài.
Thời Diên cúi đầu, không để ý xung quanh, toàn bộ sự chú ý đều dồn vào điện thoại.
Trong khung chat, lịch sử trò chuyện vẫn ở hai ngày trước.
Thời Diên ánh mắt mờ mịt, vừa định tắt điện thoại, màn hình đột nhiên sáng lên.
Một tin nanh nhảy lên ngay sau đó.
[Xuống đây.]
Thời Diên sững sờ trong giây lát, mấy giây sau mới phản ứng lại được.
Bây giờ cô đang ở Lâm Thị, chứ không phải thành phố Bắc.
Chẳng lẽ Bùi Kỵ cũng tới đây sao?
Thời Diên mím môi, không kịp trả lời anh, trực tiếp cầm điện thoại với túi xách lên, lặng lẽ rời khỏi phòng.
Hứa Cẩn Ngôn ngồi đối diện vẫn luôn nhìn theo bóng dáng của cô cho đến khi cửa phòng riêng đóng chặt lại.
*
Thời Diên bước nhanh qua hành lang, ngay khi cô định quay người đi xuống lầu, một giọng nói vang lên từ góc bên cạnh cô.
Giọng của cô gái nhỏ nhẹ nhưng nghe giống như đang khóc: “Giám đốc Lưu, tôi thật sự không uống được nữa.....”
Là giọng của Trần Tử Di.
Người đàn ông căn bản không bỏ qua, say xỉn nói: “Cô không nể mặt tôi đúng không?”
Bước chân Thời Diên dừng lại.
Lúc này đang xảy ra chuyện gì, không cần nói cũng biết.
Cô do dự một chút, vẫn quay người, đi về hướng phát ra âm thanh truyền.
Ở trong góc, quả nhiên là ông chủ trong phòng riêng vừa rồi vẫn luôn chuốc rượu Trần Tử Di.
Người đàn ông cầm ly rượu, lôi kéo cô gái với bộ dạng say xỉn, gương mặt hèn mọn gớm ghiếc.
Ông ta vừa nói, vừa nhét ly rượu vào trong tay cô gái: “Cô không uống ly rượu này là không nể mặt tôi. Sau này cô còn muốn đóng phim nữa không?”
Trần Tử Di chưa từng trải qua trường hợp này, vừa giật mình vừa sợ hãi, gần như sắp khóc.
Ngay sau đó, có ai đó kéo cánh tay cô ta, kéo cô ta ra phía sau, lấy ly rượu trong tay cô ta.
“Rào” Một tiếng.
Tất cả chất lỏng trong ly tạt thẳng lên mặt người đàn ông, nhanh gọn dứt khoát.
Người đàn ông sửng sốt, Trần Tử Di cũng sửng sốt theo, ngơ ngác nhìn người phụ nữ bên cạnh.
Trên môi Thời Diên nở nụ cười, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ: “Giám đốc Lưu uống nhiều rồi, nên tỉnh táo một chút.”
Trần Tử Di hoàn hồn, hai mắt sáng lên, giống như nhìn thấy cứu tinh.
Người đàn ông nhỏ giọng chửi bới, đầu óc say khướt, không nhận ra được người trước mặt là ai, trực tiếp tức giận mắng mỏ: “Đ* m* mày dám tạt rượu vào mặt ông đây?”
Vừa nói, người đàn ông vừa giơ tay lên, định tát cô một cái.
Thời Diên vừa định lùi lại né nhưng Trần Tử Di vẫn còn đứng sau lưng cô, sợ đến mức quên cả tránh.
Cô cắn chặt răng, nhắm chặt hai mắt.
Cơn đau như dự tính không đến, giây tiếp theo, tiếng trật khớp xương vang lên, kèm theo tiếng thét đau đớn của người đàn ông.
Thời Diên dường như là nhận ra điều gì đó, lập tức mở mắt ra.
Người đàn ông vừa nãy còn vô cùng kiêu ngạo đã bị ai đó nắm chặt cổ tay, các đường nét trên khuôn mặt vì đau đớn mà vặn vẹo, miệng kêu gào thảm thiết.
Phía sau ông ta, Bùi Kỵ đứng đó mặt không đổi sắc, thân hình cao lớn.
Khi bật đèn lên, khuôn mặt anh nghiêm nghị thâm trầm, đôi mắt đen láy.
Thời Diên choáng váng không kịp đề phòng.
Người đàn ông đau đớn lấy lại lý trí, la hét: “Đ* m* mày là ai! Dám đánh ông đây, có tin ông báo cảnh sát không...”
Bùi Kỵ từ trên cao nhìn xuống ông ta, ánh mắt hờ hững như đang nhìn người chết, trong giọng nói không nghe ra cảm xúc gì.
“Tập đoàn Bùi Thị, Bùi Kỵ.”
Người đàn ông sững người trong giây lát, vài giây sau mới kịp phản ứng lại, đồng tử đột nhiên co rút lại.
“Bùi... Bùi... Bùi Thị?!”
Khóe môi Bùi Kỵ cong lên một vòng lạnh lùng: “Có cần tôi báo cảnh sát giúp ông không?”
Địch ý trên người anh thực sự kinh khủng, trên trán người đàn ông đổ đầy mồ hôi lạnh, không ngừng nói: “Không... Không... Giám đốc Bùi... Đây chỉ là hiểu lầm...”
Một khắc sau, Bùi Kỵ chậm rãi rút ra một tấm danh thiếp, cúi người để xuống đất, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ.
Một hành động đơn giản nhưng lại khiến người xem kinh hồn bạt vía.
Anh cong môi, giọng nói trầm thấp: “Nhớ gọi đến số điện thoại này, hầu ông tới cùng.”
Nói xong, Bùi Kỵ đứng dậy, ánh mắt rơi vào người phụ nữ đứng cách đó không xa.
Anh nheo mắt, mặt mày nặng nề, lộ ra chút nguy hiểm.
Thời Diên bất giác nín thở, ngây người nhìn anh.
Ngay sau đó, nghe thấy anh thấp giọng nói.
"Lại đây."