Hơi nóng lướt qua tai, Thời Diên vô thức nắm chặt cổ áo anh, muốn đẩy anh ra nhưng lại sợ đụng phải cánh tay bị thương của anh.
Giọng nói của cô hơi run: “Bùi Kỵ... Anh phải đến bệnh viện ngay bây giờ.”
“Anh không đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh bị thương nặng như vậy, sao có thể không đến bệnh viện được.
Thời Diên cau mày: “Anh đừng tùy ý như vậy nữa được không?”
Anh thừa dịp nói: “Vậy thì em đi cùng anh, anh sẽ đi.”
“...”
Thời Diên không thay đổi được anh, tính tình Bùi Kỵ bướng bỉnh như thế nào, cô biết rõ hơn ai hết.
Cô thở dài, không còn cách nào khác nói: “Vậy anh ở đây đợi em, em trở về thay quần áo trước.”
Vừa rồi cô vội vàng chạy ra ngoài, còn chưa kịp thay quần áo, túi và điện thoại cũng quên lấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thấy mình đã đạt được mục đích, Bùi Kỵ cong môi, dặn dò cô: “Đi từ từ.”
Thấy cô biến mất ở góc cua, Bùi Kỵ quay người lại, vừa định mở cửa lên xe, một tràng tiếng bước chân vang lên từ phía sau.
Quý Vân Sênh chậm rãi đến gần anh, trong giọng nói mang theo ý cười: “Giám đốc Bùi quả nhiên có kế hoạch tốt.”
“Không chỉ thận trọng trên thị trường mà ngay cả khổ nhục kế cũng sử dụng thuần thục như vậy.”
“Quá khen, giám đốc Quý cũng không chịu thua kém.”
“Vốn dĩ tôi nghĩ giám đốc Bùi ít nhất sẽ cảm thấy có lỗi về việc đó, ít nhất là tránh xa nạn nhân một chút, ngăn cô ấy nhớ lại nỗi đau trước kia nhưng có vẻ như sự thật thì không phải vậy.”
“Anh có ý gì, muốn tôi tự biết rõ thân mình, sau đó tránh xa cô ấy, cho anh cơ hội?”
Quý Vân Sênh cười nhạt một tiếng: “Bùi Kỵ, anh thật sự cho rằng cô ấy thích anh sao?”
Lời vừa dứt, ánh mắt Bùi Kỵ cứng lại, mặt mày lập tức âm trầm đáng sợ.
“Thời Diên là người như thế nào, anh còn hiểu rõ hơn tôi. Bản tính cô ấy dễ mềm lòng, tốt bụng, cho nên cho dù anh là con trai của người đó, cô ấy cũng không muốn hiểu lầm anh. Nhưng không có nghĩa là cô ấy sẽ vô tư mà thích anh.”
“Cho dù người đó không phải là anh, cô ấy cũng sẽ tha thứ. Điều mà anh cho là đặc biệt, chẳng qua là sự đồng cảm và thương hại của cô ấy mà thôi.”
Ngay từ đầu, Quý Vân Sênh đã biết, người như Bùi Kỳ dù đã từng sống khổ cực, bị đối xử lạnh lùng nhưng vẫn kiêu ngạo đến tận xương tủy.
Anh có thể chịu đựng những ánh mắt lạnh lùng nhưng lời buộc tội, thậm chí cả những lời chửi bới của người khác nhưng lại không thể chấp nhận ánh mắt thương hại của bất cứ ai dành cho mình. Trong quá khứ, anh điên đến nỗi thậm chí lao tới đấm người khác một cú.
Tuy nhiên, phản ứng của anh vào lúc này khác xa so với tưởng tượng của Quý Vân Sênh.
Anh không có xông đến đánh anh ta, cảm xúc hỗn loạn trong mắt rất nhanh bị đè xuống, nhìn không ra bất kỳ sơ hở nào, bình tĩnh đến đáng sợ.
Giọng nói của Bùi Kỵ cực kỳ lạnh lùng: “Nói xong rồi? Nói xong rồi thì cút đi.”
Quý Vân Sênh quay người rời đi.
Trong góc tối của bãi đậu xe, anh cúi đầu dựa vào tường, bóng lưng ảm đạm cô độc.
Một lúc sau, đôi mắt anh càng ngày càng tối, đuôi mắt chuyển sang màu đỏ.
Bùi Kỵ cười khàn, tự lẩm bẩm một mình.
“Đồng cảm, thương hại sao?”
Rõ ràng là thứ mà anh ghét nhất.
Nhưng khi nghĩ tới người đó chính là cô, lại nhớ tới vừa rồi cô quan tâm anh như thế nào, cô lo đến nỗi sắp khóc. Chỉ cần cô không còn coi anh là người xa lạ như lúc đầu.
Trong mắt anh tràn ngập nước, đột nhiên cúi đầu nở nụ cười.
“Hình như... Cũng được.”
*
Khi Thời Diên cầm túi vội vã quay lại, cô thấy Bùi Kỵ đang ngồi ở ghế lái, khuôn mặt không biết sao lại có vẻ tái nhợt hơn trước.
May thay, đường đến bệnh viện rất nhanh, trong phòng cấp cứu, bác sĩ chuẩn bị cắt băng bằng kéo.
Không thể nhìn thấy rõ vết máu trong bộ đồ đen nhưng lại u ám một mảng.
Trên vết băng bị cắt có vết máu loang lổ, đỏ đến chói mắt.
Thời Diên đứng một bên nhìn thấy, trái tim cũng đau nhói theo.
Đôi lông mày thanh mảnh của cô nhăn lại, hốc mắt đỏ hoe: “Vẫn còn rất đau sao?”
Bùi Kỵ nhướng mắt, nhìn thấy đôi mắt ngập nước của cô, nuốt xuống câu nói không đau đã đến bên miệng.
Anh nghiêm túc nói: “Có chút.”
Nói xong, mắt Thời Diên lập tức đỏ hơn, chăm chú nhìn vào vết thương của anh.
Anh giơ tay che mắt cô: "Đừng nhìn nữa.”
“Cái đó... Cô gái, hay là cô xuống lầu lấy thuốc trước đi.”
“Đi đi, nghe lời bác sĩ.”
Thời Diên cố nén sự xót xa ở chóp mũi, hít một hơi thật sâu, cầm toa thuốc bác sĩ vừa đưa cho rồi đi ra ngoài.
Bác sĩ vừa sát trùng vết thương bằng bông gòn, vừa nói đùa: “Bạn gái cháu quan tâm cháu nhiều thật đấy.”
Ánh mắt Bùi Kỵ vẫn luôn dõi theo bóng dáng của cô cho đến khi biến mất ở cửa.
Một lúc sau, anh cụp mắt xuống, khóe môi khẽ cong lên, mặt mày ôn hòa.
“Vâng. Cô ấy mềm lòng, không nhìn nỗi mấy thứ này.”
*
Thời Diên cầm túi thuốc đi ra khỏi thang máy, khi rẽ vào một góc, một bóng người từ trong góc đi ra, hai người suýt chút nữa va phải nhau.
Thời Diên đeo khẩu trang, sợ bị người khác nhận ra nên cúi đầu nhỏ giọng xin lỗi rồi định rời đi.
Ngay sau đó, lại bị một người phụ nữ mặc áo khoác trắng gọi lại.
“Là Thời Diên sao?”
Giọng nói có hơi quen thuộc vang lên, Thời Diên ngẩng đầu, thấy rõ người tới không khỏi giật mình.
“Bác sĩ Lâm?”
Thấy đúng là Thời Diên, Lâm Chi Vi mỉm cười: “Không ngờ thật sự là em.”
Tìm một hành lang vắng người, Lâm Chi Vi chủ động quan tâm hỏi: “Sao em lại đột nhiên đến thành phố Lâm? Đang quay phim ở đây sao?”
Thời Diên gật đầu: “Vâng, là một bộ phim mới. Còn chị thì sao?”
“Chị hả, năm ngoái được chuyển công tác đến đây, vừa đúng lúc chồng chị cũng đổi việc nên chị cũng đi cùng anh ấy đến đây luôn.”
Lâm Chi Vi nói xong, ánh mắt cô ấy rơi xuống mắt cá chân cô, quan tâm hỏi: “Đúng rồi, vết thương ở chân của em gần đây thế nào?”
Hàng lông mi dài của Thời Diên rũ xuống, che giấu nỗi buồn trong mắt, cười nói: “Vẫn y như vậy, chỉ cần không hoạt động quá mức thì cũng không sao.”
Lâm Chi Vi trong lòng thở dài, cho dù đã qua mấy năm, một người ngoài như cô ấy vẫn cảm thấy đáng tiếc.
Còn nhớ lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy Thời Diên, cô nằm trên giường bệnh, là một người đẹp kiểu mềm mại không xương.
Nhưng lại chẳng khác nào bông hoa sắp héo, thiếu sức sống.
Một mầm mống vũ công tốt như vậy lại gặp phải một chuyện như này.
Có lẽ là ông trời cũng cảm thấy ghen tị.
Lâm Chỉ Vi âm thầm thở dài, thu lại suy nghĩ, không khỏi dặn dò: “Vân nên đến bệnh viện tái khám thường xuyên, tránh một vài động tác có thể gây tổn thương.”
Đôi mắt Thời Diên cong lên: “Vâng, em biết rồi, cảm ơn chị.”
Lúc này Lâm Chi Vi mới nhớ ra nên hỏi: “A, vậy hôm nay em đến bệnh viện làm gì? Khó chịu chỗ nào sao?”
“Không có, là một người... Bạn của em.”
Thời Diên nhớ lại túi thuốc trong tay, cô vội vàng nói: “Chị Lâm, em phải quay lại trước, bạn em còn đang đợi em.”
“Ừ, em đi trước đi, đợi sau này có thời gian chúng ta lại gặp sau.”
Vội vàng nói lời tạm biệt với Lâm Chi Vi, Thời Diên nhanh chóng quay người chuẩn bị quay lại phòng cấp cứu.
Không ngờ, vừa rẽ vào một khúc cua, cô đã nhìn thấy một bóng người đứng đó.
Thấy Bùi Kỵ đứng đó, Thời Diên dừng chân, sự bối rối chợt hiện lên trong mắt cô.
Không biết Bùi Kỵ đã nghe được những gì, Thời Diên siết chặt đầu ngón tay đang cầm túi thuốc, giả vờ bình tĩnh bước tới.
“Bác sĩ đã băng bó xong rồi sao?”
Thời Diên cẩn thận quan sát biểu cảm của anh, cũng không phát hiện có gì khác thường.
Chắc là chưa nghe thấy.
“Ừ, nhớ quay lại đổi thuốc đúng hạn là được rồi.”
Bùi Kỵ tự nhiên cầm lấy túi thuốc trong tay cô, nhẹ giọng nói: “Đi thôi.”
Thời Diên sửng sốt một chút: “Đi đâu vậy?”
“Khách sạn.”
“?”
*
Trước cửa phòng tổng thống trên tầng cao nhất của khách sạn.
Khi Thời Diên phản ứng lại được, đứng ở cửa, cô nhận ra đã quá muộn.
“Tít-”
Cửa phòng mở ra.
Thời Diên đột nhiên tỉnh táo lại, giọng điệu bình tĩnh: “Đã quá muộn rồi, em cũng không vào trong nữa.”
Bùi Kỵ dựa vào khung cửa, nhướng mày: “Không định quan tâm anh nữa à? Ai sẽ thay thuốc cho anh đây?”
“Thư ký Chu đâu? Anh ấy không đi cùng anh sao?”
“Không có.”
“...”
Thời Diên cau mày, hình như đang vắt óc tìm cách giải quyết.
Bùi Kỵ cũng không vội, anh chỉ đứng dựa vào đó từ từ đợi cô.
Biểu cảm của anh có vẻ bình tĩnh nhưng lại có một sự căng thẳng khó nhận thấy ẩn trong đôi mắt như tranh vẽ của anh.
Anh nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, như thể sợ rằng cô sẽ quay người rời đi trong giây lát.
Sau một hồi bế tắc, Thời Diên lùi lại một bước thỏa hiệp lần này.
Cũng không thể bỏ mặc một người bị thương như anh ở một mình.
Cô mím môi, bất lực nói: “Vậy em thay thuốc cho anh rồi đi sau.”
Lời vừa nói ra, sự căng thẳng trong mắt Bùi Kỵ tiêu tan, mặt mày giãn ra, thay vào đó là một niềm vui không thể che giấu được.
Sau khi cô đi vào, Bùi Kỵ đóng cửa lại, đi đến ghế sô pha rồi ngồi xuống.
Anh xắn tay áo lên, để lộ lớp băng gạc trên cánh tay.
Thời Diên cẩn thận tháo từng lớp băng, chẳng mấy chốc, một vết thương dài khoảng năm sáu tấc đã lộ ra ngoài.
Những đường nét trên cánh tay của anh rất tuyệt vời, làn da trắng nõn lạnh lùng, vết thương trông càng đáng sợ hơn.
Trong lòng Thời Diên trầm xuống, cô nhúng một ít thuốc mỡ vào tăm bông, nhẹ giọng nói: “Nếu đau thì nhớ nói với em.”
Anh thấp giọng trả lời: “Ừ.”
Căn phòng yên tĩnh lại, bóng đèn bên cạnh sô pha lặng lẽ bật lên, ánh sáng mờ ảo chiếu xuống một khu, yên tĩnh mà xinh đẹp.
Thời Diên cúi đầu, vài sợi tóc không ngoan ngoãn rơi xuống, rủ xuống bên tai, che đi nửa khuôn mặt thanh tú.
Hàng mi dài rũ xuống, phủ lên một cái bóng nhỏ, có chút đáng yêu.
Bùi Kỵ cụp mắt xuống, đột nhiên nói: “Chân bị thương... Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Động tác bôi thuốc của Thời Diên sững lại trong giây lát.
Ngay sau đó, cô làm như không nghe thấy, tiếp tục với động tác của mình.
Ý lảng tránh rất rõ ràng.
Ánh mắt Bùi Kỵ dán chặt vào bóng dáng của cô, một sự cố chấp gần như điên cuồng trong mắt anh.
Giọng nói của anh lạnh lùng cứng rắn: “Nếu không nói thì anh sẽ cho người đi điều tra.”
Vừa dứt lời, trong phòng lâm vào một sự yên tĩnh kỳ lạ, bầu không khí ấm áp vừa nãy hoàn toàn biến mất.
Sau một hồi im lặng, Thời Diên đặt chiếc tăm bông trong tay xuống, vẻ mặt bình tĩnh nhìn anh.
Giọng nói của cô cực kỳ nhỏ: "Bùi Kỵ, đây là chuyện riêng của em.”
Ngụ ý là cho dù xảy ra chuyện gì, cũng không liên quan gì đến anh.
Ánh mắt Bùi Kỵ trầm xuống, như thể một cơn bão đang dần tích tụ trong con ngươi của anh.
Những lời Quý Vân Sênh nói lúc sáng lại vang lên bên tai anh.
Hóa ra bản chất con người là tham lam.
Vốn dĩ anh nghĩ chỉ cần được cô quan tâm một chút là mãn nguyện rồi. Nhưng một khi đã có được, cũng chỉ muốn càng nhiều hơn thôi.
Muốn tất cả của cô.
Nhưng cô không muốn cho anh, dù thế nào cũng không.
Nhận thức này đã phá hủy hoàn toàn dấu vết bình tĩnh và lý trí cuối cùng trong tâm trí Bùi Kỵ.
Anh đột nhiên cười lớn, đôi mắt đen láy tựa như ướt đẫm nước mưa, lạnh lùng, cô đơn, đuôi mắt nhuốm một vệt đỏ bị cảm xúc nuốt chửng.
Giọng nói của anh khàn khàn: “Vậy bây giờ là gì? Bố thí? Hay là thương hại.”
Hắn nghiến răng nói từng chữ, như là có được đáp án thì quyết không bỏ cuộc, cực kỳ ngoan cố.
“Hay là muốn như trước, vô tình vứt bỏ anh một lần như trả thù.”
Mi Thời Diên run lên, giọng nói khàn khàn.
“Xin lỗi… Bùi Kỵ.”
Đối mặt với anh như này, dường như nói thêm bao nhiêu cũng vô dụng. Nhiều chuyện đã qua rồi, cần gì phải giải thích nữa.
Chỉ góp phần làm tăng thêm nỗi đau như bây giờ.
Thời Diên đứng dậy, môi suýt nữa cắn đến chảy máu.
Cô nhẹ giọng nói: “Em đi trước đây, ngươi nghỉ ngơi sớm một chút.”
Tiếng bước chân càng ngày càng xa, nhẹ nhàng cạch một tiếng, cửa đóng chặt lại.
Căn phòng lại yên tĩnh lần nữa.
Không biết đã qua bao lâu, người trên sô pha cuối cùng cũng đứng dậy, đi đến cửa sổ sát đất, lấy điện thoại ra.
Ánh đèn dưới chân lờ mờ, lại phản chiếu một mảnh hiu quạnh.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Bùi Kỵ cúi đầu nhìn cảnh đêm tuyệt đẹp dưới chân, lạnh giọng nói.
“Kêu cậu điều tra một chuyện, đã tra ra được gì chưa?”
Giọng nói trầm thấp vang vọng trong phòng, mang theo cảm giác áp bức không giận mà nghiêm, khiến người ta lạnh sống lưng.
“Vậy thì tiếp tục điều tra đi. Ở bệnh viện trung tâm thành phố Lâm có một nữ bác sĩ họ Lâm.”
Bùi Kỵ chậm rãi nhếch môi nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt: “Dù đào ba thước đất cũng phải tìm ra cho tôi.”
Anh phải biết được.
Chuyện gì đã xảy ra vào năm đó sau khi anh rời khỏi Nam Tầm.