Thích nghiện

Bên trong phòng tổng thống của khách sạn.
 
Cửa sổ ban công hé mở, nhìn ra bên ngoài mới thấy view ở đây thật tuyệt.
 
Bên ngoài cửa sổ, có thể thấy vùng biển bao la bát ngát, bãi cát vàng óng, ánh nắng tươi sáng, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy hạnh phúc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nước biển trong veo bị cơn gió nhẹ chơi đùa tạo nên làn sóng, tấm rèm trắng bên cửa sổ tung bay trong gió, hệt như chiếc váy tung bay của một thiếu nữ.
 
Gió biển mang theo hương vị tanh mặn của nước biển phả vào mặt, rồi lại dần dần tản đi, giờ phút này, Thời Diên chỉ cảm thấy mặt mình nóng như lửa đốt.
 
Cô dựa vào lan can ngoài ban công, thẫn thờ nhìn ra biển, hồi lâu sau vẫn chưa thể định thần lại.
 
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên.
 
Cô cầm điện thoại lên, là Lạc Thanh Y đang oanh tạc WeChat của cô.
 
Lạc Thanh Y: Em đâu rồi? Không phải em quay về Nam Tầm sao? Em chạy đi đâu vậy hả?
 
Lạc Thanh Y: Em ở đâu?
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lạc Thanh Y: Thấy tin nhắn thì quay về ngay lập tức, nếu không chị sẽ báo cảnh sát đấy!
 

 
Thời Diên gửi thẳng định vị.
 
Ngay giây tiếp theo, Lạc Thanh Y gọi video đến.
 
Thời Diên vốn định tắt điện thoại nhưng không hiểu sao ngón tay run run lại ấn vào nút nghe.
 
Tức khắc, khuôn mặt được phóng to của Lạc Thanh Y xuất hiện trên màn hình.
 
“Em chạy đi đâu vậy hả? Nghỉ phép à?”
 
Thời Diên bấm nút chuyển sang cameras phía sau, quay cảnh vật bên ngoài, sau đó lại quay về cameras trước.

 
Ở màn hình bên kia, với con mắt sắc bén của Lạc Thanh Y, cô ấy đã phát hiện gì có điểm không đúng.
 
“Từ từ, sao miệng em lại sưng lên thế kia?”
 
Tóc cô hơi rối, môi cũng bị sưng đỏ, trông hệt như đóa hoa nhỏ màu trắng bị chà đạp tàn phá.
 
Thời Diên lập tức bấm chuyển cameras sau, hắng giọng cố ra vẻ bình tĩnh hỏi ngược lại.
 
“Có… Có sao?”
 
Nhưng mà, qua giọng nói cũng đủ nghe được cô đang thiếu tự tin trầm trọng.
 
Rất nhanh sau đó, dường như Lạc Thanh Y đã nghĩ tới gì đó, tức khắc, hai mắt cô ấy trợn tròn: “Con mẹ nó, không phải em đi tìm Bùi Kỵ đấy chứ?”
 
“Ừm… Anh ấy đến đây công tác.”
 
“Chậc chậc chậc, vậy tức là giờ em đang ở khách sạn? Định bao giờ thì về?”
 
Không để Thời Diên kịp mở miệng nói chuyện, Lạc Thanh Y đã tự hỏi tự đáp: “Thôi bỏ đi bỏ đi, em đừng về vội, cứ vui vẻ mấy ngày đi, chị sẽ xin nghỉ bên đoàn làm phim giúp em.”
 
Một giọng nói như sấm bên tai bỗng truyền ra từ màn hình điện thoại, vang vọng khắp căn phòng đang trong trạng thái yên tĩnh.
 
“Nhớ dùng biện pháp phòng tránh cho kỹ!”
 
Đồng tử Thời Diên co rụt lại, khuôn mặt đỏ bừng, luống cuống cúp điện thoại để ngăn không cho Lạc Thanh Y nói thêm lời nào không phù hợp với trẻ em nữa.
 

 
Sau khi ấn tắt màn hình điện thoại, Thời Diên mới dám thở phào một hơi, cuối cùng vẫn không nhịn được, dồn hết sự tập trung lên chiếc điện thoại.
 
Bóng cô phản chiếu trên màn hình điện thoại tối đen, Thời Diên lại nhìn chằm chằm vào môi mình thêm vài giây.
 
Như thể… Đúng là nó trông có hơi sưng chút… Và còn tê liệt mất cảm giác.
 
Hình ảnh này lại khiến cô nhớ lại chuyện xảy ra nửa giờ trước, một luồng điện nóng chạy dọc theo dây thần kinh trong não khiến toàn thân cô như tê liệt, nhớ lại chuyện này, cái chân không nghe lời chủ của cô bỗng mềm nhũn.

 
Rõ ràng vừa rồi còn làm cái loại chuyện đó ở bãi đỗ xe, một nơi mà có thể có người đi ngang qua bất cứ lúc nào.
 
Anh vừa hôn cô, vừa mở cửa xe, cúi người ấn cô xuống ghế ô tô, lòng bàn tay của anh luồn sau đầu cô, ép cô phải áp sát về phía anh, không chừa cho cô đường sống để lui về sau.
 
Đôi mắt đen sâu thẳm ngày xưa dường như đã nhiễm sắc thái khác, nhìn chằm chằm khiến lòng người phát run.
 
Sức mạnh môi lưỡi cũng không hề thuyên giảm, anh không màng chuyện đây là đâu, cũng không kiêng nể gì, xâm nhập thẳng vào trong khoang miệng cô một cách vô thức, giống như là muốn cướp đi tia dưỡng khí cuối cùng trong phổi cô.
 
Lớp vải của bộ đồ tây anh mặc cọ vào làn da lộ ngoài không khí của cô, khiến cô rùng mình.
 
Cô bị hôn đến nỗi không thể thở được nhưng cũng không thể chống đỡ được sức mạnh của Bùi Kỵ.
 
Cứ như thể anh đã hoàn toàn mất kiểm soát.
 
Một giây trước khi cô chuẩn bị ngất xỉu vì nụ hôn cuồng nhiệt đó của anh, cuối cùng anh cũng chịu phát chút lòng từ bi, buông cô ra.
 
Và những lời cuối cùng anh thì thầm bên tai cô, rõ ràng và đầy mùi dục vọng, xen lẫn với những tiếng thở dốc trầm thấp và tiếng than nhẹ khi thỏa mãn… Nó hệt như một đòn tra tấn.
 
Cô xấu hổ đến mức nhiệt độ cơ thể lên cao đến đỉnh điểm trong tích tắc, thiêu đốt đầu óc đang trống rỗng của cô.
 
Ngay cả giờ nhớ lại cũng khiến mặt cô nóng bừng.
 
Vì đang chìm đắm trong thế giới riêng của mình, nên Thời Diên hoàn toàn không chú ý tới tiếng bước chân vang lên phía sau.
 
Đột nhiên, một cánh tay chống lên lan can, hơi thở mát lạnh quen thuộc vờn quanh sau gáy cô, một cơ thể nóng bỏng áp sát vào người cô.
 
“Đang nhìn gì vậy? Nhìn gì mà mê mẩn thất thần thế.”
 
Giọng nói trầm thấp từ tính bất ngờ vang lên bên tai khi cô còn chưa kịp đề phòng, Thời Diên hoảng sợ, không hiểu sao cô lại có cảm giác chột dạ.
 
Cô trả lời kiểu giấu đầu lòi đuôi: “Không… Không nhìn gì cả.”
 
Thời Diên lập tức đặt điện thoại xuống, cố che giấu sự chột dạ, ho nhẹ một tiếng: “Anh về từ khi nào vậy?”

 
“Vừa về.”
 
Thời Diên xoay người, ngây ngốc, hỏi anh: “Sao anh lại thay quần áo?”
 
Không biết Bùi Kỵ đã cởi bỏ bộ âu phục từ khi nào, anh thay một chiếc áo sơ mi màu nâu nhạt, phối cùng chiếc quần đen dài. Cách phối đồ đơn giản lại thoải mái, trẻ trung đẹp trai, trông anh giống một sinh viên đại học hơn.
 
Rất ít khi anh mặc tông màu ấm như vậy, khiến màu da chỗ xương quai xanh trông lại càng trắng hơn, nhan sắc giống mùa thu lá rụng.
 
Thời Diên vô thức cúi đầu nhìn lướt qua quần áo trên người mình, sững sờ trong giây lát.
 
Sao cô lại có cảm giác… Hơi giống đồ đôi…
 
“Đưa em ra ngoài.”
 
Thời Diên hỏi bằng khuôn mặt khó hiểu: “Ra ngoài? Tại sao lại phải ra ngoài?”
 
Chẳng lẽ anh không cần đi làm à?
 
Bờ môi mỏng của Bùi Kỵ khẽ mở: “Anh vốn định dẫn em đi dạo.”
 
Anh hơi dừng lại, nói bằng giọng điệu thong thả ung dung: “Nhưng nếu em vẫn muốn ở lại phòng thì cũng được thôi.”
 
“…”
 
Ở lại phòng làm cái gì?
 
Làm chuyện bậy bạ giữa ban ngày ban mặt sao?
 
Cảm giác được nhiệt độ trên mặt lại tăng lên, Thời Diên cố hít sâu một hơi, coi như không hiểu anh nói gì.
 
“Chúng ta đi thôi, nhanh lên.”
 
Cô ném lại một câu với giọng điệu nghiêm túc, sau đó rời khỏi ban công mà không quay đầu.
 
Bùi Kỵ dựa vào lan can, nhìn dáng vẻ chạy trối chết của cô, đột nhiên, tiếng cười khe khẽ vang lên.
 
*
 
Đây là một hòn đảo nhỏ vẫn chưa mở cửa đón khách, do vị trí địa lý nên khí hậu lúc này ấm hơn trong đất liền rất nhiều.
 
Đầu năm ngoái, Bùi Thị đã mua lại hòn đảo này, tiếp nhận việc xây dựng khu du lịch nghỉ dưỡng, ngoài cái này ra Bùi Thị còn có một khách sạn năm sao tọa lạc ở trung tâm hòn đảo nhưng vẫn chưa chính thức mở cửa để kinh doanh.

 
Có lẽ vì mới được khai phá chưa bao lâu và chưa có khách du lịch nào nên hòn đảo nhỏ này hoàn toàn không bị ô nhiễm, trời xanh mây trắng, nước biển trong veo đến độ tưởng chừng thấy đáy.
 
Vừa ra khỏi khách sạn, ban đầu Thời Diễn còn sợ bị ai đó nhận ra nhưng sau khi đi được một đoạn cô mới phát hiện, hầu hết những người cô gặp trên suốt đoạn đường đều là dân địa phương, nước da ngăm đen, trên mặt luôn nở nụ cười thân thiện và nhiệt tình, luôn miệng nói thứ ngôn ngữ mà cô vốn không hiểu.
 
Ở một nơi không ai nhận ra cô là ai, Thời Diên cũng thả lỏng đôi chút, nụ cười trên mặt càng lúc càng thoải mái tự nhiên.
 
Hai bên đường là những quầy hàng nhỏ do người dân bản xứ dựng lên, bày bán đủ loại trái cây địa phương, đa dạng màu sắc hình dạng, trái dừa tươi căng mọng trông rất hấp dẫn, Thời Diên đưa mắt liếc một cái theo bản năng.
 
“Muốn uống sao?”
 
Đột nhiên, giọng nói Bùi Kỵ vang lên bên cạnh cô, Thời Diên hơi sửng sốt, trong khi cô còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy anh nhấc chân đi về phía quán dừa kia.
 
Dáng người anh cao ráo thẳng tắp, tỷ lệ cơ thể cực kỳ chuẩn, chỉ cần đút tay túi quần đi chỗ này chỗ kia cũng đủ để thu hút sự chú ý của không ít người.
 
Thời Diên đứng đó, thi thoảng lại có mấy cô gái bản xứ đi ngang qua bên cạnh cô, người nào người nấy cũng đưa mắt nhìn về phía Bùi Kỵ, ríu ra ríu rít, cũng không biết họ đang thảo luận cái gì.
 
Nhưng dựa vào biểu cảm chắc cũng đoán được đại khái.
 
Đột nhiên, không hiểu sao một cảm xúc khó tả thành lời bỗng lan tràn trong lòng cô.
 
Có vui vẻ nhưng cũng có bực bội.
 
Một người đàn ông cao to với một diện mạo hấp dẫn như vậy để làm gì.
 
Mà ngay cả những người khác chủng tộc vẫn phải thừa nhận vẻ đẹp này của anh.
 
Cách đó không xa, ông chủ của một quán bán hàng nhỏ đang gọt dừa đưa cho anh, không biết vì sao người này lại đưa mắt liếc nhìn cô một cái, sau đó cười cười với Bùi Kỵ, cũng không biết hai người họ đang nói gì.
 
Mà một khuôn mặt bình thường vốn thờ ơ lạnh nhạt nay lại xuất hiện nụ cười hiếm thấy, anh đáp lại câu gì đó.
 
Nhưng Thời Diên lại không nghe được.
 
Đến khi Bùi Kỵ quay lại, anh đưa trái dừa được cắm ống hút màu hồng nhạt cho cô, lúc này Thời Diên mới mở miệng hỏi chuyện mình thắc mắc: “Vừa nãy ông chủ kia nói gì với anh vậy?”
 
Bùi Kỵ đáp lại bằng giọng điệu hờ hững: “Khen em xinh đẹp.”
 
Thời Diên không ngờ anh sẽ trả lời thẳng thắn như vậy, hại cô mặt đỏ bừng bừng.
 
“Ồ…”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận