Thích nghiện

Vốn dĩ cô vẫn định hỏi tiếp nhưng giờ sự ngượng ngập bao trùm khiến cô không dám hỏi, đành im lặng uống nước dừa.
 
Cô ôm trái dừa, sau khi rít một ngụm, tức khắc, đôi mắt cô bỗng cong lên vì thỏa mãn, hàng lông mi dài mảnh cong vút, thích thú nhìn xung quanh.
 
Bùi Kỵ cúi đầu liếc nhìn cô một cái, khóe môi cũng tự động cong lên để lộ nụ cười khe khẽ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trong đầu lại nhớ tới cuộc đối thoại với ông chủ hàng quán vừa nãy.
 
Cô gái đứng bên kia là vợ của ngài sao? Trông cô ấy thật xinh đẹp.
 
Ừm. Đúng là cô ấy rất đẹp.
 
*
 
Khu chợ người qua lại tấp nập, không khí vô cùng náo nhiệt, đúng lúc này, không biết có dòng người từ đâu bỗng ập tới đây, hòa vào đám đông trong chốc lát.
 
Dòng người tấp nập chen chúc xô đẩy, đám đông ai nấy cũng muốn dành đường đi, đột nhiên, tay cô bị người nào đó nắm lấy.
 
Bàn tay của người đàn ông to rộng, đường cong xương ngay ngắn rõ ràng, sờ vào lòng bàn tay ấy cô thấy có chút thô ráp, bàn tay người nọ nhẹ nhàng phủ lấy tay cô, động tác tự nhiên đến lạ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cảm giác ấm áp từ da thịt trên mu bàn tay bỗng lan tràn khắp mọi ngóc ngách trong cô, tưởng chừng có thể tiến thẳng đến trái tim.
 
Không khí xung quanh vô cùng náo nhiệt nhưng Thời Diên vẫn có thể nghe thấy nhịp đập trái tim vô cùng rõ ràng.
 
Thình thịch, thình thịch.
 
Sau khi làn sóng người qua đi, Bùi Kỵ vẫn nắm chặt tay cô không buông.
 
Đến đoạn những quầy hàng nối tiếp nhau thành một hàng dài, đường phố đã bớt đông đúc hơn.
 
Để cố làm lơ trái tim đang đập dữ dội của mình nên trong suốt quá trình Thời Diên đều giữ im lặng, chuyên tâm uống trái dừa trong tay.
 
“Nước đó ngon lắm sao?”
 
“Ừm, ngọt lắm. Anh có muốn nếm thử không?”
 
Thời Diên vừa hỏi, lại nhìn bên trong trái dừa chỉ cắm duy nhất một ống hút màu hồng nhạt, cô phát sầu, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt thâm sâu của người đàn ông kia vẫn chỉ đang chăm chăm nhìn môi cô.
 
“Để em đi lấy ông hút khác…”
 
Dứt lời, cô xoay người nhưng lại bị Bùi Kỵ nắm chặt cổ tay.
 
Anh nhẹ giọng đáp: “Không cần phải phức tạp như vậy.”
 
Thời Diên ngẩn ra, sau đó, anh cúi đầu ngậm cánh môi cô.
 
Sự đụng chạm ẩm ướt tới bất ngờ, đầu lưỡi anh khẽ xoẹt qua bờ môi cô, liếm những giọt nước dừa loãng vẫn còn đọng lại trên đó.

 
Chỉ là một nụ hôn nhẹ như gió thoảng qua nhưng lại bị anh biến thành một nụ hôn đầy dục vọng.
 
Bùi Kỵ đứng thẳng dậy, lòng bàn tay khẽ lướt qua môi cô, lau đi vệt nước vẫn còn đọng trên đó, tiếp theo, anh đáp bằng giọng nói khàn khàn: “Nếm thử rồi.”
 
Thời Diên ngơ ngác đứng sững sờ ở đó, cảm giác một luồng máu nóng dồn thẳng lên não, trong khi cô còn chưa kịp định thần, anh đã nắm tay kéo cô đi về phía trước.
 
Làm chuyện đó rõ như ban ngày, ngay trước mặt công chúng.
 
May là hiện giờ không có người xung quanh nhận ra cô.
 
Khoan đã… Sao cô lại dung túng để anh tự do làm mấy chuyện lưu manh đó chứ?
 
Chắc chắn là vì vừa rồi cô uống quá nhiều nước dừa, nên bị say.
 
Chắc chắn là như vậy.
 
*
 
Cũng không biết từ khi nào, trong lúc hai người đang mải mê đi dạo, mặt trời đã dần lặn xuống phía chân trời.
 
Ở rìa bờ biển xa xôi, bầu trời pha trộn với hoàng hôn tạo thành màu tím mờ nhạt, từng cơn sóng biển quét qua, với tần suất liên tục không ngừng nghỉ.
 
Thời Diên cầm điện thoại di động lên, chụp vô số ảnh.
 
Anh từ từ đi theo sau cô, anh không nhìn phong cảnh, bởi trong mắt anh lúc này chỉ có duy nhất một hình bóng.
 
Thời Diên vỗ vỗ đầu, dường như lại nhớ tới điều gì đó, quay đầu hỏi anh: “Bùi Kỵ, anh học ngôn ngữ ở đây từ khi nào vậy?”
 
Anh suy nghĩ giây lát, cuối cùng trả lời: “Quên rồi.”
 
Không phải nói kiểu quá lệ, mà những năm đó anh học quá nhiều, nhiều đến nỗi ngay cả bản thân anh cũng không nhớ rõ.
 
“Vậy có phải anh biết rất nhiều thứ tiếng khác nữa đúng không?”
 
Anh ừ một tiếng: “Mỗi thứ một ít sẽ thuận tiện hơn trong việc sử dụng thị trường thương mại.”
 
Thực tế, dù anh không nói Thời Diên cũng đoán được.
 
Trong những năm xa cách đó, chắc chắn cuộc sống của anh cũng chẳng dễ dàng hơn cô.
 
Nhưng khi đó, quyết định rời khỏi Nam Tầm là một lựa chọn đúng đắn cho anh.
 
Vốn dĩ anh nên làm vậy, chứ không phải bị mấy thứ xiềng xích trói buộc cả đời bởi những tội lỗi không phải của anh đó.
 
Mà bản thân cô, cô không chỉ từ bỏ giấc mơ của mình, mà còn làm tổn thương anh.
 
Những thứ cô muốn bảo vệ, cuối cùng lại chẳng thể giữ lại được, cuộc sống khi ấy của cô bị xáo trộn hoàn toàn.

 
Nhưng mà, cũng may mắn.
 
Dường như mọi thứ đang dần trở nên tốt hơn.
 
*
 
Buổi tối, sau khi trở lại phòng tổng thống, Bùi Kỵ vào phòng làm việc, tham gia buổi họp trực tuyến vừa bị hoãn lại vào buổi chiều.
 
Thời Diên ngồi trên ghế sô pha đọc kịch bản.
 
Thực tế, vừa nãy cô vốn định đến quầy lễ tân thuê một phòng khác nhưng hình như hiện giờ mọi người ai cũng mặc định rằng hai người là vợ chồng.
 
Cho nên nếu cô tới quầy lễ tân thuê phòng khác thì sẽ rất kỳ quái.
 
Nhưng nếu đêm nay cô ngủ lại đây thì, hình như cũng…
 
Không được an toàn lắm.
 
Khoảnh khắc Thời Diên đang cảm thấy bối rối băn khoăn không dứt, thì chuông cửa bỗng vang lên.
 
Cô đặt kịch bản xuống, đứng dậy đi mở cửa.
 
Vừa mở cửa, bên ngoài là một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp.
 
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, cả hai người đều sửng sốt.
 
Ôn Thư Doanh nhìn cô bằng ánh mắt khá bình tĩnh, lướt một lượt từ trên xuống dưới hòng đánh giá, rất nhanh sau đó, nụ cười cũng chịu xuất hiện bên môi.
 
Giọng nói cô ấy vô cùng ngọt ngào dễ nghe: “Xin chào, xin hỏi… giám đốc Bùi có bên trong không?”
 
Thời Diên nhíu mày, cô luôn cảm thấy trông cô gái này thật quen nhưng lại không nhớ ra là ai.
 
“Xin hỏi cô là…?”
 
Ôn Thư Doanh nở nụ cười vô cùng tự nhiên, thân thiện nói: “Ban đầu tôi hẹn giám đốc Bùi đi ăn tối nhưng chuyến bay của tôi bị trễ, nên giờ tôi mới đến được đây. Tôi tên Ôn Thư Doanh.”
 
Ánh mắt Thời Diên bỗng cứng lại nhưng cũng khôi phục lại vẻ vốn có rất nhanh.
 
Có lẽ là nhờ trực giác trời sinh và giác quan thứ sáu của người phụ nữ, Thời Diên có thể cảm nhận được sự thù địch được che giấu khá kỹ từ nụ cười tươi rói của cô ấy.
 
Ngay sau đó, tiếng bước chân truyền đến từ phía sau.
 
Bùi Kỵ cất bước tới, thấy Ôn Thư Doanh đứng ngoài cửa, anh khẽ nhíu mày.
 
Giọng điệu anh vô cùng lạnh nhạt, lại khôi phục đúng dáng vẻ không gần gũi người lạ của ngày thường.

 
“Sao cô lại tới đây?”
 
Nhìn thấy Bùi Kỵ, mắt Ôn Thư Doanh bỗng sáng rực lên.
 
Cô ấy không hề bị ảnh hưởng bởi sự lạnh nhạt khó chịu của anh, vẫn duy trì nụ cười bên môi: “Là ông nội Bùi bảo tôi tới, khách sạn đã xây xong, ông ấy kêu tôi tới để trải nghiệm với tư cách khách du lịch.”
 
Nghe thấy ba chữ ông nội Bùi, dường như Thời Diên đã hiểu ra điều gì đó.
 
Hô hấp của cô dần trở nên gấp gáp, trái tim đột nhiên tắc nghẽn nhưng ngoài mặt lại không hề biểu lộ điều gì, giọng điệu thì vẫn bình tĩnh như cũ.
 
Thời Diên đi vòng qua người anh, nói với vẻ như chẳng hề có chuyện gì: “Em vào trong trước.”
 
Người đàn ông giương mắt nhìn bóng dáng cô khuất dần ở chỗ ngoặt, đáy mắt bỗng xuất hiện ý cười như có như không.
 
“Giám đốc Bùi, người vừa nãy là em gái anh sao?”
 
Trước khi đóng cửa, Thời Diên nghe được một câu như vậy.
 
Khả năng cách âm của tấm cửa này tốt cực kỳ, sau khi đóng cửa, cô không thể nghe được bất cứ điều gì nữa.
 
Nhưng chưa đầy một phút trôi qua.
 
Ngoài cửa bỗng vang lên những tiếng bước chân đều đều và mạnh mẽ, cánh cửa được mở từ bên ngoài.
 
Thời Diên cầm kịch bản giơ trước mặt, không nhúc nhích, thậm chí còn không thèm ngẩng đầu.
 
Lẽ ra vừa nãy cô nên khóa trái cửa mới đúng.
 
Bùi Kỵ cũng đứng ở cửa không nhúc nhích, nhìn cô vẫn đang cố ra vẻ như không có chuyện gì, mở miệng nói: “Thời Diên.”
 
Cô không để ý đến anh.
 
Bùi Kỵ nhìn cô chằm chằm, nở nụ cười như có như không, sau đó từ từ nhắc nhở cô: “Cầm ngược kịch bản rồi.”
 

 
Biểu cảm của Thời Diên thoáng cứng đờ trong giây lát.
 
Nhưng có vẻ chỉ sau một khắc, cô lại tỏ ra không có chuyện gì, đặt kịch bản xuống, ngẩng đầu nhìn về phía anh.
 
Cô mím chặt môi, vốn định hỏi anh có việc gì không, nếu không có gì thì mau ra ngoài, đừng đứng đây quấy rầy cô đọc kịch bản.
 
Nhưng lời nói buột ra khỏi miệng lại không chịu nghe theo sự sai bảo của tâm trí cô.
 
“Sao thế, anh nói với cô ấy em là em gái anh à?”
 
Vừa dứt lời, Thời Diên lại ảo não cụp mắt xuống.
 
Ngay cả cô cũng tự cảm thấy bản thân đang ghen.
 
Mà Bùi Kỵ thì vẫn dựa người ở chỗ đó, không vội trả lời cô, dù bận nhưng vẫn ung dung thưởng thức nét mặt hiện tại của cô.
 
Thấy anh không nói lời nào, Thời Diên cảm thấy khí trong lồng ngực mình như bị nghẹn lại.
 
Căn phòng trở nên yên tĩnh trong giây lát, cuối cùng, Bùi Kỵ nở nụ cười.

 
Anh nói với giọng điệu không thể bĩnh tĩnh hơn: “Em đã từng thấy người nào ở chung một phòng khách sạn với em gái chưa?”
 

 
Thời Diên hít sâu một hơi, nhìn anh một cách thờ ơ, cánh môi lúc đóng lúc mở.
 
“Ai biết được anh chính là tên biến thái đó chứ.”
 
Thật hiếm khi thấy cô thế này, trông hệt một con nhím đang xù gai.
 
Bùi Kỵ nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, sau đó anh liếm liếm môi, thấp giọng cười.
 
Anh nhướng mắt, nhìn thẳng cô, hỏi: “Đang mắng anh à?”
 
Rõ ràng anh đang cười nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy ở anh có gì đó rất nguy hiểm.
 
Thời Diên mím môi, chuyển sự chú ý, không nhìn anh nữa.
 
Cô chưa bao giờ mắng chửi người khác.
 
Trừ những lúc không thể nhịn được.
 
Thấy Bùi Kỵ hoàn toàn không có ý muốn rời đi, Thời Diên gập kịch bản lại, cố gắng giữ nét mặt bình tĩnh, đứng dậy.
 
“Em sang phòng bên cạnh ngủ…”
 
Dứt lời, cô đi vòng qua người anh định ra ngoài nhưng ngay sau đó lại bị một lực mạnh đánh úp, khiến Thời Diên xoay người một cái, ngã nhào vào lòng anh.
 
“Mắng người xong lại muốn chạy sao?”
 
Cánh tay anh giữ chặt eo cô, Thời Diên giãy giụa cũng không được, chỉ đành ngẩng mặt lên, trừng mắt nhìn anh, lúc này, khuôn mặt cô đã đỏ bừng rồi.
 
“Bùi Kỵ… Anh buông ra…”
 
Cô cọ tới cọ lui trong lòng anh, phần dưới bụng của Bùi Kỵ bỗng căng lên, ánh mắt anh tối sầm, ngón tay nhẹ nhàng ấn vào nơi nhạy cảm nhất trên eo cô.
 
Cơ thể Thời Diên cứng đờ trong tích tắc, phải cắn chặt môi mới không phát ra tiếng rên rỉ kia.
 
Bùi Kỵ hài lòng khẽ cong môi dưới, thấp giọng hỏi: “Nếu anh không làm gì đáp lại, thì chẳng phải là có lỗi với hai chữ em mới mắng anh đó sao?”
 
Trong đêm khuya tĩnh lặng, bầu không khí nóng đến lạ thường.
 
Những lời Lạc Thanh Y hét trong video lúc ban ngày bỗng hiện lên trong tâm trí Thời Diên.
 
Tức khắc, đến một cử động nhỏ cô cũng không dám.
 
Bộ ngực nóng bỏng kề sát vào người cô, nhịp tim mạnh mẽ dồn dập như muốn xuyên thủng màng nhĩ cô, đầy tính xâm lược.
 
Khuôn mặt của Thời Diên lại không biết cố gắng mà đỏ bừng lên.
 
Đuôi lông mày của anh khẽ nhướng, từ cuối cùng có vẻ như đang cười cợt, cũng có vẻ như ngả ngớn.
 
“Nói chuyện đi, em gái.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận