Thích nghiện

Lời vừa dứt khỏi miệng anh, căn phòng bỗng trở nên yên ắng, một bầu không khí đan xen hơi thở ái muội mịt mờ.
 
Mà khuôn mặt Thời Diên đang nóng lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
 
Sao càng lúc anh lại càng nói mấy lời…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Không đàng hoàng thế này.
 
Bình tĩnh, tuyệt đối không thể để anh trêu chọc bắt nạt thêm nữa.
 
Thời Diên hít sâu một hơi, cố gắng điều hòa nhịp tim và hô hấp trở về trạng thái bình thường với một tâm trí rối bời.
 
Sự xuất hiện của Ôn Thư Doanh hệt như một cái gai đâm thẳng vào lòng Thời Diên, cô tự nhận thấy mình không thể làm lơ cái gai đó.
 
Bọn họ đã xa cách nhiều năm như vậy, lòng người luôn là thứ dễ đổi thay nhất.
 
Một người đàn ông như anh, ngoại hình xuất chúng, trước kia khi anh còn ở Nam Tầm, dù thanh danh có tệ hại đến đâu đi nữa, hay tính tình thất thường chẳng ai ưa thì phụ nữ vẫn lao vào như con thiêu thân.
 
Bây giờ anh có địa vị cao, nên lại càng không thiếu phụ nữ. Khoảng cách giữa bọn họ lớn như vậy, dù có xuất hiện thêm ai khác cũng là điều thực bình thường.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng chỉ cần ngẫm lại, cô vẫn thấy khó chịu vô cùng.
 
Hóa ra trong tiềm thức, ham muốn chiếm hữu anh của cô còn mạnh hơn cô tưởng tượng rất nhiều.
 
Dù là bất kỳ loại tình cảm nào, cô đều có cảm giác thiếu an toàn một cách trầm trọng.
 
Cố nén nỗi chua xót trong ngực, Thời Diên ngẩng mặt lên nhìn, hỏi với vẻ mặt nghiêm túc: “Người phụ nữ vừa nãy là ai thế?”
 
Hô hấp của cô bỗng chậm lại nhưng giọng nói lại không chịu nghe theo sự khống chế của cô, có chút oan ức.
 
“Quan hệ giữa anh và cô ấy là gì?”
 
Bùi Kỵ nhăn mày, sau đó im lặng khoảng 0.01 giây.
 
Anh đang do dự trước câu hỏi của cô? Điều này chứng tỏ cái gì?
 
Thời Diên hít sâu một hơi, giương mắt nhìn anh: “Khó trả lời thế sao?”
 
Môi dưới của Bùi Kỵ khẽ cong lên, anh tiếp tục trêu chọc cô: “Cũng hơi.”
 
Anh còn ngang nhiên cười được.
 
Thời Diên cố giữ giọng điệu bình tĩnh, tiếp tục hỏi: “Là Bạch Nguyệt Quang sao? Hay là nốt chu sa…”
 
Rất rõ ràng, từ ngữ này đã chạm tới điểm mù kiến thức của Bùi Kỵ.
 
Anh nhíu mày: “Cái gì?”
 
Thời Diên nghẹn họng, biểu cảm có vẻ hơi mất tự nhiên.
 
Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, cô đành phải căng da đầu giải thích: “Thì là mối tình đầu không đi đến hồi kết… Hoặc là…”
 
Hàng lông mày của Bùi Kỵ khẽ nhướng lên, bình tĩnh cắt ngang lời cô: “Mối tình đầu của anh là ai, không lẽ em không biết?”
 
“…”
 
Thời Diên giả vờ nghe không hiểu, xoay người định rời đi. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng phản ứng của Bùi Kỵ lại nhanh hơn rất nhiều, anh tiến lên một bước, đứng từ phía sau, vòng tay qua bả vai cô, không cho cô chạy.
 
Anh không thể trêu chọc cô nữa, vốn đang định thưởng thức biểu cảm ghen tị của cô thêm một lát nhưng e là chưa kịp làm gì thì người đã bị anh chọc giận bỏ chạy rồi.
 
Anh khẽ thở dài, từ từ giải thích: “Anh gặp cô ta một lần ở tiệc rượu, hiểu biết của anh về người phụ nữ đó chỉ giới hạn trong cái tên của cô ta, vậy thì là quan hệ gì?”
 
Không phải người hoàn toàn xa lạ nhưng cũng không tính là bạn bè.
 
Thời Diên bỗng nghẹn họng.
 
Vậy tức là… Hai người họ không có quan hệ gì.
 
Anh tựa cằm lên vai cô, buông tiếng thở dài.
 
“Thật sự, chỉ thế mà thôi.”
 
Thời Diên mím môi, phát hiện nỗi buồn bực u ám trong ngực bỗng tiêu tán đi nhiều, mà thay vào đó là sự vui sướng đến tột độ.
 
Cô không nhịn được nữa, hỏi lại: “Vậy tại sao cô ấy biết số phòng của anh?”
 
Bùi Kỵ không nói hai lời, lập tức rút điện thoại di động ra, nhấn số gọi cho Chu Cảnh Lâm.
 
Rất nhanh sau đó, điện thoại được kết nối, Chu Cảnh Lâm ở đầu dây bên kia còn chưa kịp mở miệng nói cái gì đã nghe thấy giọng điệu có phần nặng nề của Bùi Kỵ.
 
“Cho cậu mười phút, nói tôi biết lý do vì sao Ôn Thư Doanh biết số phòng của tôi.”
 
“Mười phút không điều tra kịp, ngày mai cậu chuyển đến làm việc tại chi nhánh ở Châu Phi rồi báo cáo cho tôi.”
 
...
 
Chu Cảnh Lâm hít sâu một hơi: “Được giám đốc Bùi, tôi sẽ đi điều tra ngay.”
 
Điện thoại ngắt kết nối, Bùi Kỵ cất điện thoại, xoay bả vai cô lại.
 
Anh hơi cúi người, mặt đối diện thẳng tầm mắt của cô, đôi mắt tĩnh lặng như núi dán chặt vào cô.
 
“Cho anh cơ hội giải thích, được chứ?”
 
Ánh mắt anh rất thẳng thắn, nhìn cô không chút giấu giếm né tránh, có thể nhìn rõ hình ảnh của cô phản chiếu trong đó.
 
Thời Diên mím chặt môi, không nói gì nữa.
 
Được rồi… Miễn cưỡng coi như thái độ của anh cũng không tệ lắm.
 
Có lẽ vì bị uy hiếp thuyên chuyển công tác mà hiệu suất làm việc của Chu Cảnh Lâm cực kỳ cao, thậm chí còn chưa đến mười phút, anh ta đã gọi lại.
 
“Giám đốc Bùi, tra được rồi. Cô Ôn tới đây bằng chuyên cơ riêng của chủ tịch Bùi, chủ tịch Bùi đã sai người hỏi số phòng của anh, tiết lộ khách sạn này ra ngoài.”
 
Bùi Kỵ ừ một tiếng, mặc dù giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại không cho phép người ta xen vào.
 
“Sa thải các nhân viên liên quan.”
 
“Vâng, Giám đốc Bùi.”
 
Nghe thấy mấy chữ chủ tịch Bùi, Thời Diên lặng lẽ cắn cắn môi.
 
Cúp điện thoại, Bùi Kỵ cất di động, vẻ mặt cũng dịu đi đôi chút.
 
Anh lại ôm cô từ phía sau một lần nữa, cằm cọ cọ lên bả vai cô, trong giọng nói còn ẩn chứa sự oan ức khó phát hiện. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Em nghe cả rồi chứ? Thật sự không không liên quan đến anh.”
 
“…”
 
Anh oan ức cái gì chứ.
 
Nhưng Thời Diên cảm thấy bản thân hiện tại thật sự rất vô lý.
 
Thấy cô không nói lời nào, anh trừng phạt bằng cách nhéo nhéo vành tai nhỏ trắng nõn của cô, nói bằng giọng điệu có hơi giễu cợt: “Rốt cuộc anh đã làm cái gì, mà lại khiến em cảm thấy cuộc sống tình cảm của anh phong phú như vậy. Có nhiều tình đầu tình lẻ như thế?”
 
Thời Diên lập tức buột miệng theo bản năng: “Vậy tại sao anh lại giỏi…”
 
Nói được nửa câu, cô mới kịp phản ứng lại, vội nuốt ngược mấy chữ còn lại vào trong.
 
Giỏi hôn môi…
 
Bùi Kỵ nở nụ cười như có như không, hai mắt nhìn chằm chằm cô, hỏi bằng giọng ngả ngớn: “Giỏi cái gì?”
 
Như thể anh đoán được những lời cô không nói phía sau, cười khúc khích.
 
“Chỉ lúc nhìn thấy em anh mới muốn làm vậy, có biết không?”
 
Thời Diên ngẩn người.
 
Giọng nói khàn khàn của Bùi Kỵ lại vang lên: “Phản ứng sinh lý, muốn hôn, muốn chạm vào.”
 
Anh cúi người xuống, thấp giọng thì thào bên tai cô, giọng điệu nghiêm túc hiếm thấy.
 
“Phản ứng đó chỉ xuất hiện với mình em thôi.”
 
Giọng nói khàn khàn dễ ghe xen lẫn hơi thở nóng bỏng liên tục phả vào tai cô, khiến cơ thể cô tê dại, đến nỗi cô cảm thấy vành tai mình ngứa ngứa.
 
Cơ thể Thời Diên bỗng căng cứng trong vô thức, bởi vì câu nói của anh mà trái tim khẽ đập lỡ một nhịp.
 
Cô thật sự không biết phải đáp lại câu nói thẳng thừng lộ liễu đó của anh thế nào, cũng không dám ngẩng đầu nhìn dáng vẻ phóng đãng yêu nghiệt hiện tại của anh hư hỏng đến mức nào.
 
Thậm chí cô còn hơi mơ hồ… Rốt cuộc đây có phải phong cách tỏ tình của Bùi Kỵ hay không.
 
Nhưng, từ ý tứ trong lời nói của anh, có lẽ cô không hiểu sai.
 
Từ đầu đến cuối, anh chỉ có mình cô.
 
Mới vừa rồi cô còn do dự trong lòng, giờ đã hoàn toàn yên bình chắc chắn, cảm giác chua xót khi nãy được một dòng nước ấm ngọt ngào khác cuốn trôi, lan tràn khắp tim cô, khiến cảm xúc cô dâng trào.
 
“Không tin à?”
 
“…”
 
Thấy đề tài càng lúc càng đi theo hướng nguy hiểm, Thời Diên vội thoát khỏi lồng ngực anh, cố nói với vẻ bình tĩnh: “Em muốn đọc kịch bản tiếp.”
 
Thật không ngờ, anh lại đồng ý, thong thả ung dung cởi cúc ở cổ tay áo, nói: “Được, vậy anh đi tắm.”
 
“…”
 
Nhân lúc Bùi Kỵ đang tắm rửa trong phòng tắm, Thời Diên ôm kịch bản, vội vàng chạy sang căn phòng dành cho khách bên cạnh.
 
Tiếng nước chảy róc rách liên tục truyền tới, Thời Diên ở trong phòng dành cho khách, cô dùng tốc độ nhanh nhất của cuộc đời để tắm rửa, thay bộ đồ ngủ bằng vải bông mà cô mang theo. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thực sự thì mặc quần dài có hơi nóng nhưng cô vẫn cố tình mặc.
 
Thời Diên dựa vào thành giường, trên tay cầm kịch bản, ngoài mặt thì tỏ vẻ chăm chú đọc nhưng thực tế một chữ cũng không vào đầu.
 
Đợi đến khi tiếng nước dừng lại, cô căng thẳng nín thở.
 
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, cánh cửa bị người bên ngoài đẩy ra.
 
Bùi Kỵ vừa tắm xong, anh thay bộ quần áo ở nhà màu xám đậm, mái tóc đen mềm mại rũ xuống trán, tư thế ung dung tùy ý.
 
Mặc dù không quá ngạc nhiên trước hành động này của anh nhưng hô hấp của Thời Diên vẫn căng cứng.
 
Cô khẩn trương đến mức độ nói lắp: “Anh… Sao anh lại qua đây…”
 
Anh bình tĩnh, trả lời một cách tự nhiên: “Ngủ với em.”
 
“?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui