Thích nghiện

Lạc Thanh Y cầm điện thoại đọc thành tiếng, bị sốc đến nỗi chiếc mặt nạ tuột khỏi mặt mà cô ấy cũng không bận tâm, liên tục không ngừng giơ điện thoại lên trước mặt Thời Diên.
 
Đầu ngón tay của cô ấy lướt nhẹ phóng to hình ảnh trong tin tức ra.
 
Người phụ nữ trong ảnh đúng là Li Tư không sai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thời Diên vào ngành muộn, Li Tư xem như là tiền bối nhưng ở trong giới giải trí lại vẫn luôn không nổi không chìm.
 
Sau này Thời Diên đã nổi lên ngoài vòng fan nhờ vào một bộ phim dân quốc, Li Tư lại dựa vào khí chất và ngoại hình hơi giống cô để thay đổi con đường hình tượng một lần nữa, rồi ngay lập tức trở nên nổi tiếng, sau này cũng không ít lần đối đầu với các cô khắp nơi, dẫn dắt các fan gây chiến trên Weibo, hạ thấp, nói Thời Diên dựa vào đàn ông để leo lên.
 
Lần này thì hay rồi, Lạc Thanh Y không khỏi cười trên nỗi đau của người khác, ngón tay lại lướt trên màn hình hai lần, phân biệt kĩ càng.
 
“Người đàn ông này là ai vậy? Chỉ là một cái bóng lưng nhưng nhìn vóc dáng này cũng có thể so sánh một trận với những người mẫu nam hàng đầu trong giới.”
 
Lạc Thanh Y vừa nói thì thầm, vừa giơ di động lên trước mặt Thời Diên, hỏi: “Em xem một chút đi, đã từng gặp chưa?”
 
Động tác nghiêm túc thoa mỹ phẩm dưỡng da của Thời Diên không dừng lại, chỉ nhìn lướt qua một chút.
 
Ảnh chụp rất mờ, chỉ có hình ảnh của Li Tư là thấy rõ, còn người đàn ông chỉ lộ ra một bóng lưng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tầm mắt của cô bỗng nhiên khựng lại.
 
Vai rộng eo hẹp, đôi chân dài hút mắt, cả người mang một bộ vest màu đen chỉnh tề.
 
Vóc dáng cực kì nghiêm nghị, cách một màn hình cũng lộ ra cảm giác áp lực từ trước đến nay chưa từng có.
 
Rất quen thuộc.
 
Động tác của Thời Diên có hơi ngừng lại, rồi rất nhanh khôi phục tự nhiên, tiếp tục thoa kem mắt.
 
“Chưa từng gặp.” Cô trả lời.
 
Lạc Thanh Y không nhận ra được sự khác thường của cô, vừa cười trên nỗi đau của người khác đồng thời lại không khỏi bắt đầu lo lắng.
 
“Sẽ không vì đoạt vai nữ chính trong “Chìm Đắm”, nên Li Tư mới cố ý đi ôm đùi kim chủ đấy chứ?”
 
Nói xong, Lạc Thanh Y càng nghĩ càng thấy có khả năng như thế: “Loại tài nguyên cực phẩm này, cô ta phải ôm cái đùi to hơn mới có thể giành được chứ nhưng cũng thật sự không thể nói chính xác…”
 
“Nhưng mà nói đến chuyện này, ở Bắc Thành hẳn là khó tìm được nhân vật nào còn đỉnh hơn giám đốc Quý đâu, có lẽ chúng ta vẫn tài giỏi hơn một chút…”
 
Thời Diên bỗng nhiên cắt lời cô ấy một cách chắc chắn: “Không đâu.”
 
Lạc Thanh Y có hơi không kịp phản ứng: “Sao cơ?”
 
Thời Diên tạm ngừng, cô đổi giọng với vẻ mặt tự nhiên: “Em nói là, không chắc chắn điều đó được.”
 
“Bắc Thành là một thành phố to lớn như thế, bên ngoài bầu trời còn có bầu trời khác, người tài ắt có người tài hơn.”
 
“Ừ nhỉ, em nói cũng đúng.”
 

Lạc Thanh Y thở dài, sự chú ý lại trở về trên điện thoại di động.
 
Sau một lúc, cô ấy hít một hơi thật mạnh: “Đm, sao hotsearch lại biến mất rồi?”
 
Lạc Thanh Y không dám tin, lướt thêm trên màn hình mấy lần, xác nhận mình không bị hoa mắt.
 
“Được giải quyết sạch sẽ rồi sao? Quan hệ xã hội kiểu gì mà năng suất thế?? Đây là tốc độ mà cái công ty nát kia của cô ta có thể làm được ư?”
 
Chỉ trong chớp mắt, nhiều tiêu đề bài báo và hotsearch như thế đã ngay lập tức biến mất không tung tích.
 
Làm chuyện này cần có bối cảnh lớn chừng nào chứ? Tuyệt đối không thể nào là do bên Li Tư làm mất được.
 
Nghe vậy, Thời Diên hơi ngạc nhiên ngẩng lên mắt, cô cũng cầm điện thoại lên.
 
Quả nhiên, không thấy bất cứ điều gì nữa.
 
Lạc Thanh Y hài lòng cười: “Chậc, nhìn tốc độ này, có vẻ bên ông chủ người ta cũng nóng lòng muốn phủi sạch quan hệ với cô ta đấy.” 
 
Thời Diên cụp mắt xuống và tắt màn hình điện thoại.
 
Bên này, Lạc Thanh Y cầm di động, ý chí chiến đấu lại một lần nữa sục sôi, thề non hẹn biển: “Tiệc ăn mừng ngày mai, chúng ta nhất định phải xinh đẹp áp đảo. Bất kể là Li Tư hay là ai, tất cả đều phải đứng sang bên cạnh.”
 
*
 
Buổi chiều ngày tiếp theo, quả nhiên Lạc Thanh Y nói được thì làm được.
 
Nhà tạo mẫu hàng đầu trong giới từng hợp tác với họ đã mang theo một đống dụng cụ tới cửa, có cả bộ sườn xám đặt may riêng mà Tưởng Thanh đã tới tiệm bán quần áo để lấy từ sáng sớm.
 
Sau gần ba giờ mân mê trước gương trang điểm, nhà tạo mẫu ngắm nhìn người da trắng môi đỏ trong gương, không khỏi cảm thán: “Mặt mộc của cô thật sự quá xịn rồi, tôi tô điểm thêm nhiều bước cũng có vẻ hơi vẽ rắn thêm chân.”
 
Nghe vậy, rốt cuộc Thời Diên đã mở mắt ra.
 
Lớp trang điểm hôm nay thoạt nhìn thì thật sự hoàn toàn mang sắc thái rực rỡ hơn so với cô ngày thường, có lẽ là Lạc Thanh Y cố ý dặn dò trước, ngay cả màu son môi cũng đều đậm hơn so với kiểu cô mà hay dùng.
 
Nhưng với mức độ trang điểm này thì cũng chưa thể gọi là dày so với các sao.
 
Nhà tạo mẫu lại cầm lược hỏi: “Hôm nay có muốn có muốn uốn thêm mấy lọn tóc gợn sóng không? Phối với bộ sườn xám này thì kết quả nhất định rất đẹp.”
 
Thời Diên vừa định từ chối, trong đầu chợt nhớ tới bình luận trước đó của các fan dưới tấm ảnh trên Weibo.
 
Lời từ chối lại bị nuốt trở về, cô khẽ gật đầu: "Uốn đi.”
 
Nói xong, Thời Diên bèn khép mắt lại lần nữa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
 
Mái tóc xanh như thác nước xõa xuống, dần dần trở thành một mái tóc xoăn bồng bềnh với những đường cong dịu dàng, lộ vẻ óng ả dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo.
 
Cô đã sớm thay xong sườn xám, loại lụa màu xanh quạ mang đến cảm nhận hiếm thấy.
 
Màu xanh chọn người, một khi màu da hơi tối chút, thì sẽ trông hơi lỗi thời. Nhưng khi áp vào trên người cô, lại càng làm làn da trắng hơn tuyết trở nên nổi bật thêm.
 
Lúc Lạc Thanh Y đi vào, cô ấy trông thấy một hình ảnh như vậy.

 
Về phần xinh đẹp áp đảo người khác thì, cho tới bây giờ cô ấy cũng chưa bao giờ nghi ngờ.
 
*
 
Vào lúc sáu giờ tối, bữa tiệc mừng được tổ chức.
 
Sau khi tán gẫu vài câu với đạo diễn như thường lệ, Thời Diên lập tức ngồi xuống.
 
Lạc Thanh Y vừa tiến đến đã bắt đầu tách khỏi cô để hành động, nghĩ trăm phương ngàn kế để tìm người hỏi thông tin liên lạc của đạo diễn.
 
Khi thấy một diễn viên nam cùng đoàn làm phim đến bắt chuyện với cô, Thời Diên cũng chỉ lễ phép đáp lại một chút, rồi một thân một mình ngồi ở chỗ đó.
 
Khi không có Lạc Thanh Y bên cạnh, cô sẽ có chứng sợ hãi xã giao không ít thì nhiều.
 
Lại thêm mặt mũi của Quý Vân Sênh, nên cô cũng rất ít khi tham gia mấy bàn rượu.
 
Dần dà, đã bị gắn cho một cái danh hiệu nữ thần lạnh lùng.
 
Đợi đến sáu giờ mười lăm, tiệc ăn mừng vẫn chưa bắt đầu.
 
Thời Diên đưa mắt nhìn ghế trống bên cạnh, có hơi ngạc nhiên.
 
Một dịp quan trọng như vậy, thế mà Li Tư lại đến muộn.
 
Mà điều càng khiến người ta không thể tưởng tượng chính là, vẻ mặt của đạo diễn vậy mà cũng không thấy có một chút vội vàng xao động, ngược lại còn đang trấn an người khác kiên nhẫn chờ chút.
 
Thời Diên khẽ nhíu mày lại, một giây sau, cô đã nhìn thấy một bóng người xinh đẹp đang bước vào cửa.
 
Li Tư diện một chiếc váy dài màu hồng cánh sen của một nhãn hiệu nào đó, đi đôi giày cao thêm tám phân tới, màu sơn móng tay tại vô cùng chói mắt dưới ánh đèn.
 
Trên mặt của cô ta nở một cười ngọt ngào, trong giọng nói lại không nghe thấy bất kì ý tứ áy náy nào: “Thực sự rất xin lỗi ngài đạo diễn, tôi đến muộn.”
 
“Không sao cả, ngồi đi.” Đạo diễn hiếm khi ân cần đáp lại, ánh mắt liên tiếp nhìn về phía sau cô ta, thăm dò hỏi một câu: “Hôm nay cô tới một mình à?”
 
Ly Tư mỉm cười, trả lời một cách càng che càng lộ: “À... Tôi đi nhờ xe của người khác tới.”
 
Nói xong, cô đi đến chỗ của mình rồi từ từ ngồi xuống.
 
Không biết có phải là ảo giác của Thời Diên hay không, cô luôn cảm thấy nhìn như hôm nay Li Tư không giống trước kia lắm.
 
Giữa hai người vừa hay có một chỗ ngồi trông, cũng không biết người sắp xếp là vô ý hay là cố tình.
 
Li Tư dẫn đầu khơi mào chủ đề, quen thuộc giống như là bạn cũ mười năm gì đó: “Lâu rồi không gặp nhỉ Thời Diên, gần đây đang bận gì thế?”
 
Dù là sau lưng có đối chọi gay gắt thế nào, thì ngoài mặt cũng vẫn có thể giả tạo như hoà thuận, đây chính là giới giải trí.
 
Thời Diên cũng cười yếu ớt đáp lại: “Vẫn giống như trước đây, vội vàng kiếm tiền.”

 
“..."
 
Nụ cười trên mặt của Li Tư hơi cứng đờ, rồi khôi phục lại rất nhanh, ánh mắt rơi vào trên mặt Thời Diên ngồi cạnh, âm thầm nghiến chặt răng.
 
“Ghen tị với cô quá, từ khi vào nghề đến nay vẫn luôn nhận được tài nguyên và tác phẩm cao cấp nhất, cũng đều là nhân vật nữ chính.”
 
Thời Diên: “Ừm, cảm ơn.”
 
“..."
 
Trước đây, khi cuộc trò chuyện đến mức này, Li Tư sẽ không tiếp tục tự làm mất mặt mình nữa.
 
Nhưng hôm nay, lại nằm ngoài dự kiến của Thời Diên.
 
Li Tư bỗng nhiên cười lên, giọng điệu có vẻ sâu xa: “Phong thủy luân chuyển, thứ gọi là may mắn này, có đôi khi nói có là có, nói không có, cũng có thể sẽ lập tức liền không còn. Cô nói có đúng không?”
 
Nghe vậy, Thời Diên rốt cuộc đã ngước mắt nhìn cô ta một chút.
 
Nàng biết hôm nay Li Tư  là lạ ở chỗ nào.
 
Trước kia có lẽ là bởi vì có Quý Vân Sênh, nên cho tới bây giờ sự thù hằn và khiêu khích của Li Tư cũng sẽ không biểu thị quá mức rõ ràng.
 
Nhưng hôm nay, sự đắc ý của cô ta đã công khai hiện rõ trên đuôi lông mày, hoàn toàn không có bất kỳ lo lắng gì sau khi tối hôm qua vừa bị vạch trần.
 
Nghĩ đến điều này, trong đầu Thời Diên bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ.
 
Ngay sau đó, chính là một luồng dự cảm bất tường.
 
Sau một lúc, cửa bị mở ra từ bên ngoài, một bóng người cao gầy dễ thấy đi tới, điều này đã thu hút sự chú ý của toàn bộ người ở hiện trường nhưng tiếng nói nhỏ cũng vang lên theo đó.
 
Đạo diễn lập tức nghênh đón với vẻ mặt tươi cười: “Giám đốc Bùi, rốt cuộc anh đã đến.”
 
“Ừm.”
 
So với sự ân cần của đạo diễn, giọng nói của người đàn ông lại càng lộ vẻ lạnh lùng.
 
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Thời Diên lập tức cứng đờ.
 
Dự cảm thành sự thật.
 
“Giám đốc Bùi, mời anh sang bên này.”
 
Giọng nói của và tiếng bước chân đạo diễn càng lúc càng gần, Thời Diên mới ý thức được, bọn họ đang đi về hướng bàn chính.
 
Cũng chính là phía bàn cô ngồi.
 
Hiện tại đã không thể chạy trốn kịp.
 
Đầu ngón tay của Thời Diên cào vào lòng bàn tay, trong đầu là một sự rối bời,  rồi chợt nhớ tới điều gì, cô bèn nghiêng đầu nhìn thoáng qua.
 
May thay, vị trí bên cạnh cô đã có người ngồi.
 
Vị trí giữa cô và Li Tư là của người diễn vai nam hai của đoàn làm phim, vừa rồi còn không ở đây, lúc này đã trở về.
 
Ghế chủ vẫn còn trống, hẳn là sẽ ngồi Bùi Kỵ ở vị trí đó.
 
Hết lần này đến lần khác tự an ủi mình, rốt cuộc trong mấy giây ngắn ngủi này Thời Diên đã ổn định tinh thần, vẻ mặt bên ngoài không lộ ra bất cứ điều gì khác thường.
 

Đạo diễn đi tới, quả nhiên chủ động nhường lại vị trí ghế chủ: “Giám đốc Bùi, ngài ngồi chỗ này đi.”
 
Bước chân của Bùi Kỵ dừng lại, miễn cưỡng nhướng mí mắt lên, ánh mắt liếc nhìn một vòng quanh bàn.
 
Rất nhanh, ánh mắt của anh có hơi dừng lại ở nơi nào đó.
 
Một bóng người ánh lên sắc trắng xanh vô cùng thu hút, giống như bên trong một đống vật liệu được kém chất lượng, người đó tự nhiên trở thành một món đồ sứ cao cấp duy nhất.
 
Cô cụp mắt xuống, sắc mặt nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng đầu ngón tay trắng muốt đang không ngừng vuốt ve thành tách trà, để lộ ra một chút lo lắng.
 
Anh khẽ nhếch môi, bỗng nhiên nhấc chân đi qua.
 
Thời Diên không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng nhưng nghe thấy tiếng bước chân vững chắc và mạnh mẽ kia càng ngày càng gần, cho đến khi dừng lại phía bên tay trái cô.
 
Diễn viên nam ngồi bên cạnh cô sửng sốt một lúc, nhìn thấy Bùi Kỵ đứng yên ở chỗ này, mặc dù không rõ ràng cho lắm nhưng anh ta vẫn đứng lên ngay lập tức.
 
Mặc dù diễn viên nam này không biết thân phận của người đàn ông trước mặt là gì nhưng nhìn thái độ của đạo diễn thì cũng lờ mờ suy đoán được.
 
Anh ta lo lắng đến nỗi cà lăm, cung kính nói: “Xin... Xin chào giám đốc Bùi.”
 
Người đàn ông có dáng người thẳng tắp, đôi chân thon dài được bao bọc bởi chiếc quần tây gọn gàng, vậy mà so với diễn viên nam trước mặt thì anh nhìn càng giống như một diễn viên hơn.
 
Bùi Kỵ miễn cưỡng hất cằm lên: “Phiền cậu nhường một chút.”
 
Mặc dù là lời thương lượng nhưng giọng điệu lại là không nghe thấy một chút ý muốn thương lượng nào.
 
Bầu không khí bỗng nhiên lập tức trở nên yên lặng đến kì lạ.
 
Ngón tay cầm tách trà của Thời Diên cũng không khỏi siết chặt một chút, hô hấp cũng vô thức ngừng lại.
 
“Hả?”
 
Diễn viên nam lập tức càng bối rối hơn, đứng tại chỗ tay chân luống cuống, nhìn về phía đạo diễn xin giúp đỡ.
 
Có ghế chủ mà không ngồi, chạy tới giành vị trí của một diễn viên nam phụ nhỏ như anh ta làm gì.
 
Ý nghĩ của đạo diễn cũng là như thế.
 
Ánh mắt lại quét qua quét lại giữa ba người bọn họ, rồi nhìn thấy biểu cảm thẹn thùng của Li Tư bây giờ, lúc này ông ta có một suy đoán.
 
Đạo diễn vẫy vẫy tay với diễn viên nam hai, đành phải bất lực nói: “Vậy cậu tới ngồi trước đi.”
 
Thế là diễn viên nam hai cái có thể nơm nớp lo sợ nhường lại vị trí, chân của anh ta vừa đứng lên, Bùi Kỵ đã rất không khách sáo mà ngồi xuống.
 
Hơi thở quen thuộc đã ngay lập tức bao trùm bốn phương tám hướng của Thời Diên, khiến cả người cô đều không khỏi căng cứng.
 
Trong không khí tràn ngập sự yên lặng kì lạ, ánh mắt của mọi người đều hướng tới bên này.
 
Đối mặt với nhiều ánh mắt dò xét như vậy, bỗng nhiên Thời Diên có hơi cảm thấy như ngồi trên bàn chông nhưng cô chỉ có thể cố giả bộ bình tĩnh.
 
Li Tư ở bên cạnh thì lại cực kì ung dung, đuôi lông mày cũng tràn ra một sự vui vẻ.
 
Gặp chuyện không có chỗ thương lượng, đạo diễn chỉ có thể lại kiên cường xoa dịu bầu không khí, cười ha hả nói: “Giám đốc Bùi, ngài thật sự là người đầu tiên tôi từng gặp mà lại không thích ngồi ở ghế chủ, ha ha ha…”
 
Thời Diên không khỏi ngừng thở, ngay sau đó, chỉ nghe thấy giọng nói hững hờ của người đàn ông bên cạnh vang lên.
 
“Bởi vì... Ở đây có những thứ mà tôi thích ăn.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận