Thích nghiện

Giọng nói vừa dứt, ánh mắt của mọi người trong cả bàn lập tức đồng thời tập trung lại.
 
Có người nhìn về phía đồ ăn trước mặt Bùi Kỵ.
 
Một bàn... Rau xanh xào măng? Chỉ có vậy?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hay là nói.... Lấy đồ ăn dụ người?
 
Mà có người thì ánh mắt lại lén liếc nhìn Li Tư đầy mặt gió xuân một cái, tầm mắt lại không nhịn được dừng ở trên bóng người màu xanh làm cho người ta khó mà bỏ qua ở bên cạnh kia.
 
Eo của Thời Diên ưỡn đến thẳng tắp, trên mặt cũng là vẻ mặt bình thản tự nhiên.
 
Không ai biết ở dưới bàn, móng tay cô đã cắm vào trong thịt thật sâu.
 
Lần này là Li Tư cười khanh khách ra mặt giảng hòa: “Không ngờ giám đốc Bùi lại thích ăn món ăn của Giang Nam đấy, thật trùng hợp, vừa vặn tôi cũng biết làm mấy món này.”
 
Lúc Li Tư nói lời này, trong lòng ít nhiều cũng mang theo vài phần ý đánh cuộc, sợ Bùi Kỵ sẽ giống như ở bãi đỗ xe tối hôm qua, ngay cả cái liếc mắt cũng lười cho cô ta.
 
Nhưng không ngờ, người đàn ông lại thật sự không hề để ý mà đáp lại một tiếng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ừ.”
 
Tuy rằng chỉ có một chữ nhưng vẫn làm cho nụ cười trên mặt Li Tư càng thêm rực rỡ.
 
Nghe thấy tiếng ừ kia, giữa mày Thời Diên khẽ nhíu lại.
 
Có cái rắm.
 
Rõ ràng hồi trước anh ghét măng đến nỗi thấy có trong đồ ăn đều phải lấy ra. 
 
Thấy bầu không khí cuối cùng cũng sôi nổi hơn một chút, đạo diễn cũng đúng lúc ho nhẹ một tiếng: “Để tôi giới thiệu một chút cho mọi người trước, người này chính là giám đốc Bùi, cũng là người đứng sau đầu tư cho bộ phim này của chúng ta.”
 
Dứt lời, Thời Diên nghe thấy xung quanh vang lên một trận tiếng hút không khí.
 
Giám đốc Bùi... Người đứng sau đầu tư, chỉ mấy chữ này thôi, cũng đã đủ khiến cho cả đoàn phim tò mò.
 
Bộ phim này tiêu tốn rất nhiều tiền nhưng mà chủ đề lại ít được chú ý, Thời Diên còn nghe nói, lúc mới bắt đầu đến kêu gọi đầu tư cũng rất khó khăn. Sau đó đột nhiên có được một khoản đầu tư kếch xù chống đỡ, là một con số cực kỳ to lớn. 
 
Lúc này mới khiến cho đạo diễn có cơ hội đưa kịch bản tới chỗ cô, để cho bộ phim này có một con đường sống.
 
Từ lúc bộ phim bắt đầu quay, người đầu tư bí ẩn ở phía sau này cũng từng bị bàn tán, chỉ là một chút tin tức cũng chưa từng để lộ ra ngoài, đến cô cũng không biết.
 
“Giám đốc Bùi, tôi giới thiệu với anh một chút, đây là Hứa Tấn Ngạn, nam chính trong bộ phim của chúng ta.”
 
Đạo diễn là giới thiệu theo thứ tự, từ trái sang phải, còn chưa cho Thời Diên quá nhiều cơ hội phản ứng, ánh mắt của mọi người đã chuyển đến gần.
 
“Giám đốc Bùi, người ở bên tay trái anh đây, chính là nữ chính trong bộ phim của chúng ta, Thời Diên.”
 
Thời Diên có thể cảm nhận được, ánh mắt của người bên cạnh, cũng chậm rãi dừng ở trên mặt cô.
 
Ánh mắt anh nhìn cô quá trực tiếp, cực kỳ lộ liễu, hoàn toàn khác với thái độ không chút để ý lúc người khác mời rượu chào hỏi anh hồi nãy. 
 
Thế nên lập tức khiến cho mọi người ngửi thấy một hơi thở khác thường. 
 
Trước mắt bao người, lòng bàn tay của Thời Diên bỗng nhiên bắt đầu ra mồ hôi, giống như sắp bị đẩy đến bên bờ vực thẳm. 
 
Nếu để cho người khác biết cô với Bùi Kỵ biết nhau, rất nhiều chuyện mà cô không bao giờ muốn nhớ lại nữa rất có khả năng sẽ bị người ta moi ra, kéo theo phiền phức không ngừng.
 
Nhưng nếu cô nói không quen biết... Bùi Kỵ là người xấu xa đến đâu, không có ai biết rõ hơn cô. 
 
Bước về trước một bước chính là vực thẳm, lùi về sau một bước là anh.
 
Cô hoàn toàn không có đường để đi.
 
Đạo diễn nhận ra bầu không khí khác lạ giữa hai người, dò xét mà liếc mắt nhìn Thời Diên một cái: “Thời Diên, cô quen giám đốc Bùi à?”
 

Cô không tiếng động mà nắm chặt ngón tay, nhanh chóng đáp: “Không quen.”
 
Ngay sau đó, lại nghe thấy một tiếng cười khẽ, không hề che giấu mà vả lên mặt cô.
 
Bùi Kỵ tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn thẳng vào cô, thong thả ung dung nói: “Sao tôi lại cảm thấy, trông cô Thời rất giống một người quen cũ của tôi.”
 
Vừa dứt lời, bầu không khí lập tức trở nên yên tĩnh.
 
Sự im lặng làm cho người ta hít thở không thông lan tràn khắp nơi, sắc mặt Thời Diên không thay đổi: “Chắc là anh nhận nhầm rồi.”
 
Nói xong câu này, cô cũng đã bắt đầu hối hận.
 
Quả nhiên, Bùi Kỵ chậm rãi nhẹ nâng mí mắt, cảm xúc u ám đọng lại ở dưới đáy mắt đen nhánh như mực càng tăng lên.
 
Chỉ là trong một cái chớp mắt như vậy, anh lại trở lại dáng vẻ không chút để ý kia.
 
“Chắc vậy.” Anh hơi nhếch môi, cười khẽ: “Dù sao người đó đã sớm chết rồi.”
 
Dứt lời, mọi người đều giật mình, ngay cả vẻ mặt của Li Tư cũng suýt nữa không giữ được.
 
Trên mặt Thời Diên cũng chợt cắt không còn hột máu.
 
Hình ảnh từng nghĩ là đã chìm sâu trong trí nhớ chợt vùng lên thoát khỏi lồng, lại xuất hiện rõ ràng ở trước mắt cô.
 
“Thời Diên, từ hôm nay trở đi, tôi coi như cô đã chết.”
 
Vết thương trên bả vai róc rách chảy máu ra ngoài, anh chỉ vào trái tim cô, ý cười trong mắt rét lạnh.
 
Đuôi mắt anh đỏ lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, giống như muốn khắc sâu dáng vẻ của cô vào trong xương cốt.
 
“Cho dù tôi có đáng coi thường đến mức nào, cũng sẽ không dây dưa với một người đã chết nữa.”
 
Hình ảnh trong quá khứ vì một câu nói của anh mà dễ dàng chiếm giữ đầu óc Thời Diên.
 
Anh đã nói, sẽ không dây dưa với cô nữa.
 
Vậy thì lần này, hẳn là vì để trả thù cô chăng.
 
Nghĩ đến đây, tay chân Thời Diên hoàn toàn lạnh lẽo, sắc mặt lộ ra một sự bình tĩnh gần như hờ hững.
 
Người khác không nhìn ra sự khác thường nhưng Bùi Kỵ lại có thể.
 
Anh vừa lòng mà cong môi lên, kìm chế nỗi buồn bực sắp phát tác trong lồng ngực kia, đáy mắt lại hiện lên vẻ u ám.
 
Tất cả mọi người cảm nhận được hơi thở gần như giương cung bạt kiếm này, bị hơi thở lạnh lẽo tản ra từ trên người Bùi Kỵ dọa sợ tới mức không dám thở mạnh.
 
Anh cười: “Dù sao, là mối thù không đội trời chung, sao có thể nhận nhầm được.”
 
*
 
Bữa cơm này có thể dùng từ ăn một giây mà như một năm để hình dung.
 
Xung quanh ăn uống ồn ào, Thời Diên lại như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
 
Thời Diên vốn tưởng rằng, chịu đựng xong một đoạn khởi đầu kia, cô đã luyện được chút khả năng chịu đựng tâm lý.
 
Nhưng mà, rõ ràng cô đã xem nhẹ sự thay đổi thất thường của Bùi Kỵ.
 
Có anh ngồi ở bên cạnh, cô chỉ ăn tượng trưng mấy miếng đồ ăn, trong đầu óc chỉ toàn nghĩ đợi lát nữa dùng cớ gì để mau chóng rời đi, món ăn Giang Nam vốn rất hợp với khẩu vị của cô cũng ăn mà như nhai sáp.
 
Ngay sau đó, giọng đàn ông nhẹ nhàng vang lên bên cạnh, không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì.
 
“Xem ra đồ ăn không hợp ý cô Thời cho lắm, cho người bỏ đi, đổi mấy món mới lên.”
 
Thời Diên ngay cả cơ hội mở miệng từ chối cũng không có.
 
Không ai dám lên tiếng ngăn cản, đúng ra là, không có ai dám chọc giận anh.
 

Khách sạn không hổ là khách sạn cao cấp, hiệu suất làm việc của nhân viên phục vụ cũng cực nhanh, chưa tới một lát, món ăn Giang Nam thanh đạm trước đó đã bị đổi thành một bàn đồ cay Tứ Xuyên.
 
Món thì cực chua, món thì cực cay, chỉ nhìn thôi đã làm cho người ta cảm thấy dạ dày mơ hồ đau nhức.
 
Trên bàn không có ai dám động đũa, chỉ thấy vẻ mặt Bùi Kỵ tự nhiên mà gắp một miếng cá lên, thong thả ung dung mà nuốt xuống.
 
Nhìn động tác của anh, chân này Thời Diên nhíu lại thật chặt.
 
Cô sinh ra ở Giang Nam, từ nhỏ đã không thích ăn chua cay, ăn vào mấy miếng là cũng có thể sẽ bị đau dạ dày.
 
Mà rõ ràng anh cũng không quen ăn cay.
 
Ăn chưa được mấy miếng, môi mỏng của anh đã trở nên đỏ thắm, nhẹ nhàng bâng quơ hỏi cô: “Cô Thời, không nếm thử sao?”
 
Nghe vậy, trong lòng Thời Diên chợt lạnh.
 
Bùi Kỵ điên đến mức nào, cô biết rõ.
 
Đến lúc đó cũng không chỉ liên lụy đến một mình cô.
 
Trong phút chốc, cô cầm lấy đôi đũa, nuốt vào miếng cá bị ớt nhiễm cay đến đỏ bừng kia, trong giây phút trôi xuống cổ họng, cô lập tức bị sặc đến mức ho khan thành tiếng.
 
Cảm giác nóng rát đốt cháy cổ họng, Thời Diên ho đến nỗi đuôi mắt cũng hơi đỏ lên, nhận lấy nước ở bên cạnh không biết là ai đưa tới mà uống vào, trong lúc nhất thời nhếch nhác không chịu nổi.
 
Cô rũ mắt, thế nên cũng không nhìn thấy, tầm mắt của Bùi Kỵ dừng ở trên vành tai đỏ ửng của cô, đốt ngón tay cầm chén rượu gần như trắng đi.
 
Chờ cô cuối cùng cũng dịu lại, điện thoại trong túi bỗng nhiên rung lên một tiếng.
 
Thời Diên như bắt được cọng rơm cứu mạng, trong giây phút thấy tin nhắn kia, lập tức đứng lên, cố gắng giữ vững vẻ mặt bình tĩnh.
 
“Xin lỗi, tôi đi toilet một lát.”
 
Cô đi rất nhanh, chờ sau khi bóng dáng Thời Diên hoàn toàn biến mất, Li Tư thật cẩn thận mà dùng khóe mắt liếc người đàn ông bên cạnh một cái.
 
Không biết có phải là ảo giác của cô ta hay không, sau khi Thời Diên rời đi, sự lạnh lẽo giữa chân mày của người đàn ông dường như càng nặng hơn, cả người toát ra hơi thở người sống chớ gần...
 
Li Tư nhất thời cũng không rõ quan hệ của hai người này, cô ta cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội có thể tiếp cận Bùi Kỵ hôm nay.
 
Nếu có thể xây dựng quan hệ với Bùi Kỵ, kể cả có là tai tiếng, đối với cô ta mà nói cũng là trăm lợi không có hại, thậm chí, có khi cô ta còn lấy được kịch bản “Đắm Chìm”, mạnh mẽ đè ép lên đầu Thời Diên cũng nên.
 
Trừ những chuyện này ra, chỉ riêng khuôn mặt đó của Bùi Kỵ, cô ta cũng sẵn lòng.
 
Nghĩ đến đây, Li Tư đành phải căng da đầu, cố chịu sự lạnh lẽo làm cho người ta sợ hãi kia, gượng nở một nụ cười xinh đẹp, hơi cúi người xuống: “Giám đốc Bùi, tôi lại rót cho anh một ly rượu nữa nha....”
 
Trong lúc cúi người, lọn tóc của cô ta khó khăn lắm mới cọ qua cổ tay áo của người đàn ông.
 
Lúc Li Tư còn chưa nhận ra, Bùi Kỵ đã không vui mà nhăn mày lại, mặt không cảm xúc đứng dậy đi ra ngoài cửa.
 
Đạo diễn vội vàng đứng dậy: “Giám đốc Bùi, lát nữa anh còn có việc nữa mà?”
 
Ngoài cửa, thư ký Chu Cảnh Lâm rất có trách nhiệm mà chờ sẵn ở đó.
 
Vừa thấy Bùi Kỵ đi ra, áo khoác tây trang sang quý đã bị coi như rác rưởi mà vo lại, ném vào trong lòng Chu Cảnh Lâm.
 
“Xử lý đi.” Anh lạnh giọng nói.
 
Mà Chu Cảnh Lâm rõ ràng đã quen với thói ở sạch gần như biến thái này rồi, thong thả gật đầu.
 
“Vâng giám đốc Bùi.”
 
*
 
Cửa toilet.
 

Thời Diên trang điểm lại lần nữa, không còn nhìn ra dáng vẻ nhếch nhác vừa rồi.
 
Được mấy miếng đồ ăn cay vừa rồi kia ban tặng, trên môi no đủ không cần bôi son cũng đã đủ đỏ bừng.
 
Cô mím môi, vừa mới đi ra khỏi toilet, đã thấy một dáng người cao dài thẳng tắp ở hành lang.
 
Anh tùy ý đứng dựa vào tường, cà vạt màu đen vừa rồi còn thắt chỉnh tề lúc này đã bị kéo hơi lỏng ra, lộ ra chút cảm giác hoang dã bừa bãi. 
 
Thần kinh vừa mới thả lỏng một chút của Thời Diên lại căng ra, cô hơi nhăn mày, muốn bước nhanh đi qua từ bên người anh.
 
Nhịp tim đập cũng không ngừng tăng theo khoảng cách càng lúc càng gần.
 
Đột nhiên, ngay vào lúc Thời Diên tự cho là sắp chạy thoát kia, cánh tay bị một lực lớn nắm lấy thật chặt.
 
“Cô chạy cái gì?”
 
Bùi Kỵ hơi buồn cười mà rũ mắt quan sát cô.
 
Cô nhíu mày lại, vừa định tránh khỏi anh, lại bị anh giành trước một bước buông lỏng ra.
 
Động tác thất bại làm cho vẻ mặt của Thời Diên hơi có chút ảo não, tính tình ôn hòa được tạo thành từ nhỏ cũng khiến cho cô vào lúc này hoàn toàn không nói ra được lời khó nghe nào, cũng không hề sợ hãi.
 
Cô hít sâu một hơi, trong con người trước giờ luôn dịu dàng lộ ra chút bất đắc dĩ: “Làm phiền anh nhường đường chút, giám đốc Bùi.”
 
Nghe thấy giọng nói khách sáo lại không mất xa cách của cô, ý cười vừa mới thoáng hiện trong đáy mắt của người đàn ông lập tức nhạt đi.
 
Bùi Kỵ chắn ở trước mặt cô không nhúc nhích, nhìn cô chằm chằm hỏi: “Điện thoại của tôi đâu? Không định trả?”
 
Thời Diên ngẩn ra, không ngờ anh lại đột nhiên nhắc tới vụ điện thoại này.
 
Cô ngừng một lát, thành thật nói: “Tôi không mang điện thoại ra ngoài, ở nhà.”
 
Anh nhướng mày: “Sau đó thì sao?”
 
Thời Diên chỉ có thể nhẹ nhàng nghĩ cách, nhẹ giọng nói: “Hay là anh gửi địa chỉ vào điện thoại của tôi, về nhà tôi sẽ cho người gửi bưu điện đến chỗ của anh. Được chứ?”
 
Anh từ chối dứt khoát lưu loát: “Không được.”
 
“...”
 
Thời Diên có chút đau đầu nhưng mà không có cách nào với thái độ này của anh: “Vậy...”
 
Đột nhiên, một tiếng bước chân vang lên từ phía sau, giọng nói của Tưởng Thanh vang lên nối tiếp.
 
“Chị Thời Diên, giám đốc Quý tới đón chị, bây giờ đang chờ ở bên ngoài...”
 
Cả người Thời Diên lập tức cứng đờ.
 
Thấy bầu không khí yên tĩnh cứng đờ quá mức, lúc này tầm mắt của Tưởng Thanh mới nhìn thấy người đàn ông đứng đối diện Thời Diên.
 
Giọng nói lập tức đột nhiên im bặt.
 
Ngoại trừ khuôn mặt và dáng người cực kỳ nổi bật của anh, chống lại cặp mắt đen nhánh lạnh băng kia của anh, Tưởng Thanh lập tức bị hơi thở lạnh lẽo dọa sợ đến mức không dám lên tiếng.
 
Thời Diên dĩ nhiên càng cảm nhận được hơi lạnh đáng sợ tản ra từ trên người Bùi Kỵ.
 
Tuyệt đối không được để cho anh nhìn thấy Quý Vân Sênh.
 
Bao nhiêu năm trước Bùi Kỵ với Quý Vân Sênh có tiếng là không hợp nhau, cô không thể để cho chuyện giữa bọn họ cũng liên lụy đến Quý Vân Sênh được.
 
Cô hơi nhăn mày lại, quyết định nhanh chóng mà xoay người kéo Tưởng Thanh đi ra ngoài.
 
Bước chân Thời Diên dồn dập, không khó nhìn ra sự hoảng loạn lúc này của cô.
 
Bùi Kỵ mắt lạnh mà nhìn, không hề lên tiếng ngăn cản.
 
Nghe thấy phía sau cũng không vang lên tiếng bước chân, cô bỗng nhiên nhớ tới gì đó, dừng lại ở chỗ rẽ.
 
Thời Diên rũ mắt, giọng nói mềm nhẹ: “Anh gửi địa chỉ tới điện thoại của tôi đi, nếu không có thể gửi qua bưu điện được, tôi sẽ cho người đưa tới đó.”
 
Nói xong câu này, bóng dáng của Thời Diên cũng hoàn toàn biến mất ở chỗ ngã rẽ.
 
Cô đi rất dứt khoát lưu loát, đầu cũng không quay lại.
 
Giống như đang thật sự cố gắng phủi sạch tất cả quan hệ với anh, không muốn lại có chút liên quan nào đến anh nữa. 
 
Bàn tay rũ ở bên người chậm rãi nắm chặt, lại buông ra, gân xanh trên mu bàn tay cũng nhô lên theo, không tiếng động tuyên bố cảm xúc đè nén lúc này.
 
Bùi Kỵ im lặng mà đi đến trước bồn rửa tay, làn nước lạnh lẽo thấm ướt tóc đen trên trán, dòng nước theo khuôn mặt chảy xuống.

 
Đôi mắt của người trong gương u ám, sự lạnh lẽo dày đặc chảy xuôi nơi đáy mắt, cố kìm nén lại, đuôi mắt cũng bị ép đến đỏ lên. 
 
“Rầm” một tiếng vang lớn, mặt gương cũng theo tiếng đó mà vỡ vụn.
 
Trong đống lộn xộn đầy đất, mảnh vỡ thủy tinh nhuốm máu phản chiếu ra khuôn mặt yên tĩnh tối tăm của anh, hòa lẫn một nét bi thương không dễ phát hiện.
 
Giống như bị cả thế giới vứt bỏ.
 
*
 
Hành lang im ắng, ánh sáng từ đèn treo rải rác tỏa xuống, chiếu ra một mảng bóng tối nhỏ.
 
Lúc Chu Cảnh Lâm tìm thấy Bùi Kỵ, người đàn ông đã hoàn toàn không còn dáng vẻ tây trang giày da lúc vừa mới đi vào, cà vạt không biết đã bị vứt đi đâu, cúc cổ áo áo sơ mi cũng bị cởi ra, lộ ra một mảng xương quai xanh lạnh trắng, cả người toát ra sự lạnh lẽo và sắc bén.
 
Chu Cảnh Lâm lập tức xốc lên mười phần tinh thần.
 
Dựa vào kinh nghiệm làm việc ở bên cạnh Bùi Kỵ mấy năm nay, Chu Cảnh Lâm biết, tâm trạng hiện giờ của anh rất không tốt.
 
Thậm chí có thể nói là gần như cực xấu.
 
Trước khi tới Bùi Kỵ thậm chí còn phá lệ mà chỉnh trang bản thân một chút, cài cúc cổ áo sơ mi đến tận nút trên cùng, thắt cà vạt, cố tình áp lại chút bừa bãi không kìm chế được ở trong xương cốt, hơi thở sắc bén cũng thu lại một chút.
 
Nhưng mà bây giờ, giống như tận đáy của cảm xúc, thứ duy nhất có thể khiến cho anh kiềm chế lại đã biến mất không thấy tăm hơi.
 
Lần trước là khi nào, Chu Cảnh Lâm cũng gần như sắp không nhớ rõ.
 
Cuối mùa thu, cửa sổ ghế sau xe Rolls-Royce lại bị hạ xuống, gió lạnh gào thét không ngừng thổi vào.
 
Chu Cảnh Lâm bị thổi đến nỗi run cầm cập, đột nhiên nhớ ra gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía người trong chiếu hậu.
 
Do dự một lát, anh ta vẫn đành mở miệng: “Giám đốc Bùi, đây là thuốc dạ dày vừa rồi anh bảo tôi đi mua...”
 
Người đàn ông đến mắt cũng không nâng, giọng nói khàn khàn hòa lẫn vào trong gió lạnh, lạnh buốt thấu xương.
 
“Vứt.”
 
Chu Cảnh Lâm lập tức bảo tài xế dừng xe, vứt túi giấy vào thùng rác ở bên đường.
 
Chiếc xe lại chậm rãi chạy đi lần nữa, trong bóng đêm, trong xe yên lặng đến nỗi chỉ còn lại tiếng gió.
 
Giọng nói của Bùi Kỵ bỗng nhiên vang lên từ ghế sau, trầm thấp đến nỗi hô khàn.
 
“Chu Cảnh Lâm, cậu từng nuôi chim chưa?”
 
Chủ đề tới quá đột ngột, Chu Cảnh Lâm không hề lường trước mà hơi sửng sốt.
 
Anh hỏi tiếp: “Nếu có một ngày, con chim cậu nuôi mổ đau cậu, bay vào trong lồng sắt khác, nhận chủ khác, thì nên làm gì đây.”
 
Dứt lời, lại một cơn gió lạnh thổi quét vào, sau lưng Chu Cảnh Lâm lập tức mồ hôi lạnh ròng ròng.
 
Ánh sáng tối tăm, sườn mặt của người đàn ông ẩn vào trong đó, vẻ mặt u ám không nhìn rõ.
 
Không nhận được câu trả lời, Bùi Kỵ bỗng nhiên cười nhẹ thành tiếng, giống như thì thầm tự nói một mình.
 
“Bẻ gãy cánh của nó, sau đó cướp về.”
 
Mấy chữ không chừa thủ đoạn nào, đã sớm khắc vào trong xương máu của anh rồi.
 
Nếu anh đối xử với người khác như thế, thì cũng có thể đối xử với cô như vậy. 
 
Một lát sau, Chu Cảnh Lâm nghiền ngẫm hàm ý trong lời nói, vẫn rất cẩn thận mà mở miệng.
 
“Nếu đã nuôi lâu rồi, có lẽ anh sẽ không nỡ đâu.”
 
Nghe vậy, Bùi Kỵ lạnh lùng nhếch môi: “Cậu mới biết tôi ngày đầu tiên đấy à?”
 
Ở trên người anh, sao có thể xuất hiện mấy chữ này.
 
Nói về nhẫn tâm, ai có thể bì được với cô.
 
Đau gấp mười lần gấp trăm lần, anh cũng phải tự tay trả lại. 
 
Có một số người, đã định sẵn là sẽ dây dưa đến chết.
 
Bởi vì cho dù có chết, anh cũng sẽ không buông tay.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận