Có những kẻ xưa kia xưng hô chị em thân thiết, khi Phùng Diệm Quỳnh thất thế liền trở mặt thành người dưng.
Trong lãnh cung, thái giám giả danh Hạ Diệp Dương ban rượu độc, là Nguyễn Hoàng Lan đã cứu nàng ta một mạng. Trong tình cảnh rối ren, là người đó bất chấp cung quy mà che giấu nàng ta trong Đan Ngọc các. Rồi mấy ngày qua, người cận kề chăm sóc, kiên nhẫn kể chuyện cổ tích cho nàng ta nghe cũng chính là Hoàng Lan.
Cổ nhân nói đúng: hoạn nạn mới biết bạn thù.
...
Biệt viện thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười khanh khách, tiếng ai đó ngô nghê hỏi chuyện hoặc đòi ăn mứt dâu. Phùng Diệm Quỳnh bây giờ chẳng khác gì một đứa trẻ lên ba, làm gì cũng cần có người khác trông chừng. Cứ như thế, nàng ta ngây ngây dại dại trong biệt viện, dựa vào sự thương hại của Hoàng Lan mà sống lay lắt qua ngày.
"Diệm Quỳnh chỉ thích ăn mứt dâu thôi, Diệm Quỳnh không uống thuốc đâu, thuốc đắng lắm, không uống đâu!"
Thuốc đắng dã tật. Thuốc an thai mà thái y viện kê thường rất khó uống. Mỗi khi cung nữ bưng thuốc đến, Phùng Diệm Quỳnh đều lắc đầu nguây nguẩy rồi trốn vào trong chăn, nhất quyết không chịu uống thuốc. Nàng ta tuy điên nhưng thứ gì ngon lành, thứ gì đắng miệng, xem ra vẫn phân biệt được đôi chút. Lần nào Hoàng Lan cũng phải lên tiếng nạt vài ba câu, Phùng Diệm Quỳnh mới thôi không làm loạn nữa.
Ngó qua gương mặt nhăn như khỉ của Phùng Diệm Quỳnh lúc cố uống cạn chén thuốc, Hoàng Lan chán nản lắc đầu:
"Phùng tài nhân bây giờ chẳng khác gì một đứa trẻ, không biết phân biệt đúng sai đâu. Các cô làm gì cũng phải thật thận trọng, nhất là chuyện đồ ăn thức uống, vật dụng hằng ngày, tuyệt đối đừng để xảy ra sai sót."
Đám cung nữ đồng loạt cúi đầu thưa dạ.
Đợi cho Phùng Diệm Quỳnh uống thuốc xong, Hoàng Lan liền bảo các cung nữ đưa nàng ta vào phòng trong nghỉ ngơi. Bên ngoài lạnh lẽo, không tốt đối với người sắp sinh.
Bỗng nhiên đằng sau lưng vang lên tiếng ai đó ngã gục. Cung nữ đứng đối diện Hoàng Lan là người đầu tiên phát hiện ra chuyện chẳng lành, hoảng sợ quá mà hét lên một tiếng rồi đánh rơi cả chén thuốc trong tay.
...
Khi Hoàng Lan quay lưng lại, Phùng Diệm Quỳnh đang nằm co quắp trên mặt đất, tay ôm lấy bụng, sắc mặt trắng bệch, hai mắt thì trợn ngược lên, tưởng như con ngươi sắp lồi cả ra ngoài. Không biết vì thần trí lẫn lộn hay vì quá đau mà nàng ta cứ điên cuồng cào xé quần áo của mình, vừa cào vừa rên rỉ một cách đáng sợ. Sự việc xảy đến quá bất ngờ khiến tất cả mọi người đều khiếp đảm. Hoàng Lan là người trấn tĩnh nhanh nhất. Nàng vội lệnh cho cung nữ đi tìm thái y và bà đỡ còn bản thân thì lập tức lao đến đỡ Phùng Diệm Quỳnh, khi đến gần, nàng hoảng hồn phát hiện ra một vệt máu đỏ thẫm đang loang ra từ hạ thân của nàng ta.
Phùng Diệm Quỳnh bị băng huyết!
Bất tri bất giác, Hoàng Lan quay đầu nhìn những mảnh sứ vỡ từ chiếc chén thuốc ban nãy. Một dự cảm không lành xuất hiện, nhưng rồi nàng lại lắc đầu phủ nhận, tự cho rằng mình đã nghĩ ngợi quá nhiều. Các thái y được cử đến đây đều là tâm phúc. Thuốc của họ kê, tuyệt đối không thể có vấn đề!
Gian phía tây là nơi ở của các thái y. Phùng Diệm Quỳnh vừa gặp chuyện, bọn họ có mặt gần như ngay tức khắc. Một người trẻ nhất trong đám thái y vội càng bước đến chẩn mạch cho Phùng Diệm Quỳnh. Hắn là Dương Viễn, thái y từng chữa tay cho Lâm Vũ Linh, tuy y thuật không cao minh bằng Từ Trọng Sinh nhưng cũng là một người tuổi trẻ tài cao, rất có tiền đồ.
Kết luận của Dương Viễn cũng giống với nhận định của Hoàng Lan. Cố giữ cho ngữ khí thật trấn tĩnh, nàng nhanh chóng hạ lệnh:
"Lập tức cầm máu cho Phùng tài nhân! Bệ hạ muốn tiểu hoàng tử bình an chào đời!"
Lời nói từ miệng Nguyễn sung nghi chính là mệnh lệnh tối thượng. Mọi người chỉ kịp vâng dạ rồi lập tức bắt tay vào việc, kẻ chuẩn bị nước ấm, người tìm cách cầm máu Phùng Diệm Quỳnh... Giờ phút này, tưởng như chỉ một tiếng thở dài cũng đủ khiến lòng người bất an.
Hơi thở của Phùng Diệm Quỳnh yếu dần, máu trào ra mỗi lúc một nhiều hơn. Dương Viễn lo lắng nói với Hoàng Lan:
"Bẩm lệnh bà, không ổn rồi, Phùng tài nhân bị mất máu quá nhiều, toàn thân không còn sức lực, chỉ e..."
Chỉ e Phùng Diệm Quỳnh không còn sức để sinh tiểu hoàng tử ra.
Ngoảnh đầu nhìn Phùng Diệm Quỳnh lúc này đang giằng co giữa ranh giới của sự sống và cái chết, Hoàng Lan bất giác thấy sợ hãi trong lòng. Nàng chưa bao giờ nghi ngờ y thuật của những thái y này. Tình huống mà họ đã phải bó tay, trên thế gian này mấy người có thể hóa giải?
Mà khoan, không hẳn...
Nghĩ đến một người, nàng lập tức bật dậy:
"Các người ở đây trông chừng Phùng tài nhân, để ta đi tìm Từ thái y."
Đám người Dương Viễn là thái y, nhưng còn Từ Trọng Sinh, y là thần y! Việc bọn họ bất lực, vào tay Từ Trọng Sinh chưa chắc đã vô phương cứu chữa.
Bên áo chợt bị ai đó giữ lại. Phùng Diệm Quỳnh tựa như không thở nổi ra hơi, nhưng ánh mắt nàng ta thì đột nhiên minh mẫn, tỉnh táo lạ thường.
"Nguyễn sung nghi, cô đừng đi!" Lời nói của một kẻ điên chưa bao giờ rõ ràng như thế: "Ở lại... cứu con của ta!"
Phùng Diệm Quỳnh gọi Hoàng Lan là Nguyễn sung nghi?
Trước giờ, đến bản thân mình là ai, nàng ta còn không biết...
Hoàng Lan chợt hiểu ra. Phùng Diệm Quỳnh thực ra không hề bị điên!
"Đừng sợ. Ta sẽ không bỏ mặc cô đâu." Nàng vội gỡ năm đầu ngón tay của Phùng Diệm Quỳnh ra khỏi áo mình: "Buông tay ra đi, để ta đi gọi người tới giúp."
Phùng Diệm Quỳnh khẩn thiết nhìn Hoàng Lan, rốt cuộc cũng chịu buông tay.
Khi Từ Trọng Sinh đến, căn phòng nồng nặc mùi máu tanh. Không rối trí như đám người trong thái y viện, y bình tĩnh chẩn trị tình trạng của Phùng Diệm Quỳnh rồi hỏi Hoàng Lan:
"Cô muốn giữ mẹ hay giữ con? »
Phùng Diệm Quỳnh thân là phế phi, bỏ mẹ giữ con là chuyện đã nằm trong dự kiến của tất cả mọi người. Nào ngờ Hoàng Lan đột nhiên đổi ý. Nàng lạnh giọng đáp:
"Tôi muốn giữ cả mẹ lẫn con."
Sinh ra là trẻ mồ hôi, Hoàng Lan hiểu rất rõ sự thiệt thòi của những đứa trẻ không cha không mẹ. Phùng Diệm Quỳnh phải trả giá như thế nào là việc của nàng ta. Nàng không muốn ác nghiệp đó liên lụy đến con trẻ vô tội. Đứa trẻ ấy sinh ra, vẫn là con của Tư Thành, là huyết mạch chính thống của Đại Việt!
Từ Trọng Sinh nói với vẻ khó xử:
"Lúc nào rồi mà cô còn tưởng tôi là thần y? Vì không thể vẹn toàn cả mẹ lẫn con nên tôi mới bắt cô phải lựa chọn. Chỉ có thể dùng cách mổ đẻ để lấy tiểu hoàng tử ra ngoài, nhưng vị tài nhân này đã mất quá nhiều máu, tôi không hứa sẽ đảm bảo được tính mạng cho nàng ta. Nguyễn sung nghi, cô còn chần chừ thì sẽ không kịp nữa đâu!"
Tất cả những người có mặt trong biệt viện đều nín thở chờ đợi. Lần đầu tiên gánh nặng đặt lên vai Hoàng Lan, vô hình mà nặng trĩu. Nếu là bình thường, nàng sẽ không do dự mà lựa chọn cứu lấy đứa trẻ, nhưng nàng vừa phát hiện ra Phùng Diệm Quỳnh giả điên, và nếu lí do đúng như nàng nghĩ thì quả thật, nàng không đành lòng bắt Phùng Diệm Quỳnh phải bỏ mạng.
"Ta biết... biết cô có ý tốt... nhưng nếu chần chừ... sẽ không kịp đâu. Nguyễn sung nghi, van cô... mau cứu lấy con của ta... đừng để quá muộn..."
Phùng Diệm Quỳnh nén đau mà nói. Nàng ta đã không còn u mê nữa. Hai tháng giả điên là quá đủ rồi!
Ngày trước, lợi dụng lúc Lê Khải Triều cầm chân gã mặt sẹo Lý Lương, Phùng Diệm Quỳnh liều mạng chạy khỏi lãnh cung, vô tình gặp người đó và được nàng ta che giấu trong Đan Ngọc các, cuối cùng bị người của Tư Thành phát hiện ra. Phùng Diệm Quỳnh biết chỉ có Tư Thành mới cứu được mình, nhưng nàng ta lại không còn mặt mũi nào nhìn hắn, cuối cùng bất đắc dĩ giả điên giả dại, tự giày vò bản thân đến thê thảm, những mong có thể đổi lấy sự thương hại của đối phương. Trải qua bao nhiêu sóng gió, Phùng Diệm Quỳnh đã mất hết niềm tin vào chốn thâm cung giả dối, nàng ta tiếp tục giả điên để thuyết phục Tư Thành đưa mình rời cung, tránh xa đám người tâm tư tàn độc ấy. Cứ như thế, cho đến khi Hoàng Lan trở về.
Thực ra Phùng Diệm Quỳnh đã nghĩ quá nhiều rồi. Dù nàng ta có phát điên hay không, Tư Thành và Hoàng Lan cũng sẽ không bỏ mặc nàng ta. Không phải ai cũng tuyệt tình như nàng ta tưởng.
"Nguyễn sung nghi, hứa với ta... bằng mọi giá phải cứu lấy đứa trẻ."
Hơi thở của người trước mặt nàng đang đứt thành từng đoạn, như sợi tơ mỏng vương vít trong ráng chiều, chỉ cần một cơn gió cũng có thể tan biến.
Từ Trọng Sinh chậm rãi tiến đến rồi đặt một tay lên vai Hoàng Lan. Y không muốn thúc ép nàng, nhưng tình cảnh trước mắt không cho y lựa chọn.
"Hoàng Lan, tôi đếm đến ba, nếu cô không thể quyết định, tôi sẽ quyết định giúp cô!"
Những người đang có mặt ở đó đều kinh hãi quỳ sụp xuống. Mấy bà đỡ thì cảm kích nhìn Từ Trọng Sinh. Họ có niềm tin rất mãnh liệt, rằng chỉ có vị thái y họ Từ này mới có thể đem lại bình an cho tất cả mọi người.
Một...
Thanh âm của Từ Trọng Sinh vang lên, rõ ràng, bình thản.
Hai...
Hoàng Lan vẫn siết chặt tay. Chưa đợi y đếm đến ba, nàng liền ngẩng đầu lên, dõng dạc nói với mọi người:
"Nghe lệnh ta: bỏ mẹ, giữ con!"
Trong khoảnh khắc ngột ngạt ấy, có một bà đỡ tưởng mình hoa mắt khi nhìn thấy Phùng tài nhân yếu ớt mỉm cười...
Con người ta có thể chấp mê cả đời, nhưng đến một lúc nào đó, họ vẫn phải tỉnh giấc. Hơn một tháng sống trong biệt viện, nhận đãi ngộ của những người mình đã từng tệ bạc, Phùng Diệm Quỳnh đã không còn ngu ngốc và cố chấp như trước nữa.
Có những kẻ xưa kia xưng hô chị em thân thiết, khi Phùng Diệm Quỳnh thất thế liền trở mặt thành người dưng.
Trong lãnh cung, thái giám giả danh Hạ Diệp Dương ban rượu độc, là Nguyễn Hoàng Lan đã cứu nàng ta một mạng. Trong tình cảnh rối ren, là người đó bất chấp cung quy mà che giấu nàng ta trong Đan Ngọc các. Rồi mấy ngày qua, người cận kề chăm sóc, kiên nhẫn kể chuyện cổ tích cho nàng ta nghe cũng chính là Hoàng Lan.
Cổ nhân nói đúng: hoạn nạn mới biết bạn thù.