Thiên Mệnh Hoàng Đạo

Thiên Mệnh
Chap 26 : Quá khứ hé mở nửa phần
Đúng là trên đời này, Toán là cái môn khó hiểu nhất. Trước kia học chuyên Toán thấy nó bình thường, giờ học cao cấp thấy nó chẳng khác gì kẻ đáng ghét .
" Trách gì khi kia đi học, Nhân Mã ghét cay ghét đắng môn này là đúng ."
Xử Nữ buột miệng nhắc đến Nhân Mã," Ừ, đúng rồi , Nhân Mã, không biết giờ cậu ấy ra sao?"
Một chút buồn và áy náy trong lòng, sang Mỹ cũng lâu lắm rồi, nói Tiếng Mỹ nhiều rồi, giờ bỗng nhiên thèm nói tiếng Việt với cô bạn thân năm nào. Nhưng mặt mũi còn đâu, lâu lắm rồi, Xử Nữ, cô chẳng còn gọi điện thoại về cho bạn bởi cô sợ trong gọi rồi, lại yếu mềm. giờ, có lẽ đến lúc cô có thể gọi nhưng lại không dám gọi. Cô sợ Nhân Mã không còn xem cô là bạn !
Vò đầu bứt tai trong đống đề cương điên rồ cả một buổi chiều, Xử Nữ như muốn rồ dại. Cuối cùng cũng chả làm được câu nào cho ra hồn, câu nào cũng nghĩ được một nửa, đến nửa sau là bí tắc cùng đường. Xử Nữ mở cửa , đi xuống lấy nước, vô tình đi qua phòng làm việc của Sư Tử thấy anh đang chăm chú.
" Làm việc cũng đẹp trai ! Thật là....!" Xử Nữ chậc lưỡi lắc đầu đi thẳng xuống bếp.
Xử Nữ lúc đi xuống nhà, chợt nghe điện thoại từ mẹ " Alo! Mẹ à !"
" Xử Nữ, bố con gặp tai nạn nghiêm trọng rồi!.......!"
Nghe tin, cầm cốc nước trên tay Xử Nữ rơi xuống sàn " Choang !!". Sư Tử nghe tiếng linh cảm không ổn, mở cửa phòng đi ra, thấy Xử Nữ mặt biến sắc đi vào phòng. Anh đi theo cô vào phòng " Xử Nữ! Chuyện gì ?"
Xử Nữ nước mắt ngắn nước mắt dài, nói trong tiếng nấc " Bố em.... bố em bị tai nạn... em phải vào viện ngay lập tức !"
" Được rồi! Đợi anh, chúng ta cùng đi !"
" Vâng !"
ĐẾN Bệnh viện, tại khoa cấp cứu, Xử Nữ thấy mẹ mình đang thất thần trên ghế. Cô đi đến ôm chầm lấy bà, nén cho những giọt nước mắt không rơi. Để bà tựa đầu vào vai mình, cô lặng lẽ nhìn vào cánh cửa cấp cứu, cầu nguyện ọi chuyện đều ổn " Chúa ơi ! Xin ngài hãy cứu lấy bố con !"
Cô tự trách bản thân, lâu rồi cô chưa lại thăm bố mẹ. Cuộc sống xô bồ ham vui làm cô quên đi họ rồi mọi chuyện xảy ra, mới vỡ lẽ : Bản thân mình đã vô tâm quá nhiều. Người bố của cô, để gặp ông còn khó hơn bắc thang lên trời bởi ông đi công tác suốt. Nhưng với cô, ông luôn là người cha mẫu mực nhất. Vì mẹ sức yếu không đi được máy bay nhiều, nên khi ở Việt Nam, người sang thăm cô là bố. Mỗi lần ông đi công tác đều gửi quà, viết thư dặn dò cô mà không hề gọi điện bởi ông sợ nghe giọng con gái, ông không kìm lòng được. Cô biết điều đó nên cô yêu thương ông nhiều hơn. Nếu lỡ như, sau khi cánh cửa cấp cứu đó mở ra, chuyện xấu đến, cô sẽ không chịu đựng được mà quay sang giày vò bản thân.
" Bố phải vượt qua , bố phải sống tiếp để con còn có người để thăm. Bố sẽ ổn !"
Nghe mẹ nói tai nạn của bố rất nghiêm trọng, chấn thương đầu, sợ nếu sống được cũng sẽ để lại biến chứng. Đôi tay cô run run, nước mắt không cầm được cũng rơi, cuối cùng cô khóc nấc lên khi không nhịn được nữa " Bố sẽ ổn !". Lòng cô đau quằn quại, giờ bố cô gặp nạn, cô mới thấy mình chưa làm được gì cho ông. Cô chỉ biết xin lỗi, xin lỗi, và cầu xi ông trời.
Sư Tử từ xa quan sát hai mẹ con Xử Nữ, lòng có chút xáo trộn. Trong đầu anh giờ suy nghĩ rất nhiều " Rốt cuộc bố mẹ Xử Nữ là ai? Tại sao lại cứu Xử Nữ, họ vốn dĩ là người xã hội đen. Cứu một người dưng chẳng khác gì rước họa vào thân, cản trở công việc "
Tại phòng hồi sức, cuộc phẫu thuật đã dừng lại cũng lâu rồi, bố Xử Nữ bình an , giờ chỉ đợi ông tỉnh lại. Sư Tử vào chào mẹ Xử Nữ trước " Chào bác !"
Mẹ Xử Nữ nhìn thấy Sư Tử thì ngạc nhiên, một chút đề phòng trong suy nghĩ " Sao Devil lại ở đây?"
Xử Nữ liền kéo tay Sư Tử lại gần bảo mẹ " Mẹ! Đây là bạn trai con ! Anh ấy học cùng ngành với con !"
" Học cùng ngành? Đang học đại học ư ?" Mẹ cô nghi hoặc " Đây chẳng phải gương mặt của Devil - lão đại của Tử Phái , người ép Song Ninh rời bang sao? Hay chỉ là hai người giống nhau !"?"
Sư Tử thấy vẻ mặt sợ sệt của mẹ Xử Nữ đoán bà đang nghĩ anh là Devil liền cố gắng tỏ ra thân thiện, cúi chào " Chào bác ! Cháu là Sư Tử !"
" Sư Tử?" Mẹ Xử Nữ nghĩ ngợi" Cậu ta rất thân thiện, Devil không phải là người dễ cúi chào trước người khác ! Có lẽ không phải, do mình nghĩ nhiều quá thôi!"
Mẹ Xử Nữ lấy lại phong thái, " Chào cậu, con gái tôi hơi thiếu sót mong cậu bỏ qua cho nó !"
"Dạ ! Vâng !"
Cuộc nói chuyện đang diễn ra thì bị ngắt bởi tiếng của bố Xử Nữ," Xử Nữ !..."
Giọng ông khàn khàn, mệt mỏi trong bình thở oxi, Xử Nữ thấy bố động tay thì chạy lại cầm lấy tay ông, hỏi han lo lắng " Con đây, bố bố...không sao chứ! Bố ổn chứ?"

Ông khẽ gật đầu, mẹ cô cũng đến bên cạnh, " Ông thấy sao rồi ?"
Bố cô liền chớp mắt bảo không sao, ánh mắt ông dừng lại người con trai cuối giường sắc thái cao ngạo, cường hào, tỏa sáng, khí chất ngút trời, tay ông chỉ về phía Sư Tử rồi nhìn Xử Nữ, cô mỉm cười " Bạn trai con đấy bố ! Đẹp trai không bố ! Bố phải sống thật khỏe, thật lâu để thấy con bố cua trai đẹp như thế nào !"
Ông liền cười, bảo tháo bình oxi ra , Sư Tử đến tháo bình oxi cho ông, Xử Nữ hỏi " Có sao không ?"
" Không sao ! Giờ ông ấy có thể thở bình thường được rồi!" Sư Tử trấn an Xử Nữ.
" Xử Nữ, con và mẹ có thể ra ngoài một lát được không? Bố có chuyện muốn nói với bạn trai con !"
" DẠ VÂNG !" Xử Nữ đến hôn bố " Không được kể tật xấu của con đấy nhé ! Mà nói ít thôi để sức nghỉ ngơi nữa !"
Ông cũng hôn lại con gái, rồi nhìn Xử Nữ và vợ đi khuất ra khỏi phòng, cửa đóng lại.
Không khí trở nên im ắng một cách đáng sợ, bố Xử Nữ cảm thấy nhỏ bé trước con người đang đứng bên cạnh ông nhưng vì con gái, ông lấy hết can đảm để nói chuyện.
" Ngài Devil! Phiền ngài đỡ tôi ngồi dậy được không, tôi không thể nằm thế này để nói chuyện được !"
Sư Tử nhìn ông rồi từ tốn đến đỡ ông dậy mà không đòi hỏi gì, ông cúi đầu " Cảm ơn !"
Ngồi yên trên ghế sofa trong phòng bệnh, Sư Tử mở chuyện " Thật không ngờ ông vẫn nhận ra tôi !"
" Ngài devil nói quá rồi. Làm sao tôi có thể quên được khuôn mặt của ngài, trong giới giang hồ, lớn đến bé, ắt ai cũng phải biết. Vợ tôi cũng vì sợ mà làm lơ mong ngài bỏ qua.!"
" Vào thẳng vấn đề đi !" Sư Tử dựa mình vào thành ghế, thư thái, hai tay để trên hai đầu gối bắt chéo.
" Devil! Ngài muốn biết ai là người đã sai người chụp ảnh ngài và con gái tôi rồi gửi vào mail ngài không?" Bố xử nữ bắt đầu hồi tưởng lại .
Sư Tử chỉ nhìn, không làm gì hay nói gì cả. Với anh biết cũng được không biết cũng chả sao, nhất là biết từ miệng một người anh không quen biết thì càng không muốn. Không biết tại sao ông ta lại biết được chuyện Xử Nữ bị chụp ảnh theo dõi , nhưng Sư Tử muốn tự tay tìm hiểu, hà cớ phải đi nghe thông tin từ người dưng. Nhất là, ông này không phải bố ruột Xử Nữ, anh không tin được.
Thấy biểu hiện của Sư Tử, ông Lăng- bố Xử Nữ nói chuyện " Chắc ngài đang dè chừng và nghi ngờ tôi. Sao cũng được, trước hết, tôi mạn phép gọi ngày bằng cậu vì đằng gì tôi cũng hơn tuổi ngài, hơn nữa tôi đang nói chuyện với ngài dưới tư cáchh là bố của Xử Nữ !"
" Ông đâu phải là bố ruột của cô !" Sư Tử rất thẳng thắn, đe dọa Tô Lăng
Ông Lăng ngạc nhiên, có lẽ ông cũng đoán được Sư Tử đã điều tra về gia đình ông, con gái ông đang đi với anh cơ mà.
" Sư Tử ! Tôi không biết cậu biết được bao nhiêu phần trong một câu chuyện dài của Xử Nữ, tôi sẽ kể những phần tôi biết nhưng mong câu hứa với tôi một điều !"
Ông Lăng dừng lại, Sư Tử vẫn yên lặng lắng nghe, phong thái vẫn không giảm chút nào.
" Hãy hứa với tôi : Bảo vệ Xử Nữ hết sức có thể. Tôi biết cậu là lão đại trong giang hồ, ắt hẳn nguy hiểm rình rập. Nhưng gửi nó cho cậu còn hơn cảnh sát. Tôi không có quyền phán xét tình yêu của cậu ra sao , có điều, nếu cậu yệu nó thật lòng, hãy bảo vệ nó , nhất là ông Song Ninh, ông chủ của tôi và là người cậu của cậu !"
Lời của ông Lăng làm Sư Tử trở nên tò mò, anh vẫn kiên nhẫn lắng nghe " Lí do?"
" Ha ha ! Quả thật là ngài Devil có khác. Từ từ, tôi sẽ kể cho cậu ! Câu chuyện là thế này.....!"
Ông Lăng nhìn ra cửa sổ, trời thật sự tối, tối rồi, không đếm từng nhịp thở trong lời nói của mình.
Tô Nghi , Hàn Vương, Sư Nghiêm là ba người bạn, xuất thân của họ đều ở Việt Nam và sang Mỹ lập nghiệp từ nhỏ. Tô Nghi theo nghề nhà báo, Hàn Vương là bác sĩ nghiên cứu thuốc, Sư Nghiêm- bố Sư Tử là một lão đại của một bang tên Tử Phái Bang sống ẩn mình dưới danh nghĩa là Họa sĩ. Sư Nghiêm có một người em trai là Song Ninh, hoạt động cả giang hồ lẫn giới kinh doạn, tài năng hơ người. Tô Nghi chính là chị gái của Tô Lăng- ông Lăng bây giờ. Câu chuyện kể rằng : cả Hàn Vương và Sư Nghiêm đều thích cùng một người con gái khi còn trẻ đó là Tô Nghi. Tô Nghi nước sắc hơn trời, vẻ đẹp mỏng manh lại quý phái, tính cách hoạt bát vui vẻ, năng động luôn đem lại cho người khác cảm giác thoải mái. Tô Nghi đem lòng thích Hàn Vương mà không biết Sư Nghiêm thích mình.
Năm 1990, Tô Nghi kết hôn với Hàn Vương. Sư Nghiêm đau buồn, phẫn uất, lại bị bố mình là Sư Kiệt ép lấy Bách Vân liền đồng ý tắp lự mà không xem xét. Bách Vân thích Sư Nghiêm ngay từ cái nhìn đầu tiền còn Anh lấy Bách Vân để quên đi tình yêu với Tô Nghi. TUY NHIÊN có 1 chuyện không biết, Bách Vân là cô gái hiền lành, trong sáng tốt bụng , con gái của một người bạn bố Sư Nghiêm, Song Ninh mê cô ấy đến điên đảo. Song Ninh định đến hỏi Bách Vân làm bạn gái thì nhận được tin người mình yêu chuẩn bị lấy anh trai mình. Song Ninh đến gặp bố và đòi hoãn lại nhưng ông không chịu lại cho tiến hành đám cưới sớm hơn dự định, anh sinh ra căm thù, ghen ghét mọi người và lên kế hoạch trả thù.
Năm 1990, Bách Vân hạ sinh cậu con trai tên Leon. Hai năm sau , 1992 Tô Nghi sinh một người con gái và đặt tên là Virgo, biệt danh là Pea.
Sau những chuyện xảy ra, mọi người không ai nói gì nên tình bạn vẫn xảy ra bình thường và mối quan hệ vẫn tốt đẹp. Chỉ có điều Song Ninh không cam chịu, chỉ tìm cách để kéo Bách Vân về phía mình. Khi anh biết Sư Nghiêm lấy Bách Vân làm người thay thế Tô Nghi liền trở nên tức giận hơn.
Pea và Leon chơi với nhau rất thân, Tô Nghi cho con gái mình thường xuyên đến nhà chơi với Leon . Leon tính tình lúc đầu hơi nóng nảy nhưng sau cùng lại trở nên hiền lành, thân thiết vui cười với Pea.

2000, khi Leon được 10 tuổi, Pea được 8 tuổi thì xảy ra chuyện.
Sư Nghiêm bị Song Ninh xúi giục, mời mọc Hàn Vương vào làm bác sĩ chế tạo thuốc ình, ép ông đi công tác nhiều để có thời gian gần Tô Nghi. Hàn Vương vì tin bạn mà đồng ý. Được gần Tô Nghi, Sư Nghiêm như quên đi chức vụ của mình, để mặc ghế bang chủ cho Song Ninh ngồi lên với danh vụ " Tạm thời !". Trong suốt quá trình cầm quyền, Song Ninh bảo Sư Nghiêm ốm nặng nên anh thay mặt anh ấy cầm bang, ép Hàn Vương làm việc quần quật để chế ra loại thuốc ngủ làm tê liệt thần kinh.
" Cậu định dùng nó làm gì ?" Hàn Vương nghi ngờ hỏi.
" À, em dùng nó cho con thú bên đối thủ, nó thật dữ tợn !" Song Ninh trả lời.
Cuối cùng, Hàn Vương cũng chế ra được loại thuốc có thành phần nhìn qua rất giống thuốc ngủ nhưng uống vào không chỉ ngủ mà các cơ quan đều bị tê liệt , uống nhiều sẽ gây ra tình trạng đột quỵ mà chết.
.Nghe tin Sư Nghiêm ốm, Hàn Vương về lần này chỉ có 1 ngày liền dành đi thăm Sư Nghiêm. Sư Nghiêm trong một đợt ốm liền ốm từ đó không dậy được, Song Ninh là người đưa thuốc cho anh, luôn miệng động viên anh mình. Hàn Vương đến thăm, tình cơ đi qua gian bếp, thì thấy cảnh Song Ninh đang đâm thuốc, bỏ vào cốc nước của SƯ NGHIÊM, thuốc tan với tốc độ cực nhanh và nhanh chóng bị bão hòa. Đợi Song Ninh đi khỏi đó, Hàn Vương đến lặt vỏ thuốc trong thùng rác thì biết đó chính là loại thuốc do mình sáng chế ra để ngầm giết hạ thú vật. Thuốc này chỉ để dùng cho thú. Biết mình đã tình cờ tiếp tay cho Song Ninh, Hàn Vương dằn vặt bản thân, anh không ngờ, Song Ninh lại làm thế.
Giả vờ như chưa biết gì, Hàn Vương vào thăm Sư Nghiêm. Sư Nghiêm nằm trên giường đôi mắt lờ đờ, hai tay co đơ cứng, cử động khó nhọc. Sang hỏi SongNinh " Anh cậu bị bệnh gì?"
" À, anh ấy bị tai biến do ngã cầu thang !"
Hàn Vương nghi ngờ, liền cố gắng tìm hiểu sự thật và biết rằng : Song Ninh đã ngấm ngầm cho người đẩy ngã Sư Nghiêm tại cầu thang công ty trong đêm tối.
Biết Song Ninh bỉ ổi vô biên, Hàn Vương quay trở lại làm việc âm thầm giảm hàm lượng thuốc lại, giả vờ bảo " Song Ninh ! Thuốc này giết thú vật sẽ nhanh hơn. "
Đúng như dự đoán, Song Ninh đưa thuốc đó cho Sư Nghiêm uống. Sau mấy đợt uống, thấy anh mình có triệu chứng hồi sức liền nghi ngờ Hàn Vương biết sự thật. Hàn Vương cũng có trong tay video chứng minh Song Ninh trút thuốc Sư Nghiêm nhờ một làn thăm, anh đã lắp camera theo dõi. Định uy hiếp Song Ninh nếu làm nữa , anh sẽ báo cảnh sát nhưng Song Ninh ma mẹo hơn liền lấy mẹ con Tô Nghi ra uy hiếp lại Hàn Vương, buộc Hàn Vương phải sáng chế thuốc giết chết Sư Nghiêm nhanh nhất có thể. May mắn, Hàn Vương chưa nói ra đoạn video.
Cuối năm 2000, Hàn Vương trốn được trại chế thuốc lẻn ra ngoài. Anh phải chạy về nhà nói với vợ cùng trốn đi trong đêm khuya thanh vắng.
Về đến nhà, Hàn Vương thấy trước nhà có nhiều người canh gác. May mắn mang theo súng tê bên người, Hàn Vương bắn hạ mấy người đó. Trong phút chốc, đám người áo đen sốc thuốc ngất xuống.
" Hàn Vương! Sao anh ở đây ?" Tô Nghi thấy chồng về liền vui mừng.
" Tô Nghi, nhanh, soạn đồ, chúng ta phải đi khỏi đây !" Hàn Vương kéo vợ vào phòng, nhanh tay lấy túi đồ ra.
Tô Nghi không biết chuyện gì nhưng vẫn làm theo chồng, đánh thức Pea dậy " Pea! Pea ! Dậy thôi con !"
Pea bị đánh thức giữa chừng liền bật khóc, Tô Nghi cảm giác bất an , liền dỗ con " Ngoan ngoan ! Im lặng ! Pea nghe mẹ nói, im lặng nào ! Chúng ta phải rời khỏi nhà"
Hàn Vương cầm bao đồ đến hôn con, rồi bảo vợ " Chúng ta đi thôi !"
Pea lúc đi qua bức tranh vẽ về mẹ , cô bé khóc đòi lấy theo bức tranh " Tranh ! Tranh !"
Chiều con, Hàn Vương bắc ghế đứng lên gỡ tranh. Ý trời hay sao, mọi hôm anh đóng tranh chặt quá, giờ mở ra rất khó. Sốt ruột, lo người Song Ninh đến, Hàn Vương dặn vợ " Tô Nghi, em ra xe trước đi. Em phải dè chừng người mặc áo đen và dè chừng Song Ninh, cậu ta là người xấu. Em hiểu ý anh chứ, xe đang đợi ở đường sau nhà, em hãy ra đó trước. Anh lấy tranh xong sẽ ra ngay ! "Hàn Vương nghĩ lại rồi lại lắc đầu vô vọng, ôm vợ con lần cuố" Không được, nếu anh ra không kịp, em phải đi ngay. Hãy bảo vệ Pea con của chúng ta ! Hãy ra sân bay, anh đã đặt vé để đi Việt Nam, hãy đến đó. Ở đó, Bách Vân đàn chờ em !"
" Bách Vân ?"
Hàn Vương đút vào con gấu bông của Pea dặn Tô Nghi " Đó là đoạn video chứng minh Song Ninh giết người, hãy giữ nó cận thẩn !"
" Pea ngoảnh lại nhìn bố, ánh mắt xót xa, bố lấy tranh một cách vội vã, Pea thấy bàn tay bố đẫm máu do khung cảnh sắc nhọn đâm vào. Cô bé lại khóc " Mẹ ơi, bố đi với chúng ta không? Tranh làm tay bố chảy máu rồi."
Tô Nghi nước mắt rơi, cô chạy thật nhanh mà không kịp nhìn chồng, cô chỉ hi vọng chồng có thể đến kịp xe " Pea, không được khóc. Bố sẽ đi với chúng ta !"
Hàn Vương trong lúc lấy tranh dự cảm bất an, đúng thật, người Song Ninh đến nhanh hơn anh tưởng. Vừa lấy được tranh xuống, thì người của Song Ninh ập vào nhà.
Ánh mắt Song Ninh hằn học khát máu " Hàn Vương ! Anh định trốn sao?"
Song Ninh đạp tranh sang một bên, Hàm vương thấy tranh của con mình bị đạp bẩn liền không kìm lòng, run sợ trở nên can đảm " Song Ninh ! Cậu sẽ phải trả giá !"

Hàn Vương chỉ kịp hét lên thì tiếng súng vang lên. Tô Nghi giật mình , ánh mắt tuyệt vọng quay sang nhìn con, Pea nhìn về phía ngồi nhà, nghe tiếng súng, tiếng bố hét, cô bé trở nên sợ sệt, đưa hai tay lên bịt đầu, người run lên bần bật, khóc nấc nhưng không tạo thành tiếng, miệng lẩm bẩm " Bố , bố, Pea xin lỗi, Pea không lấy tranh nữa !" . Pea siết vòng tay của mình ôm lấy gấu bông.
Tô Nghi biết chuyện chẳng lành xảy ra cho xe nổ máy và đi với tốc độ như bay. Đường cao tốc, ban đêm, vắng lặng, trời đổ mưa như trút, sấm sét đùng đoàng. Đến được Sân bay, Tô Nghi ôm con chạy, cô ngã mấy lần nhưng rồi lại đứng lên, đường trơn. Lúc chạy qua lan can đường, Tô Nghi trơn dép ngã xuống đường, Pea tuột khỏi tay lăn dập người vào thanh chắn bên đường, bị một đầu nhỏ kéo sượt qua da ở lưng làm chiếc áo mỏng bị rách. Cô bé không khóc, mắt đờ đờ như vô hồn, người run lên từng đợt, chỉ ôm gấu bông, nâng niu nó không để nó vấy bẩn, Tô Nghi lao đến ôm con vào lòng, khóc, " Mẹ xin lỗi! Pea! Mẹ xin lỗi !"
Nói rồi cô lại bế con chạy, chân trầy máu, cô không đau, lòng đau thắt, cô không hét, cô phải đưa con trốn khỏi nơi này, đi thật xa nơi này.
Người của Song Ninh nhanh chóng theo xe Tô Nghi đến được Sân Bay, anh ta vội vã ra lệnh " Tìm mau! Phải tìm ra hai mẹ con chúng!"
Tô Nghi bế con đến trốn dưới hầm cầu thang gần tòa sân bay, giờ cô không thể vào trong đó được, người Song Ninh đã phong tỏa rồi " Phải 30 phút nữa, chuyến bay mới cất cánh, phải làm sao đây !"
Chưa bao giờ cô thấy tuyệt vọng như thế này, đột nhiên, cô thấy người mình nóng như lửa đốt. Hốt hoảng nhìn xuống " Pea đang sốt!".
Con bé người nóng như lửa đốt, mắt mở thao láo, không nói được gì, nước mắt vẫn rơi , nóng bỏng tay. Tô Nghi cố lấy thân mình sưởi ấm cho con,không ổn, cả hai mẹ con đều ướt nhẻm, làm sao đây.
Liệu có phải may mắn , đằng kia có một hộp điện thoại công cộng bên kia đường, cô phải đi đến đó. Dặn dò con " Pea, con ngồi đây, không được khóc. Nghe mẹ, phải mạnh mẽ lên. Ngoan nào, ngồi yên ở đây, mẹ sẽ trở lại !"
Tô Nghi vội vã chạy sang kia đường, để gọi điện. Bên kia đầu dây, Tô Nghi thở phào " Tô Lăng ! Em hãy đến sân bay! Pea đang gặp nguy hiểm, hãy đến cứu nó. Nó đang ở gầm cầu thang. Hãy cứu nó với!"
" Chuyện gì xảy ra vậy chị ?" Tô Lăng hỏi.
" Chị không có nhiều thời gian. Nhờ em, hãy đưa Pea sang Việt Nam, tìm người tên Bách Vân và gửi nó cho cô ấy! Hãy giúp chị !"
Đúng lúc, người của Song Ninh hét lên khi thấy Tô Nghi đang gọi điện " Cô ta kia rồi !"
Tô Nghi giật thót, miệng lẩm bẩm " Lăng, hãy giúp chị, em hãy nhận nó làm con đi! Giúp chị với! Chị phải đi đây!"
Tô Nghi cúp máy và chạy băng qua đường , lúc đó, một chiếc xe tải đi qua.
" Kéttttt!!!!"
Pea đứng ở đó chứng kiến tất cả, mặt cắt không ra một giọt máu, nhìn thấy bóng dáng của mẹ. Sét đánh ngang qua Rẹt như xé nửa bầu trời, Sấm vang dội như tiễn người rời trần gian,Tô Nghi bay lên không trung, từ từ, miệng hét lên " Pea! Không được khóc!!!" . Chỉ thế, người cô rơi xuống đường, máu tràn lan khắp đường, đêm khuya, âm thanh làm kinh hãi mọi thứ. Pea ngồi đó, tĩnh lặng, miệng mếu máo " Mẹ.... mẹ !! ". Cô định bò ra , cô muốn ôm mẹ, muốn hôn mẹ, muốn khóc, nhưng rồi lại thôi, cô ôm gấu bông, thì thầm với nó " Pea sẽ không khóc !"
Tô Lăng tìm thấy Pea , cô bé mặt tái xanh, sợ sệt, thỉnh thoảng lại nói lẩm bẩm " Pea sẽ không khóc !". Giọng khàn đặc không nói nên lời, ngưòi run vì lạnh, cứ ôm lấy gấu bông, hôn nó, vỗ về nó.
Tô Lăng đến ôm chầm lấy đứa cháu của mình, dỗ dành " Pea, ngoan nào ! Con ngoan nào !"
Pea nghe thấy người khác gọi con, gọi Pea cảm giác thân yêu ùa về, nước mắt tan chảy hai bên má, nóng, thật nóng, ánh mắt vô hồn nhìn ra ngoài đường, trời đổ mưa, máu hòa lẫn vào nước trôi đi, màn đêm vẫn đang bao trùm xuống. Cô bé cất tiếng gọi bố với Tô Lăng, đàu không còn ý thức được gì nữa " Con dẽ không khóc ! Không khóc ! Bố ạ !"
Pea thiếp đi từ khi đó, trong vòng tay của Tô Lăng - em trai của mẹ. Mọi kí ức đau đớn khép lại.
Mùa xuân năm 2001, tháng hai tiết xuân , tên Xử Nữ xuất hiện nhưng ở Việt Nam.
Giọng Tô Lằn nghẹn ngào , nhìn Sư Tử, ông không kiềm lòng được mà bật khóc " Sư Tử, cậu là con trai của Sư Nghiêm.... Cậu là Leon ! Khi tôi sang Việt Nam tìm người tên Bách Vân thì được thông tin mẹ cậu đã mất do hỏa hoạn."
Sư Tử cắt lời Tô Lăng, lòng anh đột nhiên dâng trào một cảm xúc khó tả, " Tôi đã biết Xử Nữ là Pea rồi ! Và tôi cũng biết tên thật của ông là Tô Lăng không phải là Hào Đường. "
Tô Lăng ngạc nhiên " Sao.... cậu biết ?!"
Sư Tử nhớ lại ngày đó, ngày anh nhận được kết quả điều tra về Xử Nữ mà Ma Kết gửi cho anh.
Ma kết đi vào phòng làm việc của sư tử ở công ty, " Sư Tử! Bản điều tra về Xử Nữ đây!"
Sư Tử dừng tay khỏi bàn phím, đón lấy tập tài liệu, sắc mặt lạnh lùng xem xét. Thấy một vài thông tin không ổn, Sư Tử cau mày " 1995-2004 không sống cùng bố mẹ sao?".
Sư Tử lật đi lật lại thì thắc mắc " Ảnh hồi nhỏ không có ?"
Ma kết thưa lại " Mọi ảnh hồi nhỏ của Xử Nữ đều biến mất, không có một ảnh nào còn tồn tại. Giống như ai đã cố tình xóa đi !"
" Song Ninh bắt đầu giúp đỡ nhà Xử Nữ từ khi nào ?"
" Tô Lăng - bố Xử Nữ vào làm việc cho Song Ninh vào năm 2002, sau một tai nạn công trường. Song Ninh được Tô Lăng cứu liền thấy mang ơn cho ông ta vào làm việc, còn chi trả học phí cho Xử Nữ. Nhưng Tô Lăng lấy tên là Hào Cường, mọi hồ sơ đều Hào Cường thay vì Tô Lăng. Chỉ có vợ ông ta, thỉnh thoảng mới gọi Tô Lăng nhưng rất hiếm, dè chừng. Song Ninh cũng gọi ông ta là Hào Cường. Xem ra lão không đề phòng ông này.!"
" Tô Lăng sao? Sao tên ông ta quen thế nhỉ?" Sư Tử thấy một vài mối liên hệ, anh liên tưởng đến mẹ Tô Nghi. " Ông ta có mối quan hệ, chị em anh em không?"
" Tô Lăng có một người chị nhưng đã mất. Nhìn qua trong hồ sơ, thì ông ta không có quan hệ huyết thống với ai cả. Mọi thứ về anh chị em đều bị xóa sạch. Một lần, theo dõi , tôi nghe ông ta có đề cập đến chị của mình với vợ. !"

Sư Tử nảy lên nghi hoặc, " Chị ông ta tên gì ?"
" Tô Mễ !" Câu trả lời của Ma Kết làm Sư Tử hơi thất vọng.
" Không còn tên nào khác sao ?" Sư Tử xoa hai bên thái dương, cau mày " Có thông tin gì về bà Tô Mễ này không?"
" Năm 2003, Tô Mễ gặp tai nạn giao thông tại sân bay và chết, không có thông tin về chồng, chồng bà ta là một người trong xã hội đen. !"
" Mộ bà ta ở đâu ? "
" Ở khu A Xxxxxxx !?"
Sư Tử tay run run nắm lấy tập tài liệu, đó chẳng phải là địa chỉ mộ của mẹ Tô Nghi sao?
Ma Kết đưa cho Sư Tử một bức ảnh " Ngoài ra, tôi còn tìm thêm được một số thông tin từ mấy người bạn xa của bà Tô Mễ này. Một bà tên Beca vừa qua đời ngày hôm qua , để lại một tập ảnh kỉ niệm, trong đó tối thấy bà ta đến đám cưới Tô Mễ , điều kì lạ là tên cô dâu chú rể là Tô Nghi- Hàn Vương. Vậy Tô Mễ tên thật là Tô Nghi !"
Sư Tử cũng suy đoán như thế khi thấy bức ảnh mẹ Tô Nghi mặc áo cô dâu khoác tay BỐ Hàn Vương. Mọi bức ảnh, thông tin về gia đình này đều bị xóa sạch, may sao bà Beca này vẫn còn giữ lại một số ảnh. Đúng là số trời định sẵn, Thiên Mệnh đã nói con người dù đến mọi chân trời góc bể, nếu có dính dáng đến nhau, dù một ít cũng có ngày gặp lại. Đâu phải cố tránh là tránh được.
Xử Nữ cũng vậy, vết sẹo sau lưng cô là dấu tích của trò chơi giữa Leon và Pea thời ấy. Sư Tử không thể nhầm lẫn nước mắt và đau khổ của mình được !
Sau khi lấy tóc của Xử Nữ, Sư Tử bảo Ma kết đi xét nghiệm ADN thì nhận được kết quả " Xử Nữ với Tô Lăng ở mối quan hệ : Chú- cháu !"
Cuộc trò chuyện giữa Tô Lăng và Sư Tử vẫn tiếp tục, " Tôi đã cho Xử Nữ xem bức tranh vẽ về mẹ Tô Nghi, phản xạ của cô ấy rất khác thường. Tranh đó là tranh do tôi và cô ấy cùng vẽ nên tôi biết rõ, cô ấy quý nó hơn cả sinh mạng của mình. Hơn nữa, tôi đã xem dấu vân tay của Xử Nữ, nó rất trùng khớp ! Và vết sẹo sau lưng cô ấy cũng vậy"
Hôm đó, khi Xử Nữ ngất đi trong phòng, Sư Tử đã đến in dấu vấn tay của Xử Nữ lên một tờ giấy và bảo Ma Kết đi phân tích. Đúng như dự đoán của anh, Xử Nữ chính là Pea 100%.
Tô Lăng thở dài, mệt nhọc do thuốc đang dần thấm vào máu " Song Ninh quả là kẻ độc tài ! Cậu không tò mò lí do mẹ mình chết sao ?"
" Tôi không quan tâm đến nó. Là bà ấy bỏ ba tôi sống chết, bỏ lại tôi với Song Ninh. Bà ấy với tôi xem như chấm dứt !" Sư Tử trong giọng nói kiên quyết hiện lên tia hận thù, Sư Tử chuyển đề tài " Ông không sợ Song Ninh phát hiện?"
Tô Lăng im lặng một lúc lâu " Theo như cậu điều tra cũng biết, tôi hoàn toàn trở thành một con người khác và thay toàn bộ mọi hồ sơ tránh ảnh hưởng đến Xử Nữ, hai vợ chồng tôi sống ẩn mình dưới danh nghĩa công nhân lao động. Chỉ có cậu mới có thể điều tra cặn kẽ đến thế ! "
" Ông bị tai nạn thật sự? " Sư Tử thấu được chuyện đời , nhìn biểu hiện khỏe khoắn khác thường của Tô Lăng liền hỏi.
" Ha ha, tôi chỉ gãy có cái xương chân thôi. Sợ Song Ninh nghi ngờ nên tôi làm cho tai nạn để nghỉ ngơi. Dạo này ông ta bắt đầu quay sang nghi tôi! Tôi cũng làm gián điệp được hơn 10 năm rồi mà, kim trong bọc cũng có ngày lòi ra"
Sư Tử cau mày, anh tiến đến bên giường Tô Lăng" Tôi định không hỏi, nhưng tin ông đến đây rồi, thì phiền ông. Có phải kẻ theo dõi tôi là một kẻ khác, đó không phải Song Ninh ?"
Tô Lăng gật đầu, trước giờ ông luôn cho Devil tài giỏi, " Đó là một bang chủ của bang phái khác đến từ Việt Nam, Song Ninh đang dựa vào hắn ta. Một lần tôi đến thăm Song Ninh thì thấy một người trùm đen từ đầu đến cuối, tôi đoán đó phải là người có quyền lắm mới để Song Ninh cúi người như vậy. Điều tra tìm hiểu cũng biết qua sơ sơ, mục tiêu của người đó chính là Cậu - Devil khét tiếng ! Mọi thông tin đều rất kín mít, kẻ cầm đầu không bao giờ chịu xuất hiện, ông ta luôn ngồi trong một chiếc xe đen đợi trợ lý của mình làm xong việc rồi báo cáo."
Tô Lăng ngẫm nghĩ lại, điều tra Song Ninh cũng đã lâu, cũng lấy lòng được Song Ninh chút ít " Một lần tôi thấy một danh thiếp người đó đưa cho Song Ninh, tên anh ta là Cự Giải còn người mời là THIÊN YẾT, Song Ninh gọi là THIÊN TIÊN SINH !"
" Thiên Tiên sinh? Cự Giải? Thiên ca?" Sư Tử đến lời nói của hai vợ chồng hôm ở trên núi" Thiên ca ?"
" Đúng rồi ! Đôi khi Song Ninh nói là Thiên Ca !" Tô Lăng vui mừng nhớ ra.
Kết thúc cuộc trò chuyện, Sư Tử toan ra phòng liền bị Tô Lằn níu với " Sư Tử! Ngài có thể cho tôi gửi con gái được không? Cho nó ở nhà ngài càng tốt!"
Sư Tử gật đầu tự mãn rồi đi ra, trong đầu bao nhiêu là chuyện phải nghĩ, không có thời gian để nói mấy chuyện sến sẩm.
" Sư Tử, em muốn ở lại chăm sóc bố !" Yên thân trên xe rồi, Xử Nữ vẫn không ngừng lo lắng muốn vào chăm bố.
" Bố em đã gửi em cho anh rồi ! Em muốn cũng không được! "
" Bố nói gì với anh vậy ? "
" Mỗi ngày chỉ hỏi 5 câu, suy nghĩ chín chắn rồi hãy hỏi. Em đã hỏi 2 câu rồi!"
Xử Nữ lườm Sư Tử quay người sang thắt dây an toàn chặt hơn, bấm tay suy nghĩ.
" Gì chứ! Khoan, ông ấy nói gì với Sư Tử thì cũng không quan trọng, chắc đại loại là chăm sóc, thương yêu nó! Chắc mình đoán đúng !" Xử Nữ lẩm bẩm trong miệng.
Sư Tử mỉm cười rồi bình thản lái xe, nghĩ về cuộc nói chuyện với Tô Lăng, nhìn lại Xử Nữ, nhìn lại quá khứ của mình.
" Đã đến lúc đi tìm chứng cứ ! Sự thật cần được hé mở trước pháp luật"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận