Thiên Quan Song Hiệp


Lăng Hạo Thiên nghe kể mới rõ ngọn nguồn, hừ một tiếng: “Vì thế Tiểu Tam nhi ta mới bị các người lừa cho quay cuồng, hùng hục chạy lên núi, qua năm ải chém sáu tướng, suýt nữa mất mạng.”
Lý Vận nói: “Nhưng huynh nhân họa đắc phúc, rơi vào Thất Tinh động của sư phụ, chắc thu đươc lợi ích lớn.”
Dung Tình không nén được, bật lên tiếng hỏi: “Tiểu Tam ca, huynh… huynh thật sự luyện thành bảy môn công phu trong đó?”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Luyện thành thì không dám, chẳng qua dựa vào đó mà thoát ra.”
Bọn Lý Vận nhìn nhau, ai nấy tỏ vẻ kinh ngạc.

Thái Đan nói: “Tiểu Tam ca, huynh là kỳ tài trời sinh, thế gian hiếm có.

Bao nhiêu may mắn trong thiên hạ đều bị huynh chiếm hết.”
Lăng Hạo Thiên trừng mắt: “Không cần vỗ mông ngựa.

Thạch động đó là sao?”
Lưu Vân đáp: “Thạch động đó tên Thất Tinh động, là nơi tiên sư bố trí cho Thiên Phong môn nhân luyện công.

Lão nhân gia gom hết tâm huyết cả đời, những võ công tinh diệu bậc nhất võ lâm hoặc rút tỉa tinh hoa hoặc lấy trọn vẹn, chỉnh lý thành bảy pho tuyệt thế võ công.

Người nói hậu thế mà có người luyện thành cả bảy tất vô địch thiên hạ.

Bao kẻ trong võ lâm xông vào Thiên Phong bảo để mưu đồ mấy pho võ công đó, hơn mười năm nay đều bị Thiên Phong đệ tử ngăn lại, có mấy kẻ vào được nhưng nào biết võ công bí quyết giấu dưới vách đá Ngân Bình sơn trang, đành tay không quay về.”
Lăng Hạo Thiên thầm nhủ: “Lộ Nham một lòng muốn lên Thiên Phong bảo, chắc cũng nhắm vào mấy pho võ công đó.

Quả nhiên tất cả đều cao diệu, chả trách người võ lâm đều ham muốn.” Bèn gật đầu: “Hóa ra là thế.

Các ngươi là Thiên Phong đệ tử, chắc đã luyện qua rồi.”
Lưu Vân lắc đầu: “Nói ra hổ thẹn, công lực chúng tôi không đủ nên chưa luyện.

Tiên sư từng nói lúc chúng tôi ba mươi tuổi có thể thử một phen, nhưng lúc đó không có lão nhân gia chỉ điểm, rất có thể luyện công bất thành mà mất mạng.”
Lăng Hạo Thiên lấy làm kỳ lạ: “Sao lại nói vậy?”
Thái Đan đáp: “Luyện công phu trong Thất Tinh động đâu có dễ? Dù là Thiên Phong đệ tử đến nay cũng chỉ có ba người luyện thành.

Một là đại sư huynh Phong Ảnh, lúc bắt đầu bốn mươi lăm tuổi, mất năm năm thành công xuất quan nhưng không đặt chân vào giang hồ, ẩn cư luôn trên Thiên Phong sơn.

Nhị sư huynh Phong Diệp tự biết thiên tư bình thường nên không thử, tam sư huynh Phong Cốt ba mươi tuổi nhập động nhưng công lực không đủ, lúc luyện công bất hạnh tẩu hỏa, may mà an toàn rút lui.

Tứ sư tỷ Phong Tư vào được một năm liền ủ rũ quay về.”
Lăng Hạo Thiên bất giác hiếu kỳ: “Hai vị luyện thành còn lại là ai?”
Lý Vận đáp: “Người thứ hai là độc tử Phong Trung của tiên sư, Phong lão gia thiên tư siêu nhân, ở trong động một tháng đã luyện thành, lão gia mất sớm, cả đời chưa xuất sơn.

Người thứ ba là Phong Bình Phong thiếu gia.

Tiên sư lúc còn sống có nói thiên tư của thiếu gia trăm năm khó gặp, quả nhiên lúc mười bảy tuổi vào động, chỉ mất bảy ngày đã luyện thành công phu trong Thất Tinh động.”
Lăng Hạo Thiên lắc đầu: “Lẽ nào công phu trong động lại khó luyện đến thế?”
Lưu Vân nói: “Luyện công dễ hay khó toàn do tư chất của người luyện.

Tiên sư từng nói người tư chất tốt, nhiều cửa sẽ qua rất dễ, tư chất kém sẽ liên tục khúc mắc.

Tiểu Tam huynh, căn cơ của huynh tốt, tư chất cũng cao nên qua ải dễ dàng.

Huynh lại tính tình cương chính, khảng khái trọng nghĩa, tiên sư trên trời biết có truyền nhân thế này chắc cũng được an ủi.”
Lúc đó Lăng Hạo Thiên hết sức bội phục võ công Thiên Phong lão nhân, đứng dậy cung kính hành lễ với bốn người: “Võ công lệnh sư truyền lại thâm sâu khó dò, tại hạ may mắn có được cơ duyên, học thành tuyệt nghệ của lão nhân gia, chỉ mong không làm hỏng uy phong của Thiên Phong lão nhân.

Xin bốn vị thay tiên sư nhận của tại hạ một lạy.”
Phong Trung Tứ Kỳ vội đứng dậy đáp lễ, Thái Đan nói: “Phong thiếu gia tư chất có thể coi là tuyệt cao nhưng huynh còn lợi hại hơn.

Tiêu cô nương mà biết, chắc sẽ tâm phục khẩu phục.”
Lăng Hạo Thiên sầm mặt: “Việc các ngươi lừa ta lên núi coi như cho qua nhưng việc của Tiêu đại tiểu thư quyết không thể dễ dàng bỏ qua.

Được rồi, dù trên đời có nhân vật cao minh không kém Phong thiếu gia, lẽ nào Tiêu đại tiểu thư buộc phải cưới y?”
Lý Vận nói: “Tiểu Tam ca, đừng giận.

Huynh qua ngần ấy ải, lời thề của Tiêu cô nương coi như bị phá, Phong gia có thể danh chính ngôn thuận giải trừ hôn ước.

Chúng tôi sợ việc này truyền ra, nam tử như thế lại không chịu cưới, Tiêu cô nương nhất định sẽ xấu hổ vô cùng.”
Lăng Hạo Thiên cười ha hả: “Vị đại tiểu thư này mỗi ngày đều muốn gả cho người ta sao? Thiên hạ có bao nhiêu việc hay ho, sao nàng ta không hạ sơn du ngoạn, xem người khác sống thế nào, xem trên đời có cô nương nào giống mình, chỉ muốn gả cho người ta nhanh nhanh không?”
Tiếng cười chưa dứt, chợt phát hiện Phong Trung Tứ Kỳ không cười nổi, cũng không nhìn mình, ánh mắt đều hướng ra phía sau lưng, mặt lộ vẻ sợ hãi.

Y cảm giác sau lưng có thêm một người, tựa hồ cảm nhận được hàn ý của người khác truyền tới, chầm chậm quay lại, thấy một bạch y thiếu nữ an an tĩnh tĩnh ngồi cách mình hai trượng, mái tóc đen nhánh xõa qua vai, khuôn mặt trắng nhợt, nhãn thần băng lãnh, chính thị Tiêu đại tiểu thư.

Trước mặt nàng ta có một cỗ dao cầm, hoa văn nhòe đi, có vẻ là cổ vật, đôi tay trắng như bạch ngọc đang gảy lên dây đàn, cổ cầm phát ra tiếng tình tang khe khẽ.
Lưu Vân nhợt nhạt: “Tiêu đại tiểu thư, đều là mình tại hạ sai, xin cô nương tha cho các đệ muội.”
Tiêu đại tiểu thư không đáp, ánh mắt lạnh lùng từ Lưu Vân nhìn sáng Thái Đan, rồi từ Lý Vận nhìn sang Dung Tình.

Lăng Hạo Thiên ngoái nhìn, nhận ra bốn người mặt mày trắng nhợt, tựa hồ sắp lâm đại họa mà không dám động đậy.

Tiêu đại tiểu thư không nhìn họ, cúi đầu xuống, bắt đầu gảy đàn.
Lăng Hạo Thiên biết nàng ta sắp xuất thủ đối phó bốn người, nảy ra ý muốn đả kích, cười ha hả: “Nữ tử cao ngạo ngang ngược như cô, ta chưa từng gặp qua, người dưới núi gặp cô chắc sợ đến đũng quần ướt sũng, tranh nhau bỏ chạy.

Cô nương kiểu này, ngay Tiểu Tam nhi ta không dám cưới, liệu còn ai dám chăng?”
Tiêu đại tiểu thư vẫn không ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra nộ ý.

Lý Vận kêu lên: “Tiểu Tam nhi đi mau.

Vốn không phải việc của huynh mà do chúng tôi liên lụy, huynh đi mau.”
Cùng lúc, ngón tay Tiêu đại tiểu thư cũng so dây, vang lên đàn cực kỳ chói tai.

Lăng Hạo Thiên cười bảo: “Cô nương xinh đẹp thế này, cổ cầm trân quý đến thế, sao lại đàn ra âm thanh khó nghe như vậy?” Y nghe ra trong tiếng đàn của Tiêu đại tiểu thư ẩn chứa sát ý, có thể chấn nhiếp tâm thần, thương tổn tạng phủ người khác, tiếng liên miên bất tuyệt, sát ý cũng tăng dần.

Phong Trung Tứ Kỳ khinh công tuyệt cao nhưng nội lực không đủ, đang dốc sức vận nội lực chống lại tiếng đàn, trên trán ướt đẫm mồ hôi.

Dung Tình nhỏ tuổi nhất, công lực thấp hơn cả nên không chịu nổi, bịch một tiếng ngã ngửa luôn, Thái Đan kinh hãi đến đỡ, bản thân cậu sắc mặt cũng nhợt nhạt.

Lưu Vân và Lý Vận đang tận lực, toàn thân ướt sũng mồ hôi.
Lăng Hạo Thiên thấy cả bốn sắp thụ nội thương trầm trọng, không kịp nghĩ nhiều, hít sâu một hơi, cười lên vang vọng, dùng nội lực hồn hậu ngăn trở ý định sát phạt trong tiếng đàn.

Lưu Vân và Lý Vận cực kỳ kinh ngạc: “Tiêu đại tiểu thư đàn ra Nhiếp tâm nhiếp phách khúc, không mấy cao thủ trong võ lâm chống nổi, ai ngờ Tiểu Tam nhi lại không sợ.

Huynh ấy ở Thất Tinh động mới hơn một ngày, lẽ nào luyện thành Thất tinh nội công của sư phụ?”
Tiêu đại tiểu thư hơi nhíu mày, ngón tay phất lên, gia tăng sát ý trong tiếng đàn, Lăng Hạo Thiên vận nội công trong gian thạch thất thứ bảy, cười mãi không thôi, nội tức như sông biển mênh mang bất tuyệt, tạo thành một tấm lưới bao lấy tiếng đàn, đẩy ngược sát khí trở lại.

Nửa tuần hương trôi qua, chợt tanh một tiếng, dây đàn của Tiêu đại tiểu thư đứt một sợi, đoạn lại vang lên tanh tanh, thêm ba sợi đứt rời.

Sắc mặt Tiêu đại tiểu thư trắng nhợt như tờ giấy, mồ hôi đầm đìa, định đàn tiếp nhưng đầu óc quay cuồng, thân hình mềm nhũn, ngã xuống hôn mê.
Lăng Hạo Thiên thấy nàng ngã xuống, lập tức dừng cười, thần sắc nghiêm túc, đến đỡ nàng dậy.

Bọn Lưu Vân đang toàn lực vận công chống lại trận đấu giữa tiếng cười và tiếng đàn, kiệt lực hẳn, không thể đứng dậy nổi.

Trong bốn người, Lưu Vân nội công khá nhất mà cũng toàn thân vô lực, gần như hư thoát, chật vật đứng dậy nói: “Tiểu Tam nhi, đa tạ huynh cứu chúng tôi, nhưng… huynh không được vô lễ với Tiêu cô nương.”
Lăng Hạo Thiên nói: “Ta đưa nàng ta về phòng.” Y thuận tay cầm luôn cây cổ cầm, ôm Tiêu đại tiểu thư đang hư nhược về khuê phòng.
Hai thị nữ thấy y ôm tiểu thư, đều cả kinh thất sắc, kêu lên: “Tiểu thư sao rồi?”
“Bỏ tiểu thư xuống.” Cùng tuốt đoản kiếm chia ra tả hữu đâm Lăng Hạo Thiên nhưng thân hình y khẽ nhoáng lên, đã tiến vào phòng, cả hai bám theo: “Cuồng đồ lớn mật, không được vô lễ với tiểu thư.

Mau bỏ tiểu thư xuống.”
Lăng Hạo Thiên cười bảo: “Ta sắp là cô gia của các ngươi, muốn nói mấy câu riêng tư với tiểu thư.” Hai thị nữ ngẩn người, nhận ra là thanh niên vượt qua năm ải, bất giác lùi lại hai bước.
Lăng Hạo Thiên lại dặn: “Ra ngoài đợi cho ta, không ai được vào.” Hai thị nữ nhìn nhau, đành lui ra ngoài cửa.

Lăng Hạo Thiên đóng cửa cài then.
Hai thị nữ lại nhìn nhau, không biết phải làm sao, Phong Trung Tứ Kỳ dìu nhau tới nơi, Lý Vận hỏi: “Tiểu Tam nhi đâu?”
Thị nữ đáp: “Y...!y ôm tiểu thư vào trong.”
Dung Tình nóng ruột: “Chúng ta xông vào.”
Thái Đan ngăn lại: “Để hai người ở riêng, có gì không ổn sao?” Dung Tình dừng bước: “Ai, Tiểu Tam nhi biết tiểu thư có ý lấy mạng chúng ta, nhất định không khách khí.”
Lý Vận nhíu mày: “Tiểu thư vừa nãy hôn mê, không biết có đáng ngại không?”
Một thị nữ chảy nước mắt: “Thân thể tiểu thư xưa nay yếu ớt, lại ngất đi thì phải làm sao? Tiểu thư…” Chưa dứt lời, trong phòng vang lên tiếng hô khẽ, là tiếng của Tiêu đại tiểu thư.
Sáu người bên ngoài thất sắc, Thái Đan nói: “Không phải, Tiểu Tam nhi không phải loại người như vậy.

Hơn nữa, đây là chốn nào, hà cớ huynh ấy làm loạn?”
Lý Vận trừng mắt: “Đệ nghĩ cái gì hả? Tiểu Tam nhi đương nhiên không phải loại người đó.” Cùng lúc, trong phòng lại vang lên tiếng kêu kinh hãi, ai nấy nghe rõ ràng tiếng Tiêu đại tiểu thư run rẩy: “Dừng tay! Ngươi không được chạm vào ta, ta… ta giết người.”
Lưu Vân không nhẫn nại được, đưa tay định đẩy cửa, Lý Vận kéo tay gã, mặt lộ ra nụ cười: “Huynh quên mục đích chúng ta đưa y lên núi làm gì sao?”
Lưu Vân lắc đầu: “Thế này không được.

Chúng ta để y làm thế, biết ăn nói thế nào với anh linh phu phụ Tiêu trang chủ trên trời?”
Dung Tình nóng nảy: “Tính tình Tiêu cô nương cứng rắn, nếu mà xảy ra chuyện, có khi sẽ xấu hổ quá mà tự sát.”
Thái Đan bật cười: “Muội xem, hiện tại ai cũng hoài nghi mà vừa nãy còn mắng ta nghĩ bậy bạ.

Ta đã nói Tiểu Tam không phải người như thế.”
Lý Vận hỏi: “Sao đệ biết.”
Thái Đan cười: “Các vị đều quên huynh ấy là con của Y Hiệp mất rồi.”
Sáu thiếu niên thiếu nữ an tâm hẳn, ngồi đợi ngoài cửa.

Trong phòng cực độ yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng đàn khe khẽ, kéo theo những lời thì thầm, không biết người ở trong nói gì.
--- Xem tiếp hồi 129 ----


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui