Thiên Tài Cuồng Phi

Edit: susublue

"Thần tôn cường giả tự bạo bị ngăn cản sao?"

"Không phải ta đang nằm mơ đó chứ?"

"Trời ơi, không phải nàng ta quá biến thái rồi sao? Sao có thể ngăn cản được Thần Tôn tự bạo chứ?"

Ánh mắt của mọi người đều đồng loạt tập trung trên người nữ tử áo trắng, mọi người đều không gia che giấu được vẻ sùng bái.

Bạch y trắng như tuyết nhẹ lướt qua trong gió, Dạ Nhược Ly chậm rãi thu tay về, ánh mắt hờ hững nhìn mọi người đang kinh sợ trước mặt, từ đầu tới cuối nàng đều không biến sắc, giống như người vừa rồi ra tay không phải là nàng.

"Sao... Sao có thể!"

Thân thể mềm mại của Thiên Phượng run lên, dung nhan quyến rũ thoáng tái nhợt, kinh ngạc nhìn người trước mặt.

Lại có người ngăn được nàng tự bạo sao? Ngay cả Phong Thần cũng không có cách nào ngăn nàng tự bạo huống chi là nữ nhân này? Không, điều này là giả, nhất định là nàng đang nằm mơ...

"Nhược Ly nha đầu." Phong Thần vội vàng chạy đến bên cạnh Dạ Nhược Ly, kiểm tra thân thể nàng xong mới chậm rãi nhẹ nhàng thở ra, "Vừa rồi thật quá nguy hiểm, vì sao ngươi không rời khỏi nơi này? Nếu ngươi không làm được, như vậy..."

Phong Thần ngừng một chút, thật không dám tiếp tục nói hết.

Bây giờ ở trên đời này nàng chỉ có nha đầu này là người thân, tất nhiên không hi vọng nàng xảy ra chuyện gì.

"Không có nguyên nhân, ta chỉ nắm chắc mình có thể ngăn cản được thôi." Dạ Nhược Ly nhún vai, bình thản cười.

Sức mạnh của Thanh Minh phủ có thể ngăn cản tự bạo, vì vậy vừa rồi nàng đã đẩy nguồn sức mạnh này vào trong người Thiên Phượng, sau đó tất nhiên sẽ ngăn cản được...

Nhìn thấy nguồn lực tự bạo của mình đã hoàn toàn bị áp chế, Thiên Phượng mềm nhũn hai chân, ngồi trên mặt đất, trên khuôn mặt cũng đầy vẻ tuyệt vọng.

Bây giờ nàng đã nhận ra lần này mình sẽ bị làm thịt triệt để, năng lực báo phục cũng không có.

"Ha ha!" Đột nhiên Thiên Phượng cất tiếng cười to, ác độc nói "Ta sẽ không buông tha cho các ngươi, dù ta có thành quỷ cũng sẽ không buông tha các ngươi!"

"Thành quỷ?" Dạ Nhược Ly châm chọc nhếch môi, đôi mắt đen nhánh lạnh nhạt nhìn khuôn mặt ác độc của Thiên Phượng, "Rất xin lỗi, ngay cả tư cách thành quỷ ngươi cũng không có!"

"Ầm đùng!"


Dạ Nhược Ly giơ cao Lôi Thần kiếm, bổ về phía Thiên Phượng, trong phút chốc sấm sét kéo đến, mây đen dày đặc, vô số sấm sét từ trời rơi xuống, mạnh mẽ đánh vào người Thiên Phượng.

"Rầm!"

"Đùng ầm ầm!"

Tiếng sấm vang vọng khắp trời đất, mỗi tiếng kêu gào kèm theo đó đều khiến người ta sởn tóc gáy.

"A!"

"A a a!"

Nghe thấy âm thanh này mọi người đều hung hăng rùng mình một cái rồi cảm thấy một cảm giác mát lạnh xuyên thấu qua lòng bàn chân chạy thẳng vào trong lòng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Phong Thần chỉ khoanh tay trước ngực, hơi hưng phấn nhìn sấm sét đánh vào người Thiên Phượng, tảng đá vẫn luôn đè nặng trong lòng nàng những năm gần đây cũng từ từ biến mất.

Qua việc tự bạo vừa rồi, Thiên Phượng vốn đã không còn sức phản kháng, cho dù là Bạch Linh cũng có thể giải quyết nàng.

Thật lâu sau sấm sét mới tan biến, toàn thân Thiên Phượng bốc khói tê liệt ngã xuống đất, lúc nàng cho rằng mình có thời gia để thở thì liền thấy Dạ Nhược Ly giơ cao Lôi Thần kiếm lên lần nữa, sắc mặt lạnh nhạt nhìn nàng...

Cuồng phong nổi lên, tóc đen bay lượn, sấm sét vờn quanh, giờ phút này Dạ Nhược Ly càng tăng thêm cảm giác thần bí.

Khi nàng chém trường kiếm xuống thì sấm sét lập tức hóa thành một con Lôi Long [1] màu tím, ngửa đầu hét lớn một tiếng rồi liền mạnh mẽ lao về phía Thiên Phượng.

[1] Lôi Long: có thể hiểu nôm na là con rồng do sấm sét tạo thành

Một tiếng ầm vang lên, bụi bay mù mịt, đại viện Bạch gia biến thành một đống hoang tàn.

"Thật... Lực tàn phá thật mạnh."

"Đây là sức mạnh vốn có của Nhược Ly đại sư cộng thêm siêu thần khí hỗ trợ sao?"

Mọi người ngạc nhiên nhìn Dạ Nhược Ly, diễn*dafn;lle~quysdoon ngay cả khi nàng không phải là Thần Tôn mà lại có năng lực tàn phá không khác gì Thần Tôn.

Cuồng phong thổi qua, bụi mù chậm rãi tan biến, Dạ Nhược Ly thu hồi kiếm, chậm rãi xoay người bước từng bước về phía Phong Thần, dung nhan tuyệt sắc có ý cười nhàn nhạt.

Nhưng mà không có ai thấy trong lòng bàn tay nàng đang cầm một hòn chân màu đen...


"Bạch Linh " Dạ Nhược Ly dừng bước, nhìn Bạch Linh nói, "Tiếp theo chúng ta sẽ đến Lưu Phong Tông cho nên việc nơi này cần phải được giấu kỹ, chúng ta muốn đánh cho bọn chúng không kịp trở tay!"

Bây giờ Thiên Phượng đã chết, linh hồn bị nhốt, chỉ còn lại có kẻ bạc tình...

"Dạ, Nhược Ly đại sư."

Bạch Linh chắp tay, trên mặt đầy vẻ cung kính, đáp.

Dạ Nhược Ly nghe vậy thì nhẹ gật đầu, chợt liếc nhìn Phong Thần: "Chắc hẳn Kim thần cũng đã tỉnh rồi, người có muốn đi gặp hắn không? Kim thần hắn... Vì người mà làm rất nhiều việc, có lẽ hắn biết rõ việc này nguy hiểm nhưng lại vẫn vì người mà lao vào đó, cho nên ta tin tưởng hắn không giống với kẻ bạc tình kia."

Phong Thần hơi sững sờ, cúi đầu im lặng không nói gì, trong đôi mắt trong trẻo lại lóe sáng khác thường.

"Được, ta hiểu rồi."

Dạ Nhược Ly liếc nhìn Phong Thần, lạnh nhạt cười rồi không nhiều lời nữa, dù sao đây là việc của bọn họ, nàng nhiều lời cũng vô ích nhưng mà nàng hi vọng sư phụ có thể có được hạnh phúc thuộc về mình...

Hiệu suất làm việc của Bạch gia quả thật không tệ, tuy cuộc chiến này náo động rất lớn nhưng lại không có ai dám nghị luận, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

Vì vậy vài ngày sau đó Dạ Nhược Ly cũng được yên tĩnh, không tu luyện thì cũng luyện chế đan dược, mà trong ba tháng được Hỏa Thần chỉ đạo, ngay cả khi nàng chưa từng tiếp xúc đến mức độ Thần Hoàng cao cấp cũng vẫn có thể lĩnh ngộ được lực lượng thâm sâu.

Vào mấy ngày trước, Dạ Nhược Ly đã quyết định đến Lưu Phong Tông, nhưng nghĩ đến Thiên Lạc vương phủ và Lạc Nguyệt quốc thì nàng lại muốn chuyển Thiên Lạc vương phủ tới Trung Châu.

Bây giờ nàng đã đứng vững ở Trung Châu rồi, nên cũng không có nhiều vấn đề để băn khoăn.

Huống chi lúc trước Viêm Long để phụ mẫu Hồng Lạc Thiên nguyện trung thành với mình không phải là vì muốn mình trợ giúp Viêm Long tộc vang danh uy phong sao? Mà những năm gần đây, Hồng Lạc Thiên quả thật đã giúp nàng rất nhiều, xử lý chuyện của Vương phủ gọn gàng ngăn nắp, bây giờ cũng đã đến lúc thực hiện hứa hẹn trước kia rồi.

Về phần để Hồng Lạc Thiên quản Tử Lăng quốc thì hoàn toàn có thể yên tâm.

Nhưng lúc Dạ Nhược Ly chờ đợi đám người Hồng Lạc Thiên thì Bạch gia lại nghênh đón một vị khách...

"Ha ha, Nhược Ly nha đầu, lâu rồi không gặp."

Lỗ Lạc đi vào đại sảnh, nhiệt tình chào hỏi Dạ Nhược Ly, nụ cười trên khuôn mặt già nua cực kỳ rực rỡ.


"Lâu rồi không gặp sao?" Dạ Nhược Ly hơi nhếch khóe miệng, không biết nói gì, "Hình như mới có mấy tháng thôi, thế nào, lần này ngươi tới Bạch gia lại có chuyện gì nữa?"

"Ha ha, Nhược Ly nha đầu, chẳng lẽ ngươi quên mất lúc trước đã đồng ý đến Liên Minh luyện đan của ta làm khách rồi sao? Lần này ta phụng mệnh Minh Chủ đến đây mời ngươi đến Liên Minh luyện đan."

" Liên Minh luyện đan sao?" Dạ Nhược Ly nhíu mày vuốt cằm, nhợt nhạt cười một tiếng, "Ta muốn đến Lưu Phong Tông, vừa khéo cũng đi qua Liên Minh luyện đan, đã như thế thì ta cũng đến đó một chuyến."

Lỗ Lạc nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi hắn còn sợ nàng sẽ từ chối. Nếu nàng từ chối thì hắn thật sự không có cách nào, cũng may là nàng đã đồng ý.

"Ngươi đợi ta ở đây một chút, ta quay lại liền."

Nói xong thân thể hắn lóe sáng một cái rồi biến mất biệt vô tung tích...

Dạ Nhược Ly đi tới hậu viện Bạch gia thì liền gặp Phong Thần và Kim thần đang giao chiến, dù là Kim thần đã áp chế thực lực ở mức Thần Tôn trung cấp nhưng vẫn ép Phong Thần đến mức cực kỳ chật vật.

Dạ Nhược Ly vọt lên rồi xuất hiện trước mặt Phong Thần, nhìn mồ hôi chảy đầy trên trán Phong Thần: "Ta muốn đến Liên Minh luyện đan, người thì sao? Bây giờ có thời gian không?"

Phong Thần thu hồi kiếm, nhẹ mỉm cười: "Được, cũng lâu rồi ta không gặp lão già ở Liên Minh luyện đan, không biết những năm gần đây hắn có thay đổi gì hay không."

Bởi vì Phong Thần là linh hồn nên không thể rời khỏi Dạ Nhược Ly quá lâu, vì vậy nên dù Dạ Nhược Ly đi đâu nàng cũng phải đi theo.

"Phong nhi, ta muốn về Tông môn một chuyến, những năm gần đây ta luôn ở bên ngoài nên đã rất lâu rồi chưa quay về đó. " Kim thần mỉm cười nhìn Phong Thần, gương mặt ngang ngược thoáng có chút dịu dàng "Ít ngày nữa chúng ta gặp lại ở Lưu Phong Tông."

"Được, gặp lại ở Lưu Phong Tông."

Nghĩ đến tên nam nhân đã lừa gạt nàng, trong mắt Phong Thần đầy sát ý.

Đến lúc đó nàng nhất định sẽ khiến nam nhân kia sống không bằng chết!

Sau khi Kim thần rời đi, Dạ Nhược Ly liền đưa Phong Thần vào Thanh Minh phủ, nhắc nhở Bạch Linh tiếp đãi đám người Hồng Lạc Thiên rồi liền đi theo Lỗ Lạc rời khỏi Đan thành, xe ngựa chuyên chở của Liên Minh luyện đan nhanh chóng chạy đi, chớp mắt đã rời xa khỏi Đan thành...

Cảnh Dương thành là nơi phồn hoa nhất ở Trung Châu, cũng là thủ đô của Trung Châu.

Những Thần Tôn bình thường hiếm gặp thì lại đầy ắp ở nơi này, thậm chí thường xuyên có những trận đại chiến giữa các Thần Tôn diễn ra, chỉ với điều này đã đủ chứng minh địa vị của Cảnh Dương thành.

Lúc này một chiếc xe ngựa quý phái chậm rãi ngừng lại trước cửa Liên Minh luyện đan ở Cảnh Dương thành, một lão già và một nữ tử trẻ tuổi bước ra từ trong xe.

Rồi lại thấy lão già chậm rãi quay đầu nhỏ giọng nói với nữ tử bên cạnh: "Nhược Ly nha đầu, đây là Liên Minh luyện đan của chúng ta, ha ha, nhìn cũng không tệ lắm phải không?"

Nghe thấy lời này Dạ Nhược Ly nhẹ nhàng ngẩng đầu, ngón tay khẽ vuốt cằm, tinh tế đánh giá tòa kiến trúc hào nhoáng này.

"Quả thật không tệ, nhưng lại có cảm giác trống rỗng, ta cũng không quá thích."

Bề ngoài nhìn đẹp đẽ quý giá nhưng khí tức bên trong lại hơi nông cạn...


Lỗ Lạc hơi ngẩn ra, chưa từng nghĩ đến nàng liếc mắt một liền nhìn ra vấn đề của Liên Minh luyện đan, nhịn không được cười cười, nhưng lúc hắn vừa mới mở miệng thì có một giọng quát lạnh vang lên ở phía sau.

"Ngươi là ai mà dám phê phán Liên Minh luyện đan chúng ta?"

Lỗ Lạc nhướng mày, không nhịn được xoay người, lạnh nhạt nhìn nam tử đang đứng dưới bậc thang.

Chỉ thấy nam tử này chắp tay sau lưng, dung mạo cũng được tính là tuấn mỹ, lại có vẻ nham hiểm khiến người khác rất không thoải mái, dienxdafnleequysdoon mà giữa lông mày hắn đầy vẻ cao ngạo, bộ dạng không coi ai ra gì.

"Hạnh Lâm, Nhược Ly nha đầu là khách của Liên Minh luyện đan, ngươi không được vô lễ!"

" Khách của Liên Minh luyện đan sao? Ha ha!" Hạnh Lâm ngửa đầu cười lớn hai tiếng, trong mắt thoáng xuất hiện vẻ khinh thường, "Ta thấy là khách của Lỗ Lạc trưởng lão ngươi mới đúng. Hừ, thật không biết từ lúc nào một kẻ ngu si cũng có thể bước vào Liên Minh luyện đan ta."

"Càn rỡ!" Lỗ Lạc biến sắc, hai tròng mắt rét lạnh nhìn Hạnh Lâm, "Hạnh Lâm, đừng tưởng rằng ngươi là đệ tử của Chu Nam thì ta không thể dạy dỗ ngươi! Ta nói cho ngươi biết, Nhược Ly nha đầu không phải người ngươi có thể đắc tội!"

Chu Nam sao? Dạ Nhược Ly hơi ngẩn ra, lúc này mới hiểu vì sao hắn lại đối đầu với Lỗ Lạc, thì ra là đệ tử của Chu Nam.

"Không phải người ta có thể đắc tội ư? Chỉ bằng nàng ta?" Hạnh Lâm hơi híp mắt, cười lạnh nhìn Dạ Nhược Ly, bất giác liếm khóe môi, "Ha ha, Hạnh Lâm ta còn không biết có người mà ta không đắc tội nổi, chẳng lẽ nàng là cháu gái của Minh Chủ sao? Nhưng ta thấy loại nữ nhân tuyệt thế như nàng ta chỉ có thể bị nam nhân đè xuống thôi, ha ha ha..."

"Bốp!"

Tiếng cười vừa mới vang lên thì một tiếng tát tai cũng đột nhiên vang lên, Hạnh Lâm ngây người một chút, chợt lửa giận dâng trào, tức giận chằm chằm Dạ Nhược Ly.

"Tiện nhân, ngươi dám đánh ta?"

"Ta đánh ngươi, ngươi có thể là gì ta?" Dạ Nhược Ly thu tay về, lạnh nhạt nói.

Lúc này mọi người cũng vây quanh bên ngoài Liên Minh luyện đan, khi thấy cảnh tượng này thì đều đồng tình nhìn Dạ Nhược Ly, theo bọn họ thấy thì nữ tử này xong đời rồi, Chu Nam đại sư quyết sẽ không tha cho nàng!

"Ngươi..."

Hạnh Lâm tức giận chỉ vào mặt Dạ Nhược Ly, nhưng mà còn chưa nói được gì thì phía sau đã vang lên một giọng nói uy nghiêm.

"Xảy ra chuyện gì?"

Mọi người nghe vậy thì đều nhìn về phía giọng nói phát ra, lúc thấy một bóng người già nua xuất hiện thì trong mắt đầy vẻ vui sướng khi người gặp họa.

"Là Khâu Lân trưởng lão, Khâu Lân trưởng lão tới rồi, lần này có kịch vui để xem rồi."

"Khâu Lân trưởng lão." Mắt Hạnh Lâm sáng ngời, bước nhanh về phía lão giả mặc áo xám, "Khâu Lân trưởng lão, ngươi phải làm chủ cho ta, tiện nhân mà Lỗ Lạc trưởng lão dẫn tới dám đánh ta, không nghiêm trị nàng thì sao có thể khiến người khác phục được?"

Khác với Lỗ Lạc và Chu Nam, Khâu Lân đã là Thần Phẩm tầng thứ tám rồi, địa vị gần với Minh Chủ, lại là người nghiêm túc cẩn thận cho nên mọi người đều đoán được kết cục của Dạ Nhược Ly...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận