Thiên Tài Phế Vật

Giáng Thiên Nguyên bước vào, lại phát hiện Giáng Thiên Điệp cùng Xuất Trần đang nói chuyện vui vẻ, trong lòng không khỏi ngạc nhiên.
Nàng bước vào, nghi hoặc hỏi:
"Này là thế nào?"
Xuất Trần cũng thực kinh ngạc, khóe môi tựa tiếu phi tiếu đông cứng lại, quá nửa ngày mới mấp máy môi:
"Ng...Nguyên nhi! Sao nàng... lại...lại ở đây?"
"Câu đó nên là ta hỏi!" Mặt Giáng Thiên Nguyên đen thui, ánh mắt sát khí ngút trời, tức giận nói.
Xuất Trần lúng túng liếc qua Giáng Thiên Điệp một cái, lại thấy vị muội muội đáng yêu nào đó khóe miệng cong lên yêu nghiệt.
Nhất định là tiểu quỷ này giở trò rồi! Hắn thầm than.
"Nguyên nhi a, đây là muội muội của ta, tam thế chủ Minh Nguyệt đảo- Lâm Nhã Điệp, nàng tuyệt đối đừng hiểu lầm!"Hắn chỉ chỉ vào Thiên Điệp mà giải thích.
Mà Giáng Thiên Nguyên đơ điếng người, này là sao chứ! Hắn cũng có kể cho nàng nghe rằng ở phủ tể tướng có muội muội hắn. Thế nhưng lại không ngờ rằng đó là Giáng Thiên Điệp! Nàng căn bản là không có để ý tới nha đầu này lắm.

Cuối cùng vẫn là nghi hoặc hỏi lại:
"Thật?"
"Thật mà! Không tin nàng cứ hỏi Điệp nhi!" Xuất Trần giơ tay khẳng định, hướng Giáng Thiên Điệp ánh mắt cầu xin.
Nàng tựa tiếu phi tiếu:
"Ừm. Huynh ấy nói là sự thật."
Giáng Thiên Nguyên yên tâm ngồi xuống ghế, hướng Thiên Điệp nhẹ nhàng hỏi:
"Vậy gọi ta tới đây làm gì?"
Nàng cười cười:
"Bồi dưỡng tình ấy mà."
Thực ra mục đích chính là để trả thù tên ca ca này một chút! Xem như cũng thỏa mãn phân nửa!

"Ca ca a, ngươi phải cảm ơn tiểu muội này đã giúp ngươi gặp được ý trung nhân a!" Nàng cười cười rồi dùng khinh công té lẹ, để lại hai con người mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau.
....
Mộng Vũ đứng chờ ngoài cổng, thấy Thiên Điệp bước ra lập tức theo sau.
"Tiểu thư, thực không ngờ người là tam thế chủ Minh Nguyệt đảo a!" Mộng Vũ cao hứng.
Nàng vốn cũng là đã giải thích cặn kẽ cho Mộng Vũ. Như thế cũng để tiện cho sau này.
"Ừm. Nhìn thế này cũng đâu ai nghĩ ngươi là đệ tử 'lão già kia' chứ."
"Tiểu thư a, người đừng nhắc tới cái lão già 'thối nát' kia nữa." Mộng Vũ mặt đen sì, dáng vẻ hầm hố nghiến lợi, nắm tay kêu răng rắc.
"Ôi chao! Vũ Nhi thực đáng sợ!"
Nàng tỏ vẻ 'sợ hãi', cười hì hì.
Mộng Vũ nghiến răng nghiến lợi, phun ra một từ sặc mùi 'sát khí':
"Hừ."
Giáng Thiên Điệp khoái trí cười ha hả, chân bước theo sau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận