Thiên Tài Phế Vật

Giáng Thiên Điệp mạnh mẽ ngẩng đầu lên, trong mắt sóng sánh lưu chuyển. Một đôi mắt sáng như ngọc, làm cho nữ tử ở đây nhất thời ngây ngốc. Nàng ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nhìn vòng người xung quanh, khóe miệng gợi lên ý cười tuyệt đẹp.
Nữ tử ở đây nhất thời có chút buồn bực, nàng muốn làm gì, lúc này, nàng còn tự tin như vậy, chẳng lẽ là họ hoa mắt?
Giáng Thiên Điệp đứng ở giữa đại điện, từ nàng toát ra một cỗ khí chất phi phàm thoát tục, nàng hướng Giáng Thiên Nhan tựa tiếu phi tiếu, rồi bắt đầu cất giọng:
"Thiên nhược bất ái tửu,
Tửu tinh bất tại thiên.
Địa nhược bất ái tửu,
Địa ưng vô tửu tuyền.
Thiên địa ký ái tửu,
Ái tửu bất quý thiên.

Dĩ văn thanh tỷ thánh,
Phục đạo trọc như hiền.
Hiền thánh ký dĩ ẩm,
Hà tất cầu thần tiên.
Tam bôi thông đại đạo,
Nhất đấu hợp tự nhiên.
Đản đắc túy trung thú,
Vật vi tỉnh giả truyền."
(Nguyệt hạ độc chước kì 2- Lý Bạch)

Ngàn vạn lần xin lỗi Lý Bạch tiên sinh vì đã sao chép thơ của ngài một cách rất quang minh chính đại. Bất quá không có biện pháp nào cả, nàng là người lười biếng, lười làm, nên thuận tay đạo thơ của Lí Bạch. Giáng Thiên Điệp ở trong lòng liên tục dập đầu tạ lỗi.
Cả đại điện một lần nữa chết đứng. Rung động, một loại cảm giác rung động từ sâu trong đáy lòng truyền tới. Lại phải nói, bài thơ trước nếu nói là kinh tài tuyệt diễm, thì bài thơ này là độc nhất vô nhị, trên đời này khó mà có được bài thơ nào hay đến dường này.
"Lời văn tự nhiên, chân thực, không cân nệ, cho thấy tâm hồn của tác giả không tầm thường !" Hàn lâm học sĩ thốt lên, không giấu được niềm thán phục.
Thái Phó xúc động, run run đi tới bên nàng, giọng nói trăm phần kính nể:
"Thất tiểu thư, lão phu có thể được nghe một bài thơ kinh tài tuyệt diễm đến dường này, chết cũng nhắm mắt được rồi ! Không biết Thất tiểu thư có thể chép lại cho lão phu bài thơ này được không vậy? Lão phu thực sự là yêu thích chất thơ của ngươi !"
Nhìn thấy tình huống này, các nữ tử dở khóc dở cười. Thái Phó kia, cho tới bây giờ đều là không ham quyền quý, tính tình hào sảng, cương trực. Một lòng nghiên cứu văn học, văn học lại ở mức thượng thừa, đứng đầu kinh thành, không ai sánh kịp. Nhưng hiện tại, hắn đang làm cái gì, hắn lại cúi mình trước Giáng Thiên Điệp, phế vật của Phong kinh mà xin tác phẩm. Thế giới này thật sự thay đổi nhanh đến các nàng đều không ai biết.
Kể từ hôm nay, phế vật Giáng Thiên Điệp của Phong kinh, lại trở thành kinh tài tuyệt diễm Giáng Thiên Điệp. Một bức thi pháp cùng một bài thơ rung động lòng người, đều làm kinh ngạc giám khảo. Vinh quang này ai dám phản đối, tài văn chương này ai dám so bì.
Giáng Thiên Điệp ngạc nhiên, chuyện Thái Phó cúi mình xin thơ nàng cũng không ngờ tới. Trong lòng không tránh khỏi khẩn trương, vẻ mặt kính cẩn nói:
"Tiểu nữ từ lâu đã ngưỡng mộ thanh danh của Thái Phó, bài thơ này coi như là thành ý của tiểu nữ, mong đại nhân đừng chê trách."
Thái Phó trong lòng càng thêm thán phục Giáng Thiên Điệp. Nàng vừa tài hoa xuất chúng lại vừa hiểu biết lễ nghĩa, ôn hòa nhã nhặn. Sau này chắc chắn sẽ trở thành một nữ tử tuyệt sắc khuynh đảo thiên hạ!
Nàng lại càng thêm xấu hổ, Thái Phó người ta mới là hiểu biết văn thơ chân chính. Chứ đâu như nàng lại đi tham khảo thơ của người khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận