Thiên Tài Phế Vật

"Hảo !"
Sở Lạc Thiên buông lỏng tay, nhẹ nhàng xoa xoa đôi má đỏ ửng sưng vù của nàng.
Giáng Thiên Điệp thả lỏng người, thở phào một hơi.
"Đủ rồi, buông tay ra mau đi !"
Nàng thật chỉ muốn đá cho hắn vài phát, nhưng đương nhiên phải nhẫn nhịn, bởi nàng thừa nhận công phu mình còn kém hắn ! Không thể manh động (:v)
Nuốt vào cục tức to đùng, Giáng Thiên Điệp toan bước đi thì...

"Dừng chân !" Giọng nói đanh thép, chả phải ai khác ngoài tên khốn Sở Lạc Thiên.
Hảo, ngươi nói dừng... ta đành nán lại chút xem ngươi giở trò "con bò" gì nữa đây ! Nàng dừng bước, khí phách quay người đối diện hắn.
"Vương gia ngài cần gì sao ?" Giọng nói thập phần hờ hững, hai chữ vương gia phát ra quả thực sát khí ngập trời.
"Lại đây." Sở Lạc Thiên ánh mắt mang sát khí, giọng nói thập phần nghiêm túc. Nhìn bộ dáng của hắn và theo cảm nhận của nàng, chắc chắn là có thích khách ! Nghĩ đến đó nàng liền ngoan ngoãn bước ra sao hắn. Nàng là con người theo chủ nghĩa lười, nếu việc gì nàng không cần thiết phải làm thì nàng nhất quyết sẽ không động tay, với lại đám thích khách này không phải hạng tép riu ! Đánh chỉ tổ mệt thân !
Quả nhiên không ngoài dự đoán, ngay khi nàng vừa nấp sau hắn, một lũ hắc y nhân vung kiếm múa rìu phóng như tên lửa tới trước Sở Lạc Thiên.
Mà vị Thiên Vương này cũng chẳng phải dạng vừa, thần sắc bình tĩnh đến lạ thường, một tên hắc y nhân đột nhiên nhảy bổ tới cũng bị hắn một chưởng đánh bay, chẳng cần kiếm cũng không dụng khiên, ngay đến cả di chuyển hắn cũng không nhích một bước. Sở Lạc Thiên tiêu sái khí phách, dụng một trưởng từ lòng bàn tay cũng khiến cho cả đám sống dở chết dở, mùi sát khí nồng nặc.

Giáng Thiên Điệp ở đằng sau quan sát tỉ mỉ đám người hắc y nhân, trên người bọn chúng đều có một mùi hương của loại cỏ dạ thảo đặc trung của Lăng Long đảo, khẳng định chắc chắn chúng là người của Lăng Long đảo, Giáng Thiên Điệp không khỏi có chút ngưỡng mộ Sở Lạc Thiên, người của Lăng Long đảo đều không phải dạng vừa, vậy mà hắn chỉ dùng có một chút nội lực đã có thể dễ dàng đánh bại bọn chúng, quả thật quá lợi hại !
"Đám người này có ý định gì đây ?" Giáng Thiên Điệp khoanh tay trước ngực, lạnh lùng giẫm giẫm lên mấy tên hắc y nhân đang nằm co quắp.
Sở Lạc Thiên tiến tới bên Giáng Thiên Điệp.
"Không cần tốn lời, bọn chúng đều không thể nói."
"Bớt nói thừa. Ta là muốn hỏi ngươi." Giáng Thiên Điệp liếc mắt khinh thường, chuyện đó không cần nói nàng cũng biết, kẻ dưới quyền Lăng Long đảo đều phải uống loại dược khiến cho lưỡi tê cứng, không thể nào nói.
Sở Lạc Thiên đột nhiên lạnh lùng, cầm tay nàng lôi vào đại điện. Giáng Thiên Điệp nhíu mày.
"Chuyện gì ?"
Hắn vẫn im lặng kéo nàng đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận