Thiên Tài Phế Vật

Buổi sớm thì luôn đem lại cảm giác bình an thư thái.
Giáng Thiên Điệp lướt nhẹ từng ngón tay thon dài trên phiến cầm Huyết Âm, giai điệu không quá cầu kì nhưng lại làm người ta nghe ra có chút hoài niệm, có chút mông lung, tựa như người gảy đàn đang còn lưu luyến vấn vương điều gì. Chỉ là một khúc độc tấu nhưng cảm giác như nó hòa quyện cùng tâm hồn nàng, hòa quyện vào khung trời trong trẻo. Một sự lưu luyến hoài niệm nhưng tuyệt nhiên không vướng chút đau thương, mà là một cảm xúc nhè nhẹ tĩnh lặng.
Nàng như một vị tiên tử, bạch y tự do phiêu lượn trong gió, làn tóc đen mượt như thác rơi xuống trên vai nàng. Khuôn miệng khẽ cười khiến cho vạn vật cũng rung động vài phần. Khí chất thanh cao thoát tục không vướng bụi trần. Đẹp đẽ như một bức họa, khiến người ta cứ muốn ngắm nhìn không thôi.
Khép đôi mi, ngón tay khẽ vuốt nhẹ trên phiến đàn, Giáng Thiên Điệp từ từ kết thúc giai điệu.
Ngay sau đó, quả nhiên Mộng Vũ cùng Hắc Ảnh, Lã Lam đều vỗ tay khen ngợi không ngớt.
"Giai điệu thực vô cùng độc đáo." Hắc Ảnh trong lòng vẫn còn rạo rực một cảm xúc chân thực mộc mạc.
"Quả thật đúng như lời Hắc Ảnh, giai điệu này thực sự mang cho Lã Lam một thứ cảm xúc vô cùng ám ảnh." Lã Lam hết lời khen ngợi, đối với chủ tử hắn rất mực kính nể cùng quý mến. Một nữ tử vừa xinh đẹp trí tuệ hơn người lại vừa tinh thông cầm kì thi họa như nàng, hắn là lần đầu được thấy. Xem ra, Hoàng Yến Đệ Nhất Nữ Tử- Lưu Vân Nhi không phải là không có đối thủ.
Mộng Vũ từ nãy đến giờ chỉ đờ đẫn vỗ tay, nước miếng nước mũi rơi tong tỏng trên nền đất lạnh. Giọng nói mơ hồ:
"Ôi... hay...quá hay, hức hức xúc động chết mất..."

Giáng Thiên Điệp dở khóc dở cười, cuối cùng thở dài một hơi rồi nói:
"Vũ nhi, ta đã bảo ngươi là nữ tử thì phải ra dáng một cái nữ tử. Đừng có ở trước mặt nam nhân mà chảy mũi chảy dãi như thế. Đến ta còn thấy thực kinh hãi nữa là Hắc nhi, Lam nhi." Giáng Thiên Điệp tựa tiếu phi tiếu nhìn Mộng Vũ đang bối rối xen lẫn tức tối, mặt cứ đỏ cả lên.
"Chủ tử, người thật quá đáng. Người ta chỉ là khâm phục người mà thôi." Mộng Vũ giận dỗi.
Hắc Ảnh, Lã Lam ở một bên đã muốn cười banh hàm, cười đến nỗi lệ tràn mi mắt.
Giáng Thiên Điệp cố nín cười trước cái vẻ ngô nghê đáo để của Mộng Vũ. Thân là một vị chủ tử cao cao tại thượng, nàng làm sao có thể cười dễ dàng như thế. Vì vậy, Giáng Thiên Điệp khẽ ho khan vài cái rồi khôi phục vẻ mặt lạng lùng thanh tú:
"Thôi được rồi. Hôm nay chúng ta sẽ vào cung."
Cả ba kinh ngạc, nhìn nhau vài giây đang định hỏi lí do thì Thiên Điệp đã trả lời:
"Cũng không có vấn đề gì lớn. Chỉ là ta muốn vào cung gặp phu quân tương lai thôi." Nàng nhấn mạnh từ 'phu quân' khiến ai đó cách xa vạn dặm liên tục hắt xì hơi một tràng dài.
Chẳng ai biết được bộ não thiên tài kì dị của nàng đang nghĩ cái gì nữa đây.
_________________________________
Mục đích thực sự nàng nhập cung chính là để nghĩ kế cho nước đi tiếp theo. Chắn chắn mục tiêu gần nhất là phải kết giao đồng minh và ngăn cản Nhã Long Quốc cùng Lăng Long đảo cấu kết. Phi Tử hội chính là cơ hội hoàn hảo nhất.
Chỉ còn bảy ngày nữa là đến Phi Tử hội, thời gian không quá dài nhưng cũng đủ để nàng chuẩn bị. Một là xác định Lăng Long cùng Nhã Long rốt cuộc có mục đích gì. Hai là giành lại Bách Hợp hoa.
Kết thúc suy nghĩ. Giáng Thiên Điệp đưa mắt nhìn ra ngoài, qua khung cửa, khung cảnh thập phần tươi vui nhộn nhịp. Nào là vũ nữ, nhà là ảo thuật... đâu đấy còn vang lên tiếng cười đùa tinh nghịch của tiểu bé con. Nếu trở về hiện đại, nàng có lẽ cả đời cũng chẳng được chứng kiến cái thứ gọi là bình dị này.
__________________________________

Chẳng mấy chốc, xe ngựa đã dừng tại cổng hoàng cung.
Thiên Điệp cùng Mộng Vũ từ tốn bước vào. Quang cảnh nơi này so với những lần trước không thay đổi là bao, có điều vì đang trong giai đoạn chuẩn bị cho Phi Tử hội nên trước cổng và bên trong đại điện được trang hoàng chu đáo và tỉ mỉ hơn.
Nàng diện một thân hồng y thanh nhã như đóa sen, tiêu sái bước vào Vãn Khứ các. Đây là tẩm cung riêng của Sở Lạc Thiên khi hắn còn là hoàng tử. Còn bây giờ, nơi này chỉ là chỗ hắn lưu lại mỗi khi nhập cung.
"Phu quân của ta đâu rồi..." Nàng nói một cách không thể thản nhiên hơn khiến Mộng Vũ ở một bên da gà da vịt hay da trâu gì cũng thi nhau nổi hết cả lên.
Ngay sau đó một vài tích tắc, Sở Lạc Thiên một thân hắc y lộ xương quai xanh quyến rũ xuất hiện, mỉm cười ôn nhu dào dạt tình ý nhìn Giáng Thiên Điệp.
Vào mắt nàng, đương nhiên sẽ chỉ có yêu nghiệt yêu nghiệt và yêu nghiệt mà thôi. Thiên Điệp miễn cưỡng cười cười, một nụ cười không mấy thiện cảm.
"Thiên Thiên, biên giới phía Bắc có động tĩnh gì không ?"
Sở Lạc Thiên khẽ nhíu mày, động tác hết sức ôn nhu tự nhiên mà ôm nàng vào lòng.
"Vẫn ổn."
Giáng Thiên Điệp không cự tuyệt, đằng nào cũng sẽ thành phu thê, chỉ một cái ôm nho nhỏ này cũng không nhất thiết phải ngại ngùng hay quá gắt gao làm gì. Vả lại... ừ thì cũng có chút gọi là ấm áp đi.

Thấy nàng không cự tuyệt, Sở Lạc Thiên tiếp tục mặt dày, tựa cằm vào vai nàng dụi dụi vài phát. Nhẹ giọng thì thầm:
"Nàng hiện tại chính là nữ nhân mà ta yêu thương nhất."
Giáng Thiên Điệp tựa tiếu phi tiếu.
"Ngươi hiện tại..."
"Ừ ?"
"Chính là nam nhân soái nhất ta từng gặp." Giáng Thiên Điệp nói xong còn bồi thêm một tràng cười vô cùng 'ý nhị' khiến Thiên vương nào đó đang háo hức lập tức dở khóc dở cười, mặt mày chảy xệ xuống cùng cái trề môi thất vọng.
"Chuyện lần này không đơn giản. Đợi đến Phi Tử hội rồi chúng cũng lòi đuôi cáo thôi."
"Điều duy nhất chúng ta phải chỉ là diễn cho thật tốt vở kịch này."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận