Thiên Thu - Mộng Khê Thạch

Editor: Thiếu Quân

Beta: Kusami

Trên thực tế, trừ phi Yến Vô Sư nguyện ý ngủ cùng gian nhà với mấy người quan chủ, hoặc đơn giản rời đi tìm đạo quan khác ở, bằng không cũng chỉ còn dư lại lựa chọn ở chung phòng với Thẩm Kiều.Tốt xấu gì Thẩm Kiều cũng vừa mới thu dọn xong, đệm chăn hai ngày trước vừa được tiểu đồ đệ của quan chủ phơi nắng qua, trên mặt còn giữ lại mùi vị của nắng mới, hết sức thoải mái.

Giường chiếu vốn là chuẩn bị cho một người, hai người cùng nằm khẳng định có chút chật chội, mà Thẩm Kiều lại nói với y: “Ngươi ngủ đi, ta tĩnh tọa, thuận tiện nhắm mắt nghỉ ngơi một chút là được.”

Gian phòng rất đơn sơ, ánh trăng xuyên qua giấy dán cửa rách bươm chiếu vào, cùng với đó là gió đêm thổi tới. May mắn là lúc này trời cũng không lạnh, hai người lại là cao thủ võ công, cho nên cũng không lo gặp gió bị bệnh.

Thẩm Kiều khoanh chân ngồi, lưng thẳng thắp, giống như thanh tùng thúy trúc. Vì lúc này trời đã vào hạ, xiêm ý dần dần đơn bạc, mơ hồ còn có thể nhìn thấy đường cong thắt lưng.

Thời gian từng phút trôi qua, trăng lên giữa trời, gió lạnh dao động.

Yến Vô Sư nhìn bóng lưng hắn, bỗng nhiên nhanh như chớp vươn chỉ tay ra, điểm vào hậu tâm hắn!

Thẩm Kiều chìm trong tĩnh tọa, đang tiến vào một trạng thái huyền diệu khó hiểu. Mà người luyện võ nếu không bế quan, ở trong một hoàn canh xa lạ, tất nhiên sẽ phân ra một tia tinh thần để cảnh giác ngoại cảnh, tránh khỏi ám hại. Nhưng hắn lại chỉ phòng kẻ địch bên ngoài, chưa từng dự liệu Yến Vô Sư bên cạnh sẽ ra tay xuất thủ.

Tuy nói một tia cảnh giác kia rất nhanh khiến hắn từ trong nhập định tỉnh táo lại, nhưng trước mắt, võ công của hắn chung quy vẫn chênh lệch không chỉ một chút với đối phương. Hai bên lại cách nhau quá gần, đợi đến khi hoàn toàn phản ứng lại, mấy yếu huyệt sau lưng đã bị khóa, người cũng không thể nào nhúc nhích.

Yến Vô Sư xoa lên gò má hắn, không nhịn được nhẹ nhàng than thở: “A Kiều, làm sao ngươi lại dễ dàng tin tưởng người khác như vậy chứ?”

Thẩm Kiều nhíu mày: “Ta cho là chúng ta đã là bằng hữu.”

Yến Vô Sư khẽ mỉm cười: “Đây phải trách chính ngươi. Nếu như ngươi không nói ra cái lời bằng hữu đó, ta còn có thể trễ thêm một chút mới ra tay. Bản tọa là ai cơ chứ, khi nào cần một kẻ ngay cả võ công cũng không khôi phục được, có môn phái cũng không thể về, người người chế nhạo, chán nản cuộc đời tới làm bằng hữu?”

Thẩm Kiều không nói.

Yến Vô Sư đem hắn ôm ngang lên, ra khỏi gian phòng, đi thẳng ra ngoài.

Cho dù là ôm một người, cũng không tạo trở ngại gì cho bước đi nhẹ như bay của y. Dưới ánh trăng, đạp lá không vết, trường bào như lụa đón gió bay lên, tư thế mỹ diệu tiêu sái đến cùng cực. Nếu như có người khác ở đây, nhất định sẽ không tin tưởng một nhân vật tựa như thần tiên thế này lại là Ma quân khiến người nghe biến sắc.

“Sao ngươi không hỏi chúng ta sẽ đi đâu?”

Thẩm Kiều không nói, không biết còn tưởng rằng hắn ngay cả á huyệt cũng bị điểm.

Yến Vô Sư cúi đầu nhìn lại, đối phương liền đơn giản khép hai mắt lại.

Y không khỏi cười nói: “Ta muốn dẫn ngươi đi gặp một người, tiện đó kể cho ngươi một câu chuyện.”

“Dù sao người cũng chưa thấy, kể chuyện cũ trước vậy.”

“Mười mấy năm trước, lúc ta vừa có được “Chu Dương Sách”, nội tâm thật sự xem thường. Bởi vì lúc đó ta cũng không cảm thấy trên cõi đời này có thứ võ công gì có thể thắng được “Phượng Lân Nguyên Điển”. Cho dù ta có thua Kỳ Phượng Các, ta cũng chỉ cho là đó là do vấn đề từ người luyện võ, chứ không phải là do vấn đề từ chính võ công của bản thân. Bởi lẽ, tông chủ đời thứ nhất của Nhật Nguyệt tông, từng đem “Phượng Lân Nguyên Điển” luyện đến tầng thứ mười, cũng chính là tầng cuối. Lúc đó bất kể là Đạo môn hay là Phật môn, thiên hạ không có cái nào có thể đứng ngang hàng. Nghe nói hắn sống tới 120 tuổi, cuối cùng đột phá cực hạn, luyện thành hồn phách, thân xác tan rã mà đi.”

“Mà sau đó, ta lật lại xem điển tịch của Nhật Nguyệt tông, phát hiện truyền thuyết này hoàn toàn là sai lầm. Cái người kia tuy rằng sống đến 120 tuổi, cũng không phải bởi vì theo đuổi cảnh giới cao hơn mà thoát xác, mà là tẩu hảo nhập ma, bạo thể mà chết. Bởi vì “Phượng Lân Nguyên Điển” tuy rằng lợi hại, lại ẩn tàng một nhược điểm trí mạng. Nói đơn giản, thân thể con người tựa như một chiếc lọ chứa, cái nọ này dựa theo nội lực tăng cường mà biến hóa, để thích hợp với sự phát triển của võ công. Cho nên người có võ công càng mạnh, kinh mạch cũng càng mạnh.”

Thẩm Kiều vẫn không nói chuyện, nhưng biểu tình trên mặt hắn lại đã tỏ rõ là muốn nghe.

Yến Vô Sư: “Mà “Phượng Lân Nguyên Điển” vừa vặn ngược lại, võ công luyện đến càng mạnh, hạn chế của nó đối với thân thể lại càng lúc càng lớn. Lúc “Lọ chứa” không thể nào thích ứng được với võ công nữa, người sẽ bạo thể mà chết.”

Thẩm Kiều rốt cục mở miệng: “Cái nhược điểm mà ngươi nói này, kỳ thực ở hết thảy mọi võ công đều có. Con đường võ học vĩnh viễn không có điểm dừng. Mà tư chất thân thể con người vốn là trời sinh, tuổi thọ cũng có hạn. Nếu chỉ không ngừng hướng lên trên, điên cuồng luyện tập, một ngày nào đó đều sẽ phải đối mặt với khốn khó này. Sư tôn ta cũng bởi vì như vậy mà mới có thể bế quan thất bại bước vào cõi tiên.”

Bây giờ võ công của hắn tuy rằng không bằng khi trước, nhưng cái nhìn vẫn còn, thảo luận tự nhiên cũng không gặp chút khó khăn nào.

Yến Vô Sư: “Không sai, nhưng nếu như hắn nguyện ý dừng lại, thì cũng sẽ không có mầm họa. Nhưng mà võ công của “Phượng Lân Nguyên Điển”, cho dù không tiếp tục luyện, nguy hại đối với thân thể vẫn càng lúc càng lớn. Cho nên ta nghĩ đến “Chu Dương Sách”. Võ công môn phái bất đồng nếu như có thể kết hợp với nhau, cuối cùng nói không chừng lại thu được kết quả khó tưởng tượng.”

Thẩm Kiều: “Nhưng ngươi thất bại.”

Yến Vô Sư khẽ mỉm cười: “Ta thất bại, là ta nóng lòng cầu thành, coi như tự mình đưa tay trồng xuống mầm họa tẩu hỏa nhập ma này.”

Thẩm Kiều bỗng nhiên cau này: “Nếu như “Phượng Lân Nguyên Điển” có khiếm khuyết như vậy, Hoán Nguyệt tông cùng với hai tông còn lại gần như người người đều luyện. Như vậy chẳng phải ai ai cũng sẽ gặp phải khốn cảnh này sao?”

Yến Vô Sư bật cười, rốt cục dừng bước lại, đem hắn để xuống: “A Kiều a A Kiều, ngươi lúc nào cũng nằm ngoại dự liệu của ta. Ta vốn tưởng rằng ngươi sẽ hỏi ta tại sao lại nói cho ngươi biết những điều này, nhưng ngược lại, ngươi lại đi quan tâm đến mấy chuyện sống chết của kẻ khác. Yên tâm đi, chỉ có luyện đến một cảnh giới nhất định, mới có thể phát hiện ra sự thiếu sót này. Mà thật sự có thể luyện đến tầng thứ chín như ta, phóng tầm mắt ra giang hồ hiếm có ai làm nổi. Mà coi như biết rõ có khiếm khuyết, bọn họ vẫn không nỡ từ bỏ thứ võ công này.”

“Chuyện cũ đã xong, ngươi có cảm tưởng gì?”

Thẩm Kiều lắc đầu một cái.

Yến Vô Sư đối với phản ứng của hắn tựa hồ có chút vô vị, đang lúc muốn nói gì đó, từ phía không trung xa xa lại truyền tới một tiếng cười: “Phong thái của Yến tông chủ vẫn như trước đây, thực sự rất ép người mà!”

Âm thanh kia xa xa gần gần, nếu như nói xa, thì giống như tận chân trời, nói gần lại như ngay bên cạnh. Thẩm Kiều nghe trong thanh âm dường như còn chưa chút ẩn ý mê hoặc tâm ý, bỗng nhiên nảy ra dự cảm không lành.

Yến Vô Sư lạnh lùng nói: “Tang Cảnh Hành, dùng ma âm nhiếp tâm với ta, ngươi là muốn tự rước lấy nhục sao?”

Người đến cười ha ha, phảng phất như đại địa chỉ là mảnh đất nhỏ, qua vài bước công phu, đã từ phía xa đi tới trước mặt.

Danh tiếng trên giang hồ của Tang Cảnh Hành so với Yến Vô Sư thì khó nghe hơn nhiều. Nhưng bởi vì võ công của hắn quá đáng sợ, gần như không có ai muốn đối địch chính diện với hắn, thà lựa chọn nuốt giận vào lòng, nhân nhượng cho yên chuyện còn hơn. Ví dụ rõ rành nhất chính là mấy năm trước, con gái nhỏ của “Nhất phẩm cuồng đao” của Hiển Châu – Nhâm Ẩn vì có được dung mạo ngọc tuyết linh lung, vô ý bị Tang Cảnh Hành coi trọng, rồi đưa ra yêu cầu thu nhận làm đồ đệ. Ai cũng biết trên thực tế thu đồ đệ chỉ là cái cớ của Tang Cảnh Hành, cái hắn muốn chính là không ngừng tìm kiếm nữ tử để bồi bổ cho việc song tu của hắn. Nhâm Ẩn vốn là một hán tử tính nóng như lửa, cuối cùng cũng đâu có dám phản kháng chút nào, cam nguyện chịu đựng bị thế nhân chê cười khuất nhục, đem con gái nhỏ nộp ra, mình thì mang theo người nhà thoái ẩn giang hồ, từ nay về sau không hỏi chuyện giang hồ nữa. Nghe nói đứa con gái nhỏ kia của hắn, vào Hợp Hoan tông không được mấy năm, liền bị Tang Cảnh Hành chuyển cho đám nam nhân quyền cao chức trọng trong Hợp Hoan tông chơi đùa, sau này ném lại cho đồ đệ Hoắc Tây Kinh. Hoắc Tây Kinh liền lột da mặt nàng đội lên cho con rối nữ mà mình mang theo, làm thành vật sưu tập đầu tiên của mình.

Bất quá, đợi đến khi Yến Vô Sư tái xuất giang hồ, chỉ vì một thân võ công bá đạo vượt xa Tang Cảnh Hành, cho nên thế nhân đem phần lớn lực chú ý chuyển đến trên người Yến Vô Sư, ngược lại dần dần quên đi sự khủng bố tàn khốc của Tang Cảnh Hành.

Là đệ tử của Thôi Tử Vọng, Tang Cảnh Hành chưa bao giờ là một nhân vật có thể để người ta khinh thường. Dã tâm của hắn tiềm tàng dưới vẻ mặt bất cần đời của hắn. Người ngoài đều cho là hắn cam tâm tình nguyện là khách quý của Nguyên Tú Tú, vì nàng mà quản lý trên dưới Hợp Hoan tông. Trên thực tế, hai người ở trong tông phái mâu thuẫn đã lâu, không chỉ là một ngày hai ngày. Nguyên Tú Tú không làm gì được Tang Cảnh Hành, mà Tang Cảnh Hành tạm thời cũng không thể giết được Nguyên Tú Tú. Mọi người không thể không nhịn lại, tạm thời duy trì sự giả tạo đồng môn.

Người này vóc dáng cao to uy mãnh, dung mạo lại là dị thường xinh đẹp tuyệt trần. Da dẻ so với nữ nhân còn mềm mại nhẵn nhụi hơn. Một đôi mắt dịu dàng như sóng, đáng tiếc ánh mắt lại nham hiểm băng lãnh, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Khóe miệng hắn hơi cong lên, cười chào hỏi Yến Vô Sư: “Nghe nói Chu chủ có tâm muốn chinh phạt Tề quốc, Nguyên Tú Tú cuống lên, cho nên tới tìm Yến tông chủ, muốn cùng ngươi hợp tác giết ta?”

Nếu như Nguyên Tú Tú có ở đây, nghe thấy lời này tất sẽ giật mình, chỉ vì chuyện này là mưu tính âm thầm của nàng. Nàng tới tìm Yến Vô Sư cũng không hề có người thứ ba hay biết, lại chẳng biết vì sao mà tin tức này lại lộ ra.

Yến Vô Sư: “Không sai.”

Tang Cảnh Hảnh: “Vậy Yến tông chủ hôm nay tới đây, là muốn giết ta?”

Yến Vô Sư: “Ta mang một người đến cho ngươi.”

Tầm mắt Tang Cảnh Hành rơi xuống người Thẩm Kiều: “Hắn là ai? Ừm, có được cũng không tệ.”

Yến Vô Sư: “Thẩm Kiều.”

Tang Cảnh Hành nheo mắt lại, ánh mắt không chút để tâm nháy mắt bị sắc bén thay thế: “Là Thẩm Kiều đã giết Hoắc Tây Kinh kia?”

Yến Vô Sư: “Không sai.”

Tang Cảnh Hành bỗng nhiên cười ha ha: “Không phải nghe nói Yến tông chủ rất thân thiết với hắn sao, sao tự nhiên lại cam lòng đưa người tới chỗ ta? Ta ra tay tất sẽ không lưu tình, nếu như đến lúc chơi hỏng rồi ngươi muốn lấy lại, vậy thì không còn kịp nữa đâu!”

Yến Vô Sư: “Đã đưa đến tay ngươi, tự nhiên là mặc ngươi xử trí, bản tọa sẽ không hỏi lại.”

Nhận được lời hứa hẹn này, nụ cười trên mặt Tang Cảnh Hành rõ ràng càng thêm sâu hơn. Xưa nay hắn thích mất là mấy tiểu nam hài nữ hài mười tuổi, Thẩm Kiều rõ ràng không nằm trong phạm vi này, nhưng hắn lại rất đáng để nhìn. Mà quan trọng hơn là, thuyền nát còn có ba tấc đinh*, đồ đệ của Kỳ Phượng Các, cho dù thân phận và võ công xuống dốc không phanh, căn cơ võ công ngày xưa dù sao cũng vẫn còn, chơi xong rồi đem công lực đối phương hấp thu triệt để, cũng là một sự lựa chọn không tồi.

* Thuyền nát còn có ba tấc đinh: Ý là dù xuống dốc nhưng dù sao vẫn còn giá trị, chưa hẳn đã là đồ vất đi.

“Yến tông chủ cứ như vậy mà thẳng thắn giao người cho ta? Không cần bất cứ điều kiện gì?”

Yến Vô Sư: “Trả kiếm lại cho bản tọa.”

Tang Cảnh Hành không ngờ hắn lại đưa ra yêu cầu như vậy, hơi sững sờ, sau đó cười ha ha nói: “Không may rồi, hôm nay ta không mang theo, ngày khác phái người dâng đến cho ngươi được chứ?”

Kiếm kia tên là Thái Hoa kiếm, là thanh kiếm mà năm xưa Yến Vô Sư từng sử dụng. Sau đó hắn bại dưới tay Thôi Tử Vọng, kiếm cũng bị đối phương lấy đi. Thôi Tử Vọng chết, kiếm đương nhiên rơi vào tay đệ tử hắn là Tang Cảnh Hành.

Yến Vô Sư: “Có thể.”

Tang Cảnh Hành thăm dò: “Ta cho là hiện tại Yến tông chủ đã là võ công đại thành, có kiếm hay không cũng chả có gì khác nhau, sao đột nhiên lại muốn lấy lại Thái Hoa kiếm vậy?”

Hắn đối với võ công của Yến Vô Sư trước sau vẫn bảo tồn một tia kiêng kỵ, bằng không với tác phong của Tang Cảnh Hành, khi nói chuyện với người khác tuyệt đối không khách khí như vậy.

Yến Vô Sư nhàn nhạt nói: “Đồ của ta, cho dù trăm năm trôi qua cũng vẫn là của ta, chỉ là ta có muốn lấy lại hay không mà thôi.”

Tang Cảnh Hảnh cười rạng rỡ, nửa thật nửa giả trêu chọc: “Ta đã sớm nghe nói Yến tông chủ và Thẩm Kiều hai người cùng ra cùng vào, nghiễm nhiên mang phong thái thần tiên quyến lữ, không nghĩ tới Thẩm Kiều đối với ngươi mà nói, giá trị chỉ đáng một thanh Thái Hoa kiếm, thực sự là khiến người ta phải thổn thức a!”

Lúc bọn họ nói chuyện, Thẩm Kiều vẫn luôn khép nhẹ hai mắt, cũng không có ngẩng đầu hay mở mắt ra xem. Sắc mặt hắn bình tĩnh không chút lay động, giống như là lần đối thoại này chả có chút gì liên quan đến mình vậy.

Yến Vô Sư: “Nguyên Tú Tú công khai cùng bản tọa nói chuyện hợp tác vây giết ngươi, lại lén lút cùng đám người Đột Quyết đầu mày cuối mắt, ngươi chuẩn bị xử lý như thế nào?”

Trên mặt Tang Cảnh Hành xẹt qua một chút tức giận, nhưng sau đó lại lập tức cười nói: “Bà nương kia luôn thích chơi trò hai mặt, ta cũng không phải lần đầu mới biết, không rõ nàng cùng Yến tông chủ ước hẹn khi nào?”

Yến Vô Sư: “Ngày mùng 6 tháng 6, giờ Thân, Nhất Xích Tuyết tự (chùa) phía đông thành. Nàng nói đó là nơi yêu thích của ngươi.”

Tang Cảnh Hành nhíu mày: “Không sai, nàng ngược lại lại rất rõ ràng sở thích của ta.”

Nhất Xích Tuyết tự, chỉ nghe tên đã biết không phải là cái chùa miếu đứng đắn gì, chỉ là một biệt trang tư nhân ngụy trang thành chùa miếu. Tang Cảnh Hành gần đâu thích hơi một thể loại mới, đó là đem mấy nữ hài cạo trọc rồi mặc trang phục tiểu ni cô lên cho chúng, để cho các nàng ở trong chùa sinh hoạt như thường. Chính hắn thì lại ra vẻ như hái hoa tặc chạy vào trong tự, đem mấy cô bé đó ra tùy ý đùa bỡn. Thường thì một lần chơi này chính là mất nửa ngày, việc này vốn rất bí ẩn, chỉ là hắn có thể biết được hướng đi của Nguyên Tú Tú, Nguyên Tú Tú tự nhiên cũng có thể đoán được hắn làm gì.

Tang Cảnh Hành cười nói: “Vậy thì mời Yến tông chủ đến lúc đó đại giá quang lâm tới xem trò vui. Bà nương kia nếu muốn giết ta, thì đừng trách ta sao không niệm tình cũ.”

Yến Vô Sư đối với ân oán giữa hai người bọn họ không có chút hứng thù gì, mà là một Hợp Hoan tông thống nhất cường đại, đối với y đương nhiên không có ích lợi. Hiện tại Nguyên Tú Tú cùng Tang Cảnh Hành tự giết lẫn nhau, y ở giữa, tất nhiên không ngại khiến cho trận mâu thuẫn nào diễn ra càng thêm kịch liệt hơn chút.

Y khom lưng nắm lấy cằm Thẩm Kiều: “Bây giờ ngươi có còn coi ta là bằng hữu?”

Thẩm Kiều không nói.

Yến Vô Sư bỗng nhiên nở nụ cười: “A Kiều a A Kiều, người như ngươi thật sự quá mức ngây thơ. Người khác đối với ngươi ngàn lần không tốt, ngươi làm sao chỉ quay đầu đã quên ngay chứ? Trước kia ta đã từng nói với ngươi, ta cứu ngươi, chỉ là vì muốn có thêm một đối thủ, chỉ là ngươi quá làm cho ta thất vọng rồi. Ta chỉ hơi bỏ ra chút thiện ý, ngươi liền thật sự tóm chặt lấy không buông, có phải sau khi bị đám người Úc Ái kia phản bội, ngươi càng thêm khát vọng tình thân tình bằng hữu không?”

Có lẽ bời vì khi y nói chuyện hơi thở khẽ thổi tới, mi mắt Thẩm Kiều có chút run rẩy, nhưng trên mặt hắn vẫn không hiện lên dù chỉ là một tia biểu tình. Không biết là bi thương quá mức khiến tâm tình chết lặng, hay vẫn là lười trả lời vấn đề của Yến Vô Sư.

Yến Vô Sư: “Người ngây thơ giống như ngươi, nhất định không thể sống sót quá lâu, rời bỏ Huyền Đô sơn, rời bỏ vầng hào quang của Kỳ Phượng Các, ngươi chẳng là cái thá gì. Ngươi cái gì cũng không làm được, lại không có cách nào khôi phục võ công, hay giải đáp nghi hoặc cho ta. Nếu như ngươi chịu gia nhập Hoán Nguyệt tông, tu tập “Phượng Lân Nguyên Điển”, có lẽ bản tọa còn nguyện lưu lại cho ngươi một con đường sống.”

Thẩm Kiều rốt cục mở mắt ra, nhàn nhạt nói: “Ta lần lượt gặp phải phản bội, không phải bởi vì ta quá mức ngây thơ, mà là bởi ta tin tưởng thế gian này luôn còn thiện ý. Nếu không có kẻ ngu ngốc như ta đây, Yến tông chủ làm sao có thể thu được lạc thú như vậy?”

Yến Vô Sư cười to: “Lời này nói đến là thú vị!”

Y nói với Thẩm Kiều: “Bản tọa không cần bằng hữu, chỉ có một loại người có tư cách đứng ngang hàng với ta, đó chính là đối thủ.”

“Mà ngươi, đã mất đi tư cách này từ lâu rồi.”

Nói xong câu đó, Yến Vô Sư đứng dậy, đem Sơn Hà Đồng Bi kiếm ném vào trong lồng ngực hắn, ôn nhu nói: “A Kiều, ngươi tự cầu phúc thôi.”

Tang Cảnh Hành cười tủm tỉm nhìn hai người nói chuyện, vừa không ngăn lại cũng không có ý tứ muốn cắt đứt. Mãi đến tận khi Yến Vô Sư rời đi, hắn mới chậc chậc lên tiếng: “Cảm giác bị người bỏ rơi thế nào?”

Thẩm Kiều lại tiếp tục nhắm mắt không lên tiếng.

Người đã như cá trong lưới, tùy ý xâu xé, cho nên Tang Cảnh Hành cũng không vội ra tay.

Đối với hắn mà nói, có thể có được Thẩm Kiều, chính là một niềm vui bất ngờ. Tình cảnh đối phương tất nhiên không bằng khi trước, không thể mang lại bao nhiêu lợi ích cho hắn, mà loại hình này cũng không phải kiểu mà Tang Cảnh Hành hắn ưu thích, chỉ là với thân phận là đệ tử của Kỳ Phượng Các, chưởng giáo đời trước của Huyền Đô sơn, cũng đủ để làm cho người ta hưng phấn rồi.

Ngẫm lại tình cảnh đối phương nằm dưới thân mình gào khóc xin tha, thậm chí ở trước mặt chúng đệ tử tông môn thoải mái làm nhục, ý cười của Tang Cảnh Hành càng thêm dày đặc.

“Thanh kiếm này chính là thanh Sơn Hà Đồng Bi kiếm năm đó Kỳ Phượng Các từng dùng? Đúng rồi, không sai, ta còn nhớ, sư phụ ngươi cũng từng dùng thanh kiếm này đánh bại ta, bất quá, khi đó ta không biết xấu hổ, quỳ xuống đất khổ sở cầu xin, cuối cùng hắn cũng buông tha cho ta. Cho tới tận giờ, trên lưng ta vẫn còn lưu lại một vết sẹo sâu đến tận xương. Nếu như hắn biết được hôm nay đệ tử của hắn sẽ rơi vào trong tay ta, không biết có hối hận vì sao ngày đó không giết ta hay không?”

Tang Cảnh Hành sờ lên mặt hắn: “Ngươi đã dùng bàn tay nào giết chết Hoắc Tây Kinh? Không phải sợ, ta sẽ không giết ngươi, chờ chơi xong, ta sẽ đem cái tay kia chém xuống để tế điện đồ đệ đáng thương của ta, sau đó học theo Cao Vĩ, đem quần áo ngươi lột sạch, để người khác thay nhau thưởng thức trò hề của chưởng giáo Huyền Đô sơn ngày trước?”

Dưới ánh trăng nhàn nhạt, sắc mặt Thẩm Kiều lãnh bạch, không mang theo chút tình cảm nào, giống hệt như pho tượng bạch ngọc, mỹ lệ mà yếu đuối.

Nhưng hắn càng như vậy, hứng thú của Tang Cảnh Hành càng dạt dào.

Tang Cảnh Hành bình sinh thích nhất, chính là đem mấy thứ đẹp đẽ phá hoại đến không còn, làm cho bọn họ trở nên ô uế bất kham, từ đây về sau chỉ có thể giãy dụa trầm luân trong bóng tối.

“Bất quá Phùng Tiểu Liên nhất thị thiên kim, ngươi có thể không cách nào so được với nàng, tạm thời định giá mười kim thôi. Có lẽ vẫn sẽ có rất nhiều người nguyện ý dùng tiền tới thăm hỏi dáng vẻ chán nản của ngươi đó. Đến lúc đó, ngươi nói Yến Vô Sư có thể cũng tới xem hay không đây?”

* Phùng Tiểu Liên: Sử sách ghi lại nàng là một tuyệt sắc giai nhân thời Bắc Tề, không chỉ xinh đẹp mà còn tài giỏi. Nàng có khả năng đàn, múa, ca hát làm mê đắm lòng người. Sự sủng ái của Cao Vĩ đối với nàng bị chỉ trích là nguyên nhân gây nên sự diệt vong của Bắc Triều. Có sách còn nói Cao Vĩ ra lệnh ái phi Tiểu Liên của mình nằm khỏa thân trên bàn cho các quan khác ngắm nhìn, thèm thuồng vì cho rằng xinh đẹp tuyệt trần và làn da quyến rũ tựa trân châu như Phùng Tiểu Liên nếu chỉ một mình chiêm ngưỡng thì quá buồn tẻ.

* Phùng Tiều Liên nhất thị thiên kim: Một lần nhìn Phùng Tiểu Liên phải trả giá ngàn vàng.

Hắn thong thả nói, phảng phất cảm thấy có lẽ đùa con mồi thế là đủ rồi, liền vươn tay lấy đi Sơn Hà Đồng Bi kiếm.

Thanh kiếm này Tang Cảnh Hành cũng không coi trọng gì, bởi vì võ công của hắn cũng không phải dùng kiếm làm chủ đạo. Chỉ là ngày xưa, nó là thanh kiếm của kẻ đứng đầu thiên hạ, dù thế nào cũng coi như có ý nghĩa đặc biệt. Đưa lên giang hồ, đó chính là thần binh lợi kí người người muốn tranh đoạt.

“Nếu như ngươi chịu ngoan ngoãn một chút, nói không chừng ta còn có thể ôn nhu chút đấy…” Tang Cảnh Hành vừa nói, vừa sờ lên cán kiếm.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, biến cố nảy sinh!

Ánh kiếm trước mắt bỗng nhiên nở rộ, từ một tia sáng trắng hóa thành rực rỡ vạn ngàn!

Nương théo sự xán lạn rực rỡ đến lóa mắt đó, là ánh kiếm nảy sinh, nhưng phả vào mặt lại là sát khí ác liệt, ẩn chứa chân khí nội lực tựa thủy triều trào tới, tức thì sấm gió đầy trời, mưa che đại địa!

Tang Cảnh Hành lấy làm kinh hãi, bàn tay đang đưa ta cũng chỉ có thể vội vã rụt về, thân hình nhanh chóng thối lui, tránh né một đoàn đột nhiên phát sinh này của đối phương.

Có thể giết chết Hoắc Tây Kinh, đương nhiên không phải hạng người nhu ngược mặc người làm thịt. Tang Cảnh Hành dù rằng nói ra rất nhiều sỉ nhục, nhưng tâm trạng từ đầu tới cuối đều vẫn duy trì một tia cảnh giác. Chỉ vì, người trong Ma Môn, chém giết lẫn nhau là chuyện thường tình, mỗi bước đi lên, đều phải ứng phó với đủ ánh đao bóng kiếm từ khắp các phương. Giả như Tang Cảnh Hành là một người mù quáng tự đại, hắn đã sớm sống không tới hôm nay.

Mà cho đến giờ khắc này, hắn phát hiện mình vẫn cứ đánh giá thấp Thẩm Kiều.

Hắn vội vàng thối lui, đồng thời cũng đánh ra một chưởng, nhưng ánh kiếm che kín trời, không một lỗ hổng, khiến cho ngay cả chưởng phong của hắn cũng nhất thời chen không lọt, tất cả đều bị hóa giải thành vô hình.

Đây là cái tên Thẩm Kiều võ công phế hết?!

Tang Cảnh Hành nghi ngờ không thôi, gần như muốn hoài nghi Thẩm Kiều cùng Yến Vô Sư hợp mưu hại mình.

Nhưng hắn không có thời gian suy nghĩ nhiều, kiếm khí đã bức đến trước mắt, oai oai lệ lệ như tiếng sấm, lừng lẫy như nhật nguyệt sáng soi, thiên phong lớp lớp, biển núi bạc màu, phun ra nuốt vào vạn trượng, một hóa vạn lần, đó là kiếm ý ẩn chứa vô cùng vô tận, kéo dài không dứt, vòng vòng không kết, như bóng với hình, khiến người ta muốn tránh cũng không được, mà cũng không thể tránh, tựa hồ chỉ có thể nhắm mắt đợi con đường tử vong.

Mà Tang Cảnh Hành làm sao lại dễ dàng chịu thua như vậy. Hắn cười lạnh một tiếng, bất quá lui lại vài bước, thân hình cũng đã biến hóa ra vạn ngàn, ở trong bóng kiếm du tẩu thong dong. Bàn tay bổ về phía ánh kiếm, chính diễn đối chọi, nội lực hóa thành gió sắc, gào thét mà tới, như thái dương áp đỉnh, trong nháy mắt khiến cho ánh kiếm của Sơn Hà Đồng Bi kiếm ảm đảm đi không ít.

Một chưởng chưa hoàn, một chưởng đã lại tới. Võ công của Hợp Hoan tông và Hoán Nguyệt tông có chung nguồn gốc, so với nhau lại càng thêm quỷ bí khó dò. Tang Cảnh Hành lấy chiêu thức “Điêu Long Chưởng” từ đâu đã đạt tới cảnh giới không tưởng một phen đánh xuống, khác nào Điêu Long xuất hiện, chín chưởng đánh ra, chân long hiện thế, ẩn hình giữa không trung, theo chân khí leo đi, trong nháy mắt nuốt tan ánh kiếm.

Nhật nguyệt thoáng chốc không còn ánh sáng, rừng cây vẫn là rừng cây kia, người vẫn là hai người kia, Thẩm Kiều phun ra một ngụm máu, thân thể không tự chủ lui về sau, va vào thân cây, gần như không thể nắm được thanh kiếm trong tay.

Trên nét mặt không buồn không vui của hắn rốt cục cũng hiện ra vẻ kinh sợ!

Vừa rồi vì muốn ứng phó với Tang Cảnh Hành, hắn đã sử dụng sở học cả đời mình, nội công lại không đủ để chống đỡ, vốn dỹ là cực kỳ cật lực, mà khi tất cả chân khí trong người được điều ra, trong đan điền không những không có chân kí mới sinh ra bổ sung, trái lại lại bỗng nhiên xuất hiện một vòng xoáy, tham lam thu nạp chân khí của hắn.

Cùng lúc đó, Thẩm Kiều cảm thấy chân khí trong người giống như ngựa hoang thoát cương chạy loạn khắp nơi, trong lục phủ ngũ tạng chuyển động loạn nhịp không ngừng, khiến cho hắn lục phủ xao động, thần thức lo lắng, tâm hỏa tràn ngập, phảng phất như có một đoàn bóng đen che phủ toàn người, khiến cho hắn không chỗ để trốn, kế cận ranh giới tẩu hỏa nhập ma.

Yến, Vô, Sư!

Yến Vô Sư!!!!!

Yến Vô Sư cư nhiên ở lúc hắn không để ý, ở trong cơ thể hắn gieo xuống ma tâm!

Có lẽ là tại lúc mới bắt đầu từ trong đoạn thời gian hắn rớt từ trên Bán Bộ Phong xuống hôn mê không tỉnh, có lẽ là tại những thời điểm hắn bị thương mê man mất đi năng lực chống đỡ, một tia ma khí kia nhờ đó mà vô thanh vô thức lẻn vào, âm thầm lẩn khuất ở trong cơ thể hắn, giống như một hạt giống, dù cho có cưỡng bách dụ dỗ thế nào cũng không chịu ló đầu ra, khiến ngươi căn bản không phát hiện được sự tồn tại của nó, cho tới giờ khắc này, khi bị Tang Cảnh Hành dùng ma công triệt để kích thích ra, hạt giống mới từ dưới đất chui lên, rốt cục trưởng thành đại thụ che trời.

Nhưng vì cái gì trước nay hắn cùng với Yến Vô Sư nhiều lần giao thủ, lại không hề phát hiện có ma tâm tồn tại?

Hay là nói, có phải Yến Vô Sư đã sớm ngờ tới ngày hôm nay, cho nên trong lúc cùng hắn giao thủ, vẫn chưa từng xuất toàn lực.

Thẩm Kiều không có cách nào có thể hình dung tâm tình của mình giờ khắc này.

Cả người hắn giống như bị hỏa ngục bao lấy, lửa kia hóa thành răng nhọn, từng chút từng chút gặm nuốt kinh mạch cùng lục phủ ngũ tạng của hắn, rõ ràng là đau đớn đến cùng cực, lại cực kỳ tỉnh táo!

Thẩm Kiều không biết là mình hồi quang phản chiếu, hay là do không thể nhẫn nại được đau đớn mà nảy sinh ảo giác. Hai mắt vốn đang nóng như thiêu đốt của hắn lại có thể nhìn rõ một chưởng mà Tang Cảnh Hành đang đánh tới.

Rõ ràng là cực nhanh, lại vẫn có thể thấy được rõ ràng.

Rõ ràng là sinh tử nguy cấp, nhưng hắn lại chợt nhớ tới lời Yến Vô Sư đã từng nói với hắn.

Khi ngươi chân chính lưu lạc tới mức chúng bạn xa lánh, chỉ còn lại một mình, còn có thể không oán không hận, còn có thể kiên trì dùng thiện ý báo đáp người sao?

Thẩm Kiều nhắm mắt lại. Hắn cảm thấy được ngay cả hô hấp của chính mình cũng đậm mùi máu tươi.

Chưởng phong nóng rực, đã đập ngay trước mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui