Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Quan cảnh chiến trường cổ xưa chậm rãi thay đổi, chuyển sang khung cảnh trên một đỉnh núi, bên dưới là rừng rậm bạt ngàn, ánh dương tỏa sáng soi rọi như một buổi chiều tà.

Ngũ đại Trận Sư và hán tử mặc chiến giáp nhìn về phía Bạch Vô Thiên với một sắc mặt đầy tò mò. Bọn họ muốn biết thiếu niên này, được sinh ra từ đâu, có lai lịch thế nào mà cuối cùng có thể đánh thức được bọn họ.

Về phía Bạch Vô Thiên, hắn cũng vô cùng ngạc nhiên khi chứng kiến sáu thân ảnh đang hiện hữu. Bọn họ trước đó chẳng qua là hình chiếu, giờ thì sống động như con người thật. Cũng có thể, đây chẳng qua là một loại ý niệm còn sót lại của Cổ Nhân.

Lúc này Trận Sư Trần Anh bước ra ngoài. Sắc mặt lão có phần tự tại, có thể trong nghìn năm, cuối cùng có thể tìm được người phù hợp.

Lão nói “Bởi vì hoàn mỹ vượt ải mới có thể đánh thức bọn ta tỉnh dậy sau gần năm nghìn năm. Xem ra thời gian chờ đợi không hề làm bọn ta thất vọng…”

Lão xoay người sang một bên, sau đó giới thiệu “Vị hán tử này là Long Kiếm Phi, người đời xưng hô là Kiếm Thánh, tông chủ đời đầu của Thiên Đạo Thần Tông…”

Ánh mắt Bạch Vô Thiên mở to ra nhìn vị tiền bối có dung mạo trẻ trung với khí chất bất phàm. Sắc mặt nam tử không hề dao động, nhưng tạo ra một loại cảm giác bản thân vô cùng nhỏ bé khi đối diện nam tử này.

Long Kiếm Phi nhìn hắn một hồi, nở một nụ cười sau đó từ từ tiến lại gần. Một ngón tay điểm lên mi tâm hắn. Trong đó lưu lại một loại ấn ký. Điều này khiến hắn bất ngờ, không hiểu đây là ý gì.

Long Kiếm Phi mỉm cười thân thiện nói “Đó là một loại khí tức quen thuộc của ta. Sẽ giúp ích cho truyền nhân Thiên Đạo Thần Tông…”

Ánh mắt hắn có phần tiếc nuối, hắn có thể nhận ra khí tức Thiên Đạo Thần Tông trên người thiếu niên đối diện. Nhưng đó chỉ là quá nhỏ nhoi. Điều này nói lên Thiên Đạo Thần Tông không còn như lúc ban đầu.


Trận Sư Trần Anh tiếp tục hướng về phía bốn Trận Sư lần lượt giới thiệu “Đây là ba sư đệ ta Long Dã, Phong Linh, Bắc Hải còn vị đạo bào trắng là sư huynh bọn ta Thiên Tôn…”

Vị đạo bào trắng tên gọi Thiên Tôn bước về trước một bước. Bàn tay xòe ra, một hình chiếu từ từ soi rọi ra khoảng không trước mặt. Bên trong hình chiếu là một khung cảnh cổ xưa, đó là một trận chiến có thể nói là sống còn. Một bên chính là ngũ đại Trận Sư, bên kia là một hung thú khổng lồ to lớn như một bầu trời tràn ngập hủy diệt khí tức.

Bạch Vô Thiên một bên đứng quan sát, một bên cảm nghĩ “Pháp Trận mà ngũ đại Trận Sư bố trí quả nhiên là tinh diệu, không thể nào cảm ngộ ra được bất kỳ thứ gì bên trong đó…”

Sau một lúc giằng co, hung thú khổng lồ bị phong ấn lại ở một nơi vực sâu vạn trượng. Ngũ đại Trận Sư cũng không qua khỏi, toàn bộ năm người hoàn toàn hôi yên phi diệt.

Trận chiến trong hình chiếu vô cùng khủng khiếp, có thể không phải bình thường có thể tưởng tượng ra được. Tất cả đều kết thúc sau đó.

Trận Sư Thiên Tôn nhàn nhạt nói “Phong ấn kéo dài quá lâu cũng đã đến lúc quá hạn. Ngươi có thể giải khai được khúc mắc nghìn năm của bọn ta, xem như vận số đã định”

Lão nói xong, xòe bàn tay ra xuất hiện một quyển trục. Bên trên có đề “Ngũ Hành Thiên Bách Yếu Lục”.

Lão nói tiếp “Đây là Ngũ Hành Thiên Bách Yếu Lục, quyển trục này ghi chép lại toàn bộ Pháp Trận Ngũ Hành Thiên phong ấn Cửu U Huyền Ma. Trong đó mang nhiều huyền cơ, nó sẽ theo ngươi trong suốt cuộc đời còn lại sau này…”

Hắn nhìn sắt mặt vô cùng nghiêm khắc của Trận Sư Thiên Tôn khiến hắn đổ một giọt mồ hôi. Chuyện này quá sức đối với hắn, hắn nhanh chóng thu người lại, chắp tay nói “Vãn bối vô năng, việc này vô cùng hệ trọng, vãn bối không có khả năng tiếp nhận nổi…”


Trận Sư Thiên Tôn nhíu hàng chân mày, sau đó thay đổi sắc mặt rồi cười ha ha nói “Lần đầu có người dám từ chối bổn sư…”

Lão trừng mắt một cái, trong đầu óc hắn lập tức xuất hiện nhiều ảo giác. Trong đó vô số nhân sinh khóc than, phàm nhân như con kiến dễ dàng bị giẫm chết. Giới tu sĩ không cách nào kiểm soát được, không người sống sót cho đến khi toàn bộ thế giới sụp đổ, chỉ còn lưu lại một màn đêm tăm tối.

Lão trừng mắt nói “Giờ ngươi nghĩ, việc này còn liên quan đến ngươi không?”

Trận Sư Trần Anh một bên xen vào nói “Vốn là bọn ta tuyệt vọng, không nghĩ tới hôm nay lại gặp ngươi…”

Trong đầu hắn lúc này vô cùng hỗn loạn. Hắn vốn là một người bình thường đến từ Văn Lang Châu. Bởi vì nhiệm vụ gia tộc mới đến Bắc Cảnh, hắn muốn sống một cuộc sống bình thường sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng từ khi gặp được Hoa Lạc Đồng, hắn lại có một mục tiêu khác lớn hơn đó là muốn bảo vệ nàng ta suốt đời. Bởi vì hắn có cảm giác giữa hắn và nàng ta có một sợi dây trói buộc nhau. Hơn nữa sức hắn nhỏ nhoi thì làm sau có thể đứng ra lãnh nhận một nhiệm vụ quá sức như thế này.

Hắn hít một hơi thật sâu, rồi thở ra.

Hắn hướng Trận Sư Trần Anh chất vấn “Chuyện này thật sao? Nếu không ngăn chặn, toàn bộ sẽ sụp đổ?”

Trận Sư Trần Anh gật đầu xác nhận. Hắn lại hỏi tiếp “Nếu không có vãn bối, thì sẽ có người khác đứng ra lãnh trách nhiệm này không?”


Câu hỏi này khiến Trận Sư Trần Anh dừng lại một lúc, sau đó lão mới nói “Thực ra việc này lão đây không thể trả lời được, nhưng trước đó bọn ta năm người đều lưu lại năm truyền thừa ở những địa phương khác nhau. Truyền thừa nơi này do lão đây gánh vác, còn những nơi khác lần lượt do sư huynh đệ bọn ta gánh vác. Bọn ta lo sợ phong ấn bị phá giải thì Cửu U Huyền Ma sẽ gây hại chúng sinh, nên bọn ta mới tạo ra truyền thừa này…”

Lúc này hắn đã hiểu, ngoài truyền thừa ở Huyền Minh Động còn có bốn truyền thừa khác của bốn vị sư huynh đệ Trận Sư Trần Anh. Nếu như vậy, áp lực của hắn sẽ giảm đi rất nhiều, xem như việc này hắn có tiếp nhận cũng sẽ không có quá nhiều trách nhiệm.

Hắn khom người tiến về trước tiếp nhận quyển trục. Hắn ngẩng đầu lên nói “Vãn bối sẽ tiếp nhận nhiệm vụ này, nếu có thể giúp được một tay xem như là trách nhiệm hành hiệp trượng nghĩa”

Trận Sư Trần Anh nghe nói đến “hành hiệp trượng nghĩa” ánh mắt lão nhìn xem phản ứng nhóm sư huynh đệ. Bốn người bọn họ đều nhắm mắt lắc đầu “Tiểu tử này tâm tính hạn hẹp đến như vậy sao?”

Trận Sư Trần Anh thấy không còn việc gì bàn giao liền nói “Xem như tâm nguyện của lão đây đã triệt để hoàn tất, truyền thừa nơi này từ đây về sau sẽ không còn tồn tại. Hy vọng lần sau gặp lại, ngươi tâm cao lên một chút!”

Lão nói xong, ở gần vị trí bọn họ đang đứng xuất hiện Truyền Tống Trận rời khỏi nơi này.

Thân ảnh ngũ đại Trận Sư và nam tử mặc chiến giáp từ từ tiêu thất.

Bạch Vô Thiên ngẫm nghĩ một lúc, liền hướng nam tử mặc chiến giáp cầu khẩn “Tiền bối có thanh kiếm nào xài tốt không?”

Nam tử nhìn hắn, nhếch miệng lên cười khi dễ, sau đó hoàn toàn biến mất.

Hắn thất vọng thở ra một hơi dài “Hoàn tất truyền thừa mà không có tặng phẩm, mấy vị tiền bối đúng là keo kiệt…”

Hắn không nghĩ ngợi nữa, nhanh chóng tiến vào Truyền Tống Trận. Sau khi bước vào, khung cảnh xung quanh lập tức thay đổi. Trước mặt hắn chính là Huyền Minh Cốc.


Tiểu Hắc đang nằm ngủ với dáng vẻ uể oải. Nó ngửi được khí tức chủ nhân xuất hiện liền ngẩng đầu nhìn về phía cửa hang động. Thân ảnh Bạch Vô Thiên xuất hiện ngay lối vào hang động trước đó.

Tiểu Hắc phóng tới, ma sát chủ nhân một hồi vì đã bỏ rơi nó một thời gian quá dài. Nó vô cùng chán nản.

Bạch Vô Thiên sờ lên đầu Tiểu Hắc. Sắc mặt hắn có phần hòa hoãn hơn nhiều. Trải qua một thời gian dài truyền thừa, cảm giác hít thở không khí trong lành vô cùng dễ chịu.

Lúc này hắn mới để ý không thấy Tiểu Thanh Điệp đâu.

Trước đó, Trận Sư Trần Anh có nói qua, Hoa Lạc Đồng đã rời khỏi Huyền Minh Cốc nên không thấy thân ảnh nàng là bình thường. Tiểu Thanh Điệp vốn được sinh ra từ máu huyết hắn, nên mối quan hệ có phần đặc biệt.

Tiểu Hắc thấy vậy, nó nhanh chóng dẫn dắt chủ nhân đến thạch bích. Trên vách thạch bích có lưu lại lời nhắn nhủ của Hoa Lạc Đồng dành cho hắn.

“Ta trước đến Bách Vực để thử tìm tung tích phụ thân, sư đệ bảo trọng. À, Tiểu Thanh Điệp sẽ theo ta một thời gian, sư đệ không cần lo lắng!”

Nhìn những dòng nhắn nhủ lưu lại, trong nội tâm hắn dâng lên một cảm giác thiếu thốn. Có thể do hắn bên trong Huyền Minh Động quá lâu, nàng ta không thể chờ được. Dù sao phụ thân vẫn quan trọng hơn nhiều.

Bên cạnh đó, Truyền Tống Trận đã được nàng bố trí xong. Chỉ cần tiến vào phụ cận Truyền Tống Trận, Trận Pháp lập tức khởi động là có thể rời đi.

Hắn phóng lên lưng Tiểu Hắc, quay đầu nhìn lại toàn cảnh Huyền Minh Cốc một lần. Tiểu Hắc tiến vào Truyền Tống Trận. Sau vài hô hấp, một luồng sáng bao phủ hai chủ sủng, rồi truyền tống hai chủ sủng rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận