Thiết Lập Tính Cách Của Lốp Xe Dự Phòng Hỏng Rồi

Editor: Diệp Hạ

Một làn gió nhẹ phất qua, Thường Thanh ngừng thở nhìn chằm chằm gương mặt quen thuộc trước mắt.

Là Trình Mộc Quân, nhưng lại không giống.

Trước đây, Trình Mộc Quân sắc bén hệt như một thanh kiếm, vì vậy không ai chú ý đến khuôn mặt hết sức nổi bật ấy. Nhưng bây giờ vẻ đẹp này lại hoàn toàn nổi bật, hoàn hảo gần như vô thực.

Trình Mộc Quân cười nhẹ: "Ngươi mới nói gì?"

Thường Thanh vô thức trả lời: "Trình Mộc Quân."

Người trước mắt khẽ cau mày, khó chịu nói: "Nhìn thấy ta rồi mà ngươi còn nghĩ đến người tên Trình Mộc Quân đó sao? Ngươi thật thất lễ."

Lúc này Thường Thanh mới phục hồi tinh thần lại.

Công tử bạch y trước mặt là một con diễm quỷ, chuyện cũ năm xưa đã quên hoàn toàn.

Thường Thanh hỏi: "Công tử xưng hô thế nào."

"Gọi ta Trình công tử là được, nhưng ta cảm thấy cái tên Trình Mộc Quân ngươi mới nói nghe cũng không tồi, từ bây giờ kêu ta là Trình Mộc Quân đi."

Thường Thanh nhìn công tử bạch y chọn lên cho mình tùy tiện như vậy, không khỏi nở nụ cười, sau đó lại cảm thấy hơi chua xót.

Năm đó Trình Mộc Quân hận nhất chính là yêu quỷ, mà bây giờ bản thân lại trở thành một con diễm quỷ.

Thường Thanh cau mày, tâm hoảng ý loạn, không biết như thế nào cho phải. Hắn không dám nhận thân, sợ phá tâm cảnh của Trình Mộc Quân, làm đối phương hồn phi phách tán.

Nhưng cứ để Trình Mộc Quân như vậy thì cũng không được...

"Vị đạo trưởng này, ngươi nhìn chằm chằm ta như vậy là muốn ở lại làm một trong những phu quân của ta à?" Trình Mộc Quân lui về phía sau một bước, ôm tay, dùng ánh mắt như xem hàng đánh giá hắn từ trên xuống dưới.

Hơn 50 năm trôi qua, Thường Thanh đã trưởng thành hơn rất nhiều, nước da hơi ngăm, gương mặt cũng đã có uy nghi thuộc về chưởng môn. Làn da hắn bóng loáng, không nhìn vào đôi mắt kia thì có lẽ hắn vẫn có dáng vẻ thanh niên.

Nhưng khi đối diện với đôi mắt kia, người khác sẽ biết ngay, người này kinh nghiệm dày dặn.

Trình Mộc Quân khẽ lắc đầu: "Tuy không phải kiểu ta thích, nhưng cũng khá thú vị."

"......" Thường Thanh lui về phía sau một bước, hành lễ của đạo môn: "Trình công tử, lần này bần đạo đến đây là vì đệ tử trong phái."

"Hửm? Đệ tử trong phái của ngươi? Là ai?"

Mặc dù đang có một tiểu đạo sĩ bị nhốt trong phòng, nhưng Trình Mộc Quân vẫn thể hiện đủ tính cách của diễm quỷ, một chút cũng không để lộ.

Thường Thanh: "Hứa Phúc."

Trình Mộc Quân nhướng mày, cười nói: "Thì ra là tiểu đạo sĩ ngon lành kia sao, như thế nào? Bắt tiểu nhân, lão lại đánh tới cửa?"


Giờ Thường Thanh như lọt vào trong sương mù, không còn lời gì để nói. Hắn không ngờ sau nhiều năm như thế, mình vẫn còn có thể nhìn thấy Trình Mộc Quân.

Cũng không ngờ khi tái kiến, Trình Mộc Quân sẽ biến thành dáng vẻ bây giờ. Trong khoảng thời gian ngắn, Thường Thanh không biết làm như thế nào cho phải, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, ở lại trước rồi nói.

Sau khi hạ quyết tâm, hắn nói: "Bần đạo không có ý này, chỉ là mong Trình công tử châm chước, cho ta gặp Hứa Phúc?"

Trình Mộc Quân nhìn chằm chằm hắn một lát, sau đó nói: "Ngươi làm ta thấy khá hài lòng, được rồi."

Nói xong, hắn giơ tay, gọi tiểu nha hoàn lại.

"Dẫn hắn đến căn phòng phía đông, tiểu đạo sĩ ở đó."

"Vâng, công tử."

Thường Thanh đi theo tiểu nha hoàn, dọc theo hành lang dài, rẽ vào sân sau.

Đẩy cửa ra, hắn thấy Hứa Phúc ngồi xếp bằng trên giường đả tọa.

Hứa Phúc không ngẩng đầu, nhắm mắt lại ồn ào: "Quỷ vật, ngươi vẫn chưa thỏa mãn nữa à, mới cách một ngày, giờ lại tới làm gì!"

"Hứa Phúc! Ngươi bị phá thân rồi?"

Hứa Phúc mở mắt, nhìn thấy chưởng môn nhà mình, bật thốt: "Chưởng môn, người cũng bị bắt làm phu quân của con quỷ kia? Hắn thật đúng là nóng lạnh gì cũng ăn!"

Mặt Thường Thanh xanh mét, quát: "Câm miệng!"

***

Trên nhóc nhà, Trình Mộc Quân đang ngồi xem kịch qua mảnh ngói bị dỡ.

Cảnh tượng sư tổ đồ tôn giằng co làm hắn rất vui vẻ. Trình Mộc Quân thoải mái lăn lộn trên trên nóc nhà, dù sao hắn là chỉ quỷ, không có trọng lượng, cũng sẽ không bị ai phát hiện.

Hệ thống không nhìn được nữa, hỏi: "Sao lúc nãy cậu lại vờ như không quen biết Thường Thanh?"

Trình Mộc Quân nói muốn dẫn người đến để làm rõ những chuyện xảy ra trước khi mình chết, nhưng giờ người tới rồi thì hắn lại làm như không quen biết, thực sự không biết đâu mà lần.

Trình Mộc Quân nhìn hai thầy trò đối thoại mà không ở cùng một kênh, thậm chí suýt thì đánh nhau, hắn nhắm mắt lại, làm vẻ mặt hưởng thụ.

"Ừm, làm người ta tranh giành tình cảm vì mình quả nhiên rất có ích cho tu vi."

Hệ thống: "......" Thật ra nó cảm thấy không giống tranh giành tình cảm lắm, ít nhất là dường như Thường Thanh không có tâm tư đó.

Cùng lúc đó, ánh trăng như thác nước bao phủ quanh thân hắn, hình thành một vầng sáng mông lung.

Đây là bước tiến lớn trong tu vi, hệ thống ngậm miệng lại, không quấy rầy Trình Mộc Quân tu luyện.


Hồi lâu sau, ánh trăng vây quanh hắn mới tan đi như bông gòn mềm nhẹ, Trình Mộc Quân mở to mắt, nói: "Thêm vài lần nữa là có thể đi khỏi đây được rồi."

Hệ thống sửng sốt, vẫn chưa lên tiếng đã nghe Trình Mộc Quân giải thích: "Tôi cố ý, giả vờ không quen biết Thường Thanh thì sẽ tiện giả ngu trước mặt Kỷ Trường Hoài."

"Dù sao người nọ vẫn có tình cảm với Lư Sơn Phái, ở trong lòng y, dù là Đường Hi thì chắc cũng phải xếp ở phía sau Lư Sơn Phái."

Trình Mộc Quân nhớ đến Kỷ Trường Hoài trong trí nhớ, tuy là ôn nhã như ngọc, giống như sẽ không bao giờ có cảm xúc kịch liệt nào, đối với ai cũng quan tâm vô cùng.

Dù là chuyện gì y cũng đều có thể xử lý thật thỏa đáng, vì đệ tử trong môn mà bị thương cũng là chuyện thường thấy trên người Kỷ Trường Hoài.

Thật ra lúc trước Trình Mộc Quân toàn tâm toàn ý phụng hiến cho Lư Sơn Phái là vì học tập và lòng ngưỡng mộ. Ban đầu là vì để chứng minh Kỷ Trường Hoài đã không cứu lầm người, nhưng về sau hắn cũng bắt đầu có tình cảm với môn phái này.

Kỷ Trường Hoài... Trình Mộc Quân cảm thấy mình chưa từng hiểu rõ người này. Những năm ở Lư Sơn Phái, y là người có quan hệ thân thiết nhất với Trình Mộc Quân, nhưng hắn vẫn cảm thấy họ bị ngăn cách mởi một tầng vải mỏng.

Kỷ Trường Hoài đối xử tốt với tất cả mọi người, lại như có khoảng cách với tất cả mọi người. Điều duy nhất Trình Mộc Quân có thể chắc chắn, đó là ở trong trong lòng y, Lư Sơn Phái mới là quan trọng nhất.

Y đối xử tốt với các đệ tử, là bởi vì họ là nguồn lực quan trọng để Lư Sơn Phái phát triển lớn mạnh; đối xử tốt với Đường Hi, là bởi vì lời hứa kia, cũng là vì Đường Hi đã từng cứu Lư Sơn Phái.

"Tóm lại, Kỷ Trường Hoài này chính là kiểu người mà cậu đối xử với y như nào cũng được, y sẽ không mang thù, tính cách có thể xem là thánh phụ, nhưng động tới Lư Sơn Phái thì không được. Cậu xem kịch bản gốc chưa?"

Hệ thống theo lời Trình Mộc Quân mở kịch bản ra, nhìn thấy nội dung như sau.

【Đây là lần đầu tiên Đường Hi nhìn thấy Kỷ Trường Hoài bày ra nét mặt dữ tợn như vậy, y cắn răng, gằn từng câu từng chữ: "Là ngươi, cấu kết yêu ma muốn phá hoại Lư Sơn Phái?"......】

Đoạn này xảy ra sau lần đầu tiên hai người thật lòng với nhau, sau vài ngày ngọt ngào ngắn ngủi lại là giai đoạn ngược tâm ngược thân, hiểu lầm cẩu huyết.

Hệ thống: "Có vẻ đúng, bảng xếp hạng độ quan trọng trong lòng Kỷ Trường Hoài có lẽ là Lư Sơn Phái, Đường Hi, những đệ tử khác. Tới cuối cùng vẫn vậy."

Trình Mộc Quân: "Cho nên, mấy người thiết kế cốt truyện độc thật mà, rốt cuộc Kỷ Trường Hoài là cái thiết lập kỳ quái gì thế, nếu ở trong tiểu thuyết chắc sẽ bị độc giả đuổi theo mắng chửi đó?"

Hệ thống: "Ầy, cái này không liên quan tới tôi. Vì việc này nên cậu mới làm như không quen biết Thường Thanh à?"

Trình Mộc Quân thản nhiên gật đầu: "Đừng thấy bây giờ Kỷ Trường Hoài đã biến mất, chắc chắn là y vẫn không thể buông bỏ Lư Sơn Phái, nói không chừng Thường Thanh có cách tìm được người. Từ những thông tin có được bây giờ, có vẻ tôi là đầu sỏ gây nên hình tình hiện tại của Lư Sơn Phái."

Nói tới đây, hắn ngừng một chút: "Cậu đoán xem, nếu tôi nhớ được Lư Sơn Phái, nhớ Thường Thanh, nhớ Kỷ Trường Hoài, vậy thì tỉ lệ Kỷ Trường Hoài chém chết tôi là bao nhiêu?"

Hệ thống run lập cập, lẩm bẩm nói: "Vậy cậu không nhớ là y sẽ không giết cậu sao?"

Trình Mộc Quân gật đầu: "Với tính cách thánh phụ đó thì y sẽ không, tôi không nhớ rõ, vậy thì tức là chuyện cũ năm xưa đã hoàn toàn xoá bỏ theo cái chết của tôi. Cùng lắm thì y sẽ bắt tôi nhốt vào tháp trấn yêu, nhưng mà tháp trấn yêu ba mươi năm mới mở một lần, tôi đã bấm tay tính toán, cách lần mở sau còn rất nhiều năm, cũng đủ để tôi sửa tiến độ."

Hệ thống: "Vẫn là cậu quá đỉnh, cố lên."

***


Ngày thứ bảy Thường Thanh ở lại nơi này, Trình Mộc Quân vẫn không nhớ ra hắn.

Trình Mộc Quân như thật sự đã buông bỏ hết những chuyện năm xưa, như không còn thù hận, không còn chấp niệm, nhưng thế thì sao hắn vẫn không vào luân hồi, sao lại trở thành cô hồn dã quỷ?

Thường Thanh đã không còn bất cứ biện pháp nào, chỉ có thể xin giúp đỡ.

Hắn ngồi trong đình hóng gió nhìn chằm chằm lá bùa trong tay.

Lá bùa màu vàng, bên trên là chu sa đỏ như máu. Thường Thanh thở dài, đầu ngón tay sáng lên, lá bùa bốc cháy, hóa thành một sợi khói, lượn lờ trong không trung.

Đi được nửa đường, sợi khói hóa thành hạc trắng, vẫy cánh bay đi.

Kỷ Trường Hoài rời đi khi đã nản lòng thoái chí. Y bẻ gãy bảng tên, ném trước cửa núi, khi Thường Thanh đuổi tới thì chỉ thấy lá bùa này.

Những năm gần đây, dù môn phái có gian nan thế nào thì Thường Thanh cũng chưa từng đi tìm Kỷ Trường Hoài, chỉ có lần này...

Hắn cảm thấy, có lẽ Trình Mộc Quân cũng là người duy nhất khi đó Kỷ Trường Hoài còn vướng bận.

"Thường đạo trưởng, đêm dài dằng dặc, không thể đi vào giấc ngủ? Uống một chén đi."

Thường Thanh xoay người, thấy Trình Mộc Quân đứng trên hành lang, phía sau là tiểu nha hoàn đang bưng một cái khay.

Hắn không thích uống rượu, nhưng lúc này lại không thể nào từ chối Trình Mộc Quân.

"Được."

Hai người giấy hóa thành hai tiểu nha hoàn, lưu loát chuẩn bị lò đất, đốt than bạc, hâm nóng rượu, sau đó khom người lui ra.

Trình Mộc Quân chống cằm, nói: "Uống rượu thì phải có tuyết mới được."

Dứt lời, mùa xuân tháng ba với hoa đào đầy trời lập tức vỡ vụn thành từng mảnh, sau đó một cây hàn mai đón gió chui từ dưới đất lên, bông tuyết bay lơ lửng trong không trung.

Trong nháy mắt đã biến thành mùa đông khắc nghiệt.

Thường Thanh nhìn cảnh này, trong lòng biết là ảo ảnh của diễm quỷ nên cũng không kinh ngạc, điều duy nhất làm hắn giật mình là tu vi của Trình Mộc Quân tiến triển quá nhanh.

Đây không phải chuyện tốt, ma quỷ trưởng thành quá nhanh sẽ bị Thiên Đạo chú ý, cũng sẽ đưa thiên lôi tới.

Hắn thở dài, nhíu mày rót rượu, chỉ hy vọng Kỷ Trường Hoài có thể tới mau một chút.

Một chén rồi lại một chén.

Thường Thanh bụng đầy tâm sự, cộng thêm Trình Mộc Quân cố ý rót rượu, không lâu sau người đã say.

Thường Thanh ghé lên bàn, mắt lờ đờ mê man, trong miệng không biết lẩm bẩm cái gì.

Trình Mộc Quân nhìn hắn, nở nụ cười nhẹ: "Quả nhiên tửu lượng vẫn kém như trước."

Tửu lượng của Thường Thanh luôn rất kém cỏi, hơn nữa còn có một tật xấu, đó là khi say rất thành thật, hỏi cái gì nói cái đó.

Mấy ngày qua, Trình Mộc Quân đã mê hoặc Thường Thanh mấy lần, muốn biết đến tột cùng là năm đó đã xảy ra chuyện gì. Nhưng không biết người này bị làm sao, chỉ cần nhắc tới chuyện năm đó là sẽ bắt đầu giãy giụa muốn tỉnh.


Sau mấy lần thất bại, diễm quỷ Trình Mộc Quân chỉ đành từ bỏ cách này, chuyển sang phương pháp chuốc rượu với yêu cầu kỹ thuật siêu thấp.

Chuốc rượu thế này tốt thì có tốt thật, nhưng chỉ sợ sau đó Thường Thanh nhớ lại thì phiền. Nhưng lúc nãy Trường Thanh đã báo tin cho Kỷ Trường Hoài, nếu không làm rõ ràng mọi chuyện, thì khi đối diện với Kỷ Trường Hoài hắn sẽ dễ dàng rơi vào thế hạ phong.

Trình Mộc Quân nhẹ giọng nói: "Thường Thanh, đã lâu không gặp."

"Ừm... Ngươi là, a, đúng rồi, Trình Mộc Quân, mấy năm nay... ngươi đã chạy đi đâu?"

"Ta cũng không biết, ta chỉ nhớ ta ở trong địa lao, bọn họ tới xin ta cứu Đường Hi, từng người từng người một, ta không muốn, ta không muốn cứu cậu ta chút nào." Trình Mộc Quân cười khổ: "Ta hận cậu ta làm hại đại sư huynh bị thương, ta hận cậu ta dây dưa với yêu vật."

Hắn dừng lại một chút, sau đó giọng nói càng thêm trầm thấp hơn: "Thật ra, điều quan trọng hơn là.... Ta ghen tị với cậu ta, tại sao ai cũng thích cậu ta, cưng chiều cậu ta, thỏa mãn hết thảy yêu cầu của cậu ta một cách vô điều kiện, thậm chí còn muốn máu đầu tim của ta."

Giọng điệu của Trình Mộc Quân trở nên kịch liệt: "Ta càng không muốn cho bọn họ được như ý, ta phải chờ, chờ... đại sư huynh tới xin ta. Ngươi nói, ta như vậy có phải là quá ti tiện hay không.....?"

Thường Thanh nghe đến đó, đột ngột bật dậy, nói: "Việc này không phải ngươi sai!"

Trình Mộc Quân như là đã chịu kinh hách, hơi rụt người lại: "Ta, ta không hiểu."

Thường Thanh nói: "Ngươi không sai, ngươi không làm sai gì cả. Sau khi bọn họ bị đại sư huynh từ chối, thế mà lại muốn tiền trảm hậu tấu, hạ dược lấy máu đầu tim của ngươi. Bởi vậy mà ngươi nhập ma, đây cũng là nhân bọn họ gieo, kết quả như vậy đều là do bọn họ gieo gió gặt bão."

"Nhập ma?"

Trên đời này, chỉ có nhân loại mới nhập ma, khi không thể khống chế dục vọng trong lòng thì sẽ trở thành ma. Ma rất ít, phần lớn sẽ chịu không nổi dục vọng càng lúc càng lớn, tự bạo mà chết.

Sau khi vượt qua được, nó sẽ đáng sợ hơn bất cứ đại yêu nào.

Một khi ma xuất hiện sẽ là tai họa cho muôn loài, đến lúc đó ngay cả yêu tộc cũng sẽ chung tay với nhân loại diệt ma.

Trình Mộc Quân nhíu mày, đại khái đã biết tại sao mình lại bị nhốt ở đây. Nhập ma, vậy đã định là sẽ có kết cục bị tất cả đạo môn và Yêu tộc liên hợp treo cổ phong ấn.

"Vậy ta... đến tột cùng đã làm gì?"

Ký ức đêm hôm đó cực kỳ khắc sâu, Thường Thanh là người duy nhất phản đối thì bị trói lại, đánh ngất rồi ném sang một bên. Hắn tỉnh lại giữa chừng, nhìn thấy tất cả.

Thường Thanh lẩm bẩm, câu nói đứt quãng, nhưng từng chữ một lại rất rõ ràng.

Thì ra, sau khi Trình Mộc Quân hôn mê, hắn tỉnh lại lúc đang bị lấy máu đầu tim. Hắn nhìn những gương mặt quen thuộc lúc này lại đang dữ tợn muốn lấy máu đầu tim của hắn, còn luôn miệng nói sau này sẽ bồi thường cho hắn, cầu xin hắn cứu Đường Hi, đại sư huynh cũng đồng ý cả rồi.

Trình Mộc Quân lập tức nhập ma, hai tròng mắt màu đen biến đỏ rực. Hắn cầm kiếm, phế hết tu vi của tất cả những người tham dự.

Nhìn mặt đất đầy máu cùng những suy huynh sư tỷ trọng thương, Trình Mộc Quân xách theo kiếm gỗ đào dính máu, nhẹ giọng nói một câu.

"Bản thân còn không muốn thì đừng đẩy cho người khác, các ngươi nói tu vi không quan trọng, có người che chở là được, vậy các ngươi tự nếm thử cảm giác này đi rồi đến nói ta nghe, có thật là không quan trọng hay không?"

Hắn xoay người mỉm cười hành lễ với Thường Thanh, nói: "Thường sư huynh, từ nay về sau phiền huynh chăm sóc những sư huynh sư tỷ này vậy, đừng để bọn họ chịu tổn thương, nhất định phải để bọn họ sống thọ, chết già, đa tạ."

Dứt lời, Trình Mộc Quân dùng kiếm cắt đứt dây thừng trên người Thường Thanh, sau đó bẻ gãy bảng tên và kiếm gỗ đào rồi ném xuống đất, xoay người xuống núi.

Từ đây, không biết tung tích.

____

Lâu lắm rồi mới xin nghỉ vì bệnh, up vội để kỉ niệm ngày hôm nay 😇


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận