Thiếu Gia Giả Vs Thiếu Gia Thật


Giang Dĩ Trạch định nấu một bát mì đơn giản, bởi vì lo rằng trong nhà ảnh đế không có nguyên liệu nấu ăn nên cậu xách một ít thức ăn từ nhà mình sang.
Đầu tiên rửa rau, ngâm nấm hương, thái hành.

Tôm tươi bóc vỏ, rút chỉ, cắt riêng đầu và thân tôm.
Bật bếp làm nóng dầu, xào cả đầu và thân tôm trên lửa to, cho thêm nước tương đảo đều đến khi tôm chuyển màu đỏ bắt mắt thì đổ nước dùng vào nồi.

Đun sôi khoảng 2 phút thì vớt đầu tôm bỏ đi, nêm muối vừa ăn, đợi nước sôi thì thả nấm hương, rau xanh, mì trứng gà tươi vào nồi.

Nồi mì chín tới múc ra bát, rắc hành thái lên trên.
Để bát mì trông đẹp mắt, trước tiên cậu dùng đũa vớt mì sợi cho vào bát trước, sau đó mới lần lượt xếp các loại topping lên, cuối cùng thêm 2 quả trứng chần trên cùng.
Một bát mì tươi tôm nõn trứng gà đã ra lò, Giang Dĩ Trạch vô cùng hài lòng với thành quả, hít hà mùi thơm nóng hổi.

Chỉ mới vào bếp có một lúc, cậu đã bưng ra một bát mì thơm ngon đặt lên bàn, sau đó gọi Đường Cảnh Đồng tới dùng.

tìm 30 phút không có cái ảnh nào có cả tôm cả trứng, xin hãy tha thứ cho người ê đít tội nghiệp này o(╯□╰)o
Đường Cảnh Đồng trước tiên đi rửa tay rồi mới ngồi xuống bàn ăn.

Anh nhìn bát mì bốc hơi nghi ngút trước mặt, mùi vị tươi ngọt của tôm tỏa ra vô cùng hấp dẫn.
"Anh nếm thử xem có ngon không?"
Giang Dĩ Trạch ôm lấy Lục Lục, cậu ngồi đối diện Đường Cảnh Đồng, háo hức chờ đợi lời nhận xét của ảnh đế.
"Ừm."
Đường Cảnh Đồng cầm đũa lên, đầu tiên gắp quả trứng chần đưa lên miệng cắn một miếng.

Trứng gà tươi được chần vừa chín tới, bên ngoài mềm mềm trắng trắng, bên trong còn nguyên lòng đào hương vị bổ dưỡng, lại húp thêm một thìa nước dùng trong veo, thực sự là mỹ vị.

Đường Cảnh Đồng tiếp tục gắp một đũa mì, mặc dù chỉ là loại mì tươi mua sẵn trong siêu thị nhưng qua bàn tay khéo léo của Giang Dĩ Trạch vẫn giữ được độ dai ngon của sợi mì, tôm tươi ngọt nước, một ngụm nuốt xuống, trong miệng vẫn lưu luyến hương vị tuyệt vời.
Tài nấu nướng của Đường Cảnh Đồng không quá xuất sắc, anh chỉ biết nấu vài món đơn giản ăn hàng ngày, đặc biệt thường xuyên phải nấu mì để tiết kiệm thời gian.

Thế nhưng bát mì này, rõ ràng cùng một loại nguyên liệu, cùng nấu trong một căn bếp, vậy mà Giang Dĩ Trạch lại biến hóa nó trở nên hoàn toàn khác biệt.
"Ăn ngon lắm." Đường Cảnh Đồng sau khi ăn liền hai miếng mới ngẩng đầu phản hồi cho Giang Dĩ Trạch.
"Vậy tốt rồi."
Giang Dĩ Trạch nhìn ảnh đế cúi đầu chuyên tâm thưởng thức bát mì cậu nấu thì không khỏi cảm thấy mãn nguyện.

Cậu vừa vuốt ve Lục Lục vừa tìm chủ đề tán gẫu với anh:
"Thật ra hôm nay tôi cũng tự xuống bếp nấu 1 bát mì trường thọ cho ông nội đấy."
"Ông nội chắc là rất hài lòng đúng không?" Đường Cảnh Đồng chậm rãi nuốt thức ăn sau đó mới đáp lại.
"Ừm."
Giang Dĩ Trạch nghĩ thầm, từ "ông nội" này anh gọi đúng rồi đấy, bởi vì anh mới là cháu ruột của Giang Văn Chương mà.
edit bihyuner.

beta jinhua259
Nếu không phải sợ người khác hoài nghi mình có dã tâm, Giang Dĩ Trạch ước gì mình có thể tự đứng ra công khai thân phận thật của ảnh đế, hiện giờ cậu đã có thu nhập ổn định từ phòng livestream, tài sản gì đó của Giang gia cậu không hề để mắt đến.
Đường Cảnh Đồng xử lý bát mì rất nhanh, ngay cả một giọt nước dùng cũng không còn.

Anh rút khăn giấy lau miệng, toàn thân khoan khoái thỏa mãn.
Tiểu thiếu gia thấy Đường Cảnh Đồng ăn sạch bát mì mới nhớ lại tin nhắn lúc nãy của anh, cái gì mà không có khẩu vị, không có tinh thần ăn uống,...!hóa ra đều là nói dối.

Cái vị này chẳng qua chỉ là không muốn ăn cơm một mình mà thôi.
Ăn xong, ảnh đế rất tự giác đứng lên thu dọn bát đũa của mình, rửa sạch nồi niêu lau dọn căn bếp.


Lúc trở ra anh bỗng ý thức được một việc.
Tiểu thiếu gia cất công đến tận nhà thăm mình, còn nấu đồ ăn cho mình, vậy mà một chén trà cũng không được uống.
"Cậu uống gì không? Trà nhé? Hay nước chanh?"
Giang Dĩ Trạch nghĩ nghĩ một hồi, buổi tối tốt nhất không nên uống trà, cho nên chọn nước chanh.
Trong tủ lạnh của ảnh đế chất rất nhiều nước hoa quả, anh lấy một lon nước chanh mát lạnh, cẩn thận giật nắp đưa cho Giang Dĩ Trạch.

Hương vị rất ngon, chua chua ngọt ngọt, vị chanh nguyên chất.
"Lục Lục có vẻ thích nơi này, chẳng hề tỏ ra xa lạ!"
Giang Dĩ Trạch ngồi trên sofa ngắm cún cưng chạy khắp phòng khách, vừa đi vừa đánh hơi rất thích chí.
Đường Cảnh Đồng nương theo tầm mắt của cậu, trên mặt là ý cười nhẹ.

Sau đó anh quay đầu nói với Giang Dĩ Trạch: "Đêm nay làm phiền cậu rồi, đã khuya như vậy còn mất công tới đây."
Anh có cảm giác Giang Dĩ Trạch đối xử với mình rất đặc biệt.
Cậu ấy chạy tới tận đây để nấu ăn cho mình, nghĩ kiểu gì cũng thấy kỳ quái.

Anh cảm nhận được sự quan tâm của Giang Dĩ Trạch dành cho mình có hơi quá mức.
Giang Dĩ Trạch lại chẳng hề để tâm, chỉ thuận miệng nói một câu: "Không sao, tôi thích thế."
Đường Cảnh Đồng ngẩn người vì câu trả lời của cậu, anh mơ hồ nhận ra ẩn ý trong lời cậu nói, cậu ấy rốt cuộc là thích nấu ăn cho mình, hay là thích...
Tóm lại, cho dù là thích gì thì câu trả lời của cậu cũng mang theo một loại cảm giác mờ ám làm người ta rối bời.
Giang Dĩ Trạch thấy đối phương dùng vẻ mặt phức tạp nhìn mình, tựa hồ hơi khó xử.

Cậu quyết định thu dây câu về, buông lon nước chanh đứng dậy nói: "Tiền bối, anh không ngại dẫn tôi đi tham quan một vòng chứ?"
Đường Cảnh Đồng lúc này mới hồi phục tinh thần, gật đầu nói: "Ừm có gì đâu mà ngại, nhưng nhà tôi trang trí không đẹp bằng nhà cậu đâu."
"Tôi thấy cũng được mà."

Giang Dĩ Trạch dứt lời đứng lên đi quanh phòng khách ngắm nghía, tổng thể màu sắc trong nhà có phần đơn điệu quạnh quẽ, mang đến cảm giác lạnh lẽo cô đơn, thật giống với con người của Đường Cảnh Đồng.
truyenwiki, truyen99 và các web truyện khác đều là bản ăn cắp! đọc tại wat2pad bihyuner để ủng hộ editor nhé
Nhưng Giang Dĩ Trạch cảm thấy người và vật không hoàn toàn giống nhau, ví dụ như Đường Cảnh Đồng thoạt nhìn lãnh đạm xa cách, nhưng chậm rãi tiếp xúc sẽ phát hiện ra anh là một người có nội tâm ấm áp.
Đi đến cửa phòng ngủ, bên cạnh có một cái giá, bên trên cái giá đặt mấy khung ảnh, tiểu thiếu gia tò mò đứng lại nhìn.

Trong ảnh là hai người chụp chung, một người là Đường Cảnh Đồng thời niên thiếu, chỉ khoảng 12 13 tuổi, ánh mắt lạnh nhạt bộ dạng như một ông cụ non, không khác với hiện tại là bao.
Đứng phía sau là một người đàn ông trung niên mặc áo khoác màu vàng nhạt, ông cười hiền hậu, một tay đặt lên vai cậu bé Đường Cảnh Đồng.
"Đây là viện trưởng cô nhi viện."
Đường Cảnh Đồng đứng bên cạnh thấy tiểu thiếu gia có hứng thú với bức ảnh liền mở miệng giới thiệu.
Nhận ra Đường Cảnh Đồng không có ý che giấu, Giang Dĩ Trạch thẳng thắn cầm cả khung ảnh lên quan sát thật kỹ.

Sau đó cậu phấn khởi nói: "Tiền bối à, hóa ra hồi còn bé trông anh đáng yêu như này."
Ảnh đế hơi trầm mặc, không ngờ tiểu thiếu gia lại dùng từ đáng yêu để hình dung mình.
Đáng yêu?
Anh lại nhìn vào khung ảnh kia, khuôn mặt cậu nhóc lạnh lùng, ánh mắt không biểu tình, đáng yêu chỗ nào?
"Tiền bối, nếu anh không phiền có thể kể cho tôi nghe chuyện ngày trước lúc ở cô nhi viện không, tôi đoán là anh có nhiều kỷ niệm đáng nhớ lắm.

Bởi vì vừa nhìn đã biết, vị viện trưởng này là người rất thú vị."
"Cậu nói đúng, ông ấy rất vui tính."
Đường Cảnh Đồng hồi tưởng lại sau đó nở một nụ cười nhẹ.
Nếu đây là yêu cầu do người khác đưa ra, Đường Cảnh Đồng khẳng định sẽ từ chối.

Nhưng đối với Giang Dĩ Trạch, anh có thừa sự kiên nhẫn và dung túng, vì thế bắt đầu chậm rãi kể lại chuyện xưa.
Anh nhắc rất nhiều chuyện lúc còn ở cô nhi viện, chuyện về viện trưởng, rồi chuyện về chú chó Lục Lục của bác bảo vệ, còn có món đùi gà sốt trứ danh của nhà bếp mỗi cuối tuần,...
Nhưng cũng có một số chuyện Đường Cảnh Đồng không kể chi tiết mà chỉ nhắc đến 1 2 câu, Giang Dĩ Trạch tự động hiểu ra, có thể đó là đoạn ký ức không mấy vui vẻ.
Tiểu thiếu gia ngồi im lắng nghe Đường Cảnh Đồng, cảm nhận được sự biến đổi cảm xúc của anh, cũng càng hiểu thêm về quá khứ của anh hơn.
"Mặc dù lúc còn ở cô nhi viện vui buồn lẫn lộn nhưng tôi vẫn luôn biết ơn viện trưởng vì đã giúp tôi có được tuổi thơ trọn vẹn."
Sau một hồi tâm sự, Đường Cảnh Đồng cuối cùng cũng kết thúc cuộc trò chuyện.
Kỳ thật anh cũng không thể ngờ mình sẽ nói nhiều đến vậy, quá khứ của anh vốn là một bí mật, anh chưa bao giờ chia sẻ những câu chuyện này cho bất kỳ ai, kể cả Cao Thừa Bỉnh – người bạn thân thiết nhất.


Vậy mà hôm nay anh lại có thể dốc lòng tâm sự với một người mới quen như Giang Dĩ Trạch, điều này khiến anh hơi kinh ngạc với bản thân mình.
Giang Dĩ Trạch cẩn thận đặt khung ảnh trở về vị trí cũ, sau đó hỏi thêm: "Tiền bối, nghe nói năm nào anh cũng trở về cô nhi viện để thăm viện trưởng?"
"Ừm."
Đường Cảnh Đồng có chút nghi hoặc nhìn tiểu thiếu gia, không rõ vì sao cậu lại nhắc đến chuyện này.
"Vậy lần sau cho tôi đi cùng được không, tôi cũng muốn gặp ngài viện trưởng đáng kính ấy."
Giang Dĩ Trạch bỗng nhiên đưa ra một yêu cầu khó hiểu.
Vốn dĩ chuyến đi thăm cô nhi viện hàng năm đều là ảnh đế yên lặng tự thu xếp, cho dù là Cao Thừa Bỉnh cũng chưa bao giờ để ý đến chuyện này.

Cho nên nghe thấy yêu cầu của Giang Dĩ Trạch, Đường Cảnh Đồng lâm vào trầm tư.
"Được, lần sau tôi sẽ rủ cậu đi cùng."
Cuối cùng anh vẫn đồng ý, mặc dù trong lòng thấy hơi kỳ quái, có gì đó không thích hợp, nghĩ thế nào cũng giống với việc đưa Giang Dĩ Trạch về ra mắt bố mẹ?
edit bihyuner.

beta jinhua259
Giang Dĩ Trạch tiếp tục tham quan thêm một lúc đại khái đã đi hết các phòng.

Biệt thự của ảnh đế chỉ có hai tầng nhưng chỗ nào cũng sạch bong không một hạt bụi, hiển nhiên là thường xuyên được quét dọn.
Cậu nhìn đồng hồ treo tường, đã 11h45 phút, gần nửa đêm mà cậu vẫn còn lang thang trong nhà người khác.

Cảm thấy bản thân quá thiếu ý tứ, khuya rồi còn làm phiền người ta, Giang Dĩ Trạch lập tức đứng dậy chuẩn bị ra về.
"Muộn quá rồi, tôi phải về đây, tiền bối nghỉ ngơi đi nhé." Giang Dĩ Trạch vừa nói vừa nhấc bước xuống cầu thang.
Đường Cảnh Đồng đi kế bên hỏi: "Có cần tôi đưa cậu về không?"
"Không cần đâu, ngay đây mà." Giang Dĩ Trạch lắc đầu.
Cậu xuống phòng khách, bế Lục Lục lên rồi mở cửa bước ra.
"Lái xe cẩn thận, về đến nhà thì nhắn tin cho tôi."
Đường Cảnh Đồng tiễn tiểu thiếu gia ra cửa, nhìn xe cậu dần biến mất cuối phố mới thở dài một hơi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận