Thiếu Gia Ngông Cuồng


Tần Minh đón Bạch Tư Thuần về nhưng cô nhóc này đúng là lớn gan, ở địa bàn của người ta mà vẫn vui vẻ ăn uống, không giống như bị bắt cóc chút nào.
Tần Minh hỏi: “Không gây khó dễ cho em chứ?”
Mộc Tư Thuần kiêu ngạo, hai tay chống nạnh nói: “Tất nhiên là không rồi, em nói tên anh rể ra là bọn họ sợ ngay, hờ hờ hờ, họ đối đãi với em như khách quý, đồ ăn địa phương ở đây ngon lắm.
Tần Minh cạn lời xoa đầu Mộc Tư Thuần, bảo: “Không sao thì tốt rồi.”
Mộc Tư Thuần bị Tần Minh xoa đầu thì cười khúc khích đáng yêu, nhìn Tần Minh với vẻ e then.
Mộc Tiêu Kiều ở bên cạnh thấy cảnh này, hai người chẳng phải anh em ruột, thân thiết như vậy là có ý gì?
Không hiểu sao trong lòng cô ta cảm thấy khó chịu, vội đi tới kéo Mộc Tư Thuần ra, nói: “Tiểu Thuần, để chị xem có bị thương ở đâu không?”
Mộc Tư Thuần không vui nói: “Không có đâu, chị, em ổn mà.”
Tần Minh quay lại căn phòng nhỏ kia, bảo: “Lâm Vũ Nhu, người của cô đều chạy hết vứt một mình cô lại, thật sự không ngờ đấy, tôi còn tưởng cô rất quan trọng.”
Lâm Vũ Nhu tự tin nói: “Chỉ chị Bạch Anh đi mà thôi, không phải cả tộc Lâm Thị chúng tôi rút khỏi thành phố Đại Dung.

Khách sạn của anh có lẽ vừa đuổi vài nhân viên phản bội nhỉ? Bọn họ là thành viên của tộc Lâm Thị chúng tôi, giúp chúng tôi lẻn vào khách sạn giả vờ phóng hỏa cướp người.

Cho nên tôi vẫn đang ở trong sự bảo vệ của một lượng lớn thành viên.

Tần Minh cau mày, quả thực vừa rồi Tất Nguyên đuổi một quản lý và bốn nhân viên của khách sạn, bọn họ làm việc sơ suất để người của nhà họ Lâm lẻn vào, hóa ra không phải sơ suất, con mẹ nó đều là cấu kết với kẻ thù bên ngoài.
Tần Minh cảm khái nói: “Nhà họ Lâm không hổ danh là nhà giàu bậc nhất Tương Tây, ngay cả khách sạn của tôi cũng bị người của cô xâm nhập vào, nghe nói những nhân viên cũ đó đã làm bảy tám năm rồi.”
Lâm Vũ Nhu lên tiếng: “Dưới hoàn cảnh bình thường thì tất nhiên họ chăm chỉ làm việc để nuôi gia đình, nhưng chuyện liên quan đến sự phồn thịnh của gia tộc thì mỗi một người trong Lâm Thị chúng tôi đều sẵn sàng hi sinh, tôi cũng không ngoại lệ.
Lâm Vũ Nhu ngập ngừng rồi nói tiếp: “Muốn dễ dàng dụ trùng độc trong người anh ra, tôi cũng cần dùng một vài nguyên liệu thảo dược, phải về Thổ Trại lấy, ít nhất anh phải thả tôi ra để tôi đi lấy dược liệu rồi mới có thể cứu anh.

Bây giờ nhà họ Lâm chúng tôi xảy ra một số chuyện, anh phải đợi tôi quay lại, có thể phải mất nhiều thời gian.
Đợi? Tần Minh không muốn đợi dù chỉ một khắc, giờ đã là buổi chiều rồi, anh vẫn muốn giải quyết chuyện này trong vòng hai ngày.
Nhưng nếu phải đi thì vụ đòi nợ này đòi đến tận trong núi? Tần Minh cau chặt mày, anh nên đi không?
Nhưng Tần Minh lại lẩm bẩm, hỏi: “Tại sao lại muốn mời tôi đến Thổ Trại của các người?”
Lâm Vũ Nhu nói: “Tôi nghĩ chắc anh rất giàu có, gần đây nhà họ Lâm chúng tôi gặp phiền phức, tôi nghĩ ba tôi có thể sẽ bàn vài chuyện làm ăn với anh, tôi mời anh với mục đích này.

Nếu đàm phán kinh doanh thành công, tôi cũng có thể giúp anh loại bỏ trùng độc nhanh chóng, anh lấy năm mươi triệu rồi đi, chẳng phải rất suôn sẻ sao?”
Nói thì nói vậy, nhưng thuận lợi quá cũng khiến Tần Minh không yên tâm.
Tần Minh hỏi: “Còn không phải vì tiền? Nhà họ Lâm mấy người chẳng phải làm du lịch à? Có thể có gì đáng để chúng tôi bỏ tiền ra? Lẽ nào bán trùng cho tôi?”
Lâm Vũ Nhu trả lời: “Cái này liên quan đến bí mật của nhà họ Lâm chúng tôi, tôi không nói được.


Nhưng anh thương lượng thành công chuyện kinh doanh thì có thể ba tôi sẽ cho anh biết một vài điều
Tần Minh dấy lên lòng tò mò, dù sao thì cơ thể anh cũng từng cảm nhận được sức mạnh của đám trùng đó: “Tốt xấu gì các người cũng là gia tộc giàu có, lẽ nào thiếu tiền đến mức này sao? Lỗ hổng vốn của các người lớn cỡ nào?”
Lâm Vũ Nhu nói một cách thăm dò: “Một trăm tỷ mới có thể giải quyết rắc rồi lần này.”
Tần Minh kinh ngạc, một trăm tỷ? Đây thật sự không phải số tiền mà một gia tộc giàu có bình thường có thể lấy ra được, ngân hàng bình thường cũng không thể vay được nhiều tiền như vậy.
Chẳng trách trước đây Lâm Vũ Nhu muốn kết hôn với người nhà giàu đẳng cấp thế giới, còn không ngại dùng thủ đoạn hèn hạ để được làm con dâu của nhà họ Tần ở Thượng Hái.
Có điều, khó khăn của cô ta không phải cái cớ để gây rắc rối cho người khác.
Tất nhiên Tần Minh không định cho họ một trăm tỷ, nếu cho vay thì được, sau này thu lãi cũng có một khoản tiền.
Tần Minh chất vấn: “Ý của cô là mạng của tôi không đáng một trăm tỷ sao?”
Lâm Vũ Nhu lắc đầu, nói: “Em gái của vợ anh đã thả về rồi, hi vọng anh có thể buông bỏ thành kiến với nhà họ Lâm chúng tôi.

Sở dĩ tôi có ác cảm với anh là vì trong người anh có trùng tình mà vợ anh lại là người bình thường, tôi cho rằng anh là một kẻ bội bạc nên muốn dạy cho anh một bài học mà thôi.
Nếu anh có thể giúp nhà họ Lâm chúng tôi thì tôi cũng sẽ bỏ đi những thành kiến trong lòng.


Sau này anh sẽ là đối tác làm ăn thân thiết với nhà họ Lâm chúng tôi."
Hiện tại Tần Minh có hai nghi vấn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện lớn gì với nhà họ Lâm – gia tộc giàu có ở địa phương, đến mức buộc Lâm Vũ Nhu phải đi xem mắt để liên hôn lừa tiền; thứ hai là liệu đến Thổ Trại có thật sự giải được trùng cho anh không?
Một khi đi Thổ Trại thì sẽ trở thành con cá nằm trên thớt của người ta, chắc chắn sẽ có nguy hiểm.
Nhưng cầm thứ của Trương Toàn Chân để lại, vậy chẳng phải trúng kế của ông ta sao?
Điều này khiến Tần Minh càng bực bội hơn, ông già đạo sĩ Trương Toàn Chân chết tiệt đó tính kể anh, anh kiên quyết sẽ không để bị đùa bỡn.
Thực ra Lâm Vũ Nhu luôn quan sát Tần Minh, cô ta thấy bên cạnh Tần Minh có rất nhiều vệ sĩ, cưới được vợ xinh đẹp như vậy, e rằng cũng là một doanh nhân giàu có.
Cô ta thăm dò nói một trăm tỷ, nhưng thực ra cứu nhà họ Lâm cũng không cần nhiều như vậy, chỉ cần năm mươi tỷ là đủ rồi.
Cuối cùng Tần Minh còn chẳng thèm chớp mắt, như thể cảm thấy một trăm tỷ không phải con số thiên văn phô trương gì mà là một cái giá nằm trong khả năng của anh.
Điều này khiến Lâm Vũ Nhu vô cùng kích động, nhà họ Lâm bọn họ đã đi khắp nơi để vay tiền, mặc dù vay được không ít tiền để vượt qua khó khăn lần này nhưng vẫn còn thiếu hụt số vốn rất lớn.
Hơn nữa, vì một vài nguyên nhân nên không thể nói chuyện của nhà họ Lâm ra ngoài để mọi người biết được.
Tần Minh suy đi tính lại, nhà họ Lâm cũng không phải nhà giàu gì ghê gớm, hệ số nguy hiểm không cao lắm.

Đối phương đã ngỏ lời xin nhờ cậy, anh đến làm quen cũng tốt, thêm một người bạn cũng không tệ.

Quan trọng là có thể giải trùng trong người anh.
Tần Minh nói: “Tôi có thể đi xem thử, tập đoàn chúng tôi cũng có thể lấy ra một trăm tỷ nhưng không thể cho không được, có thể thương lượng lãi suất”
Lâm Vũ Nhu mừng rỡ hỏi: “Thật sao? Xưng hộ với anh thế nào nhỉ?”

Tần Minh cười nói: “Tôi họ phụ, tên bạc.
Lâm Vũ Nhu tặc lưỡi trợn mắt, anh thế này chẳng phải cố tình trả thù sao? Một người đàn ông mà nhỏ nhen như vậy?
Hai bên đã thương lượng xong, Tần Minh chuẩn bị xuất phát.
Lần này Tần Minh cố ý hành động bí mật, không thông báo cho hai chị em Mộc Tiêu Kiều, tránh để họ âm thầm đi theo.
Vì phải ngồi thuyền, bên phía Tần Minh chỉ tìm được ba chiếc thuyền, tính cả hai thuộc hạ cao cấp là A Long và Tất Nguyên thì họ nhất định phải dẫn theo chín người.

Con thuyền bập bềnh trôi theo dòng chảy, đến tối là có thể tới Thổ Trại của tộc Lâm Thị.
Rốt cuộc nhà họ Lâm xảy ra chuyện gì, sau khi đến đó là có thể giải quyết.
Thuyền chầm chậm xuất phát, nhóm người mạo hiểm băng qua rừng rậm, thu hút không ít sự chú ý của du khách dọc đường.
Lâm Vũ Nhu nói: “Anh không dẫn theo vợ anh sao? Có phải lo lắng đến Thổ Trại sẽ nhìn thấy cô gái anh vứt bỏ, sợ sẽ gây ra mâu thuẫn không?”
Tần Minh đáp: “Phụ nữ của nhà họ Lâm các cô đi đến đâu cũng cho người ta ăn trùng, mỗi năm có rất nhiều nạn nhân giống tôi phải không?"
Tần Minh cau mày, người phụ nữ ngu ngốc này đi theo làm gì? Không biết lần này vào Thổ Trại sẽ có nguy hiểm sao?
Tần Minh vội la lớn: “Mau mau, chèo nhanh lên”
Nhưng chèo nhanh hơn nữa cũng vô ích, ở cổ trấn phía trước có một cây cầu vòm, Mộc Tiêu Kiều chạy lên cầu vòm rồi nhảy xuống thuyền của Tần Minh.

“Ôi đệch!” Mọi người mặt mày kinh hãi, thế này là muốn cùng đến chỗ chết à?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận