CHƯƠNG 11: ÁN TRẦN THỊ DIỆT MÔN 5
Dịch giả: Luna Wong – hôm nay tâm trạng rất vui, lại tặng mọi người 1 chương nè
“Pháp y thất của quân cảnh ti không có điều kiện đồng thời chứa mười ba cổ thi thể, sau khi có báo cáo thi kiểm, một vị bà con xa của Trần gia lãnh thi thể trở về, đồng thời hạ táng.”
Tuy rằng Tân quốc tự có hệ thống điện lực, thế nhưng cũng không phát đạt, kỹ thuật tủ lạnh bảo tồn càng kém xa hiện đại, đa số thi thể cũng sẽ ở sau khi thi kiểm bị xử lý sạch sẽ hoặc trực tiếp hạ táng.
“Đáng tiếc.” Ngôn Khanh khe khẽ thở dài, “Nếu như có thể thấy thi thể, sẽ còn có thể phát hiện những thứ khác đầu mối.”
“Ngôn tiểu thư đã cung cấp phương hướng trinh phá mới, có lẽ, đây sẽ trở thành mấu chốt phá án của quân cảnh ti chúng ta.” Lúc nói chuyện, Thời Đình chủ động vươn tay phải của mình ra, “Cảm tạ.”
Bàn tay của hắn khô ráo mà ấm áp, lúc nắm lấy có một loại cảm giác thập phần kiên định, Ngôn Khanh cười cười: “Không cần khách khí.”
“Tôi tiễn Ngôn tiểu thư trở về.”
“Không cần làm phiền, bên ngoài có người đang chờ tôi.”
Thời Đình cũng không miễn cưỡng, ở lúc cô chuyển động xe lăn, hắn đột nhiên mở miệng nói: “Tôi có thể mạo muội hỏi một chú, Ngôn tiểu thư học những thứ này ở đâu không?”
Tay cầm bánh xe của Ngôn Khanh ngừng lại, dừng lại chỉ chốc lát mới nhẹ bỗng nói rằng: “Tôi là học sinh của hộ lý nữ giáo, bình thường thích xem một ít thư tịch a cha mang từ hải ngoại về, có chút hứng thú đối với nghề nghiệp pháp y này mà thôi.”
Thấy Thời Đình không có trả lời, Ngôn Khanh cũng không có để ý, tự chuyển xe lăn từ cửa nhỏ đi ra ngoài.
Cô biết lý do như vậy khẳng định không thuyết phục được người thông minh như Thời Đình, nhưng cô và Thời Đình cũng sẽ không có cùng xuất hiện nữa, anh ta tin hay không thì liên quan gì tới cô đâu chứ?
Thẳng đến Ngôn Khanh ly khai, thân ảnh vẫn ẩn núp trong bóng đêm mới lắc mình xuất hiện, cung kính nói tiếng: “Thất ca.”
Thời Đình thu hồi ánh mắt phóng xa, nhiều hứng thú phân phó: “Tra nguyên căn của vị Ngôn gia tiểu thư một chút, càng chi tiết càng tốt.”
~~
Bookwaves.com.vn
Ngày thứ hai kể từ hôm ở trạch viện Trần gia trở về, không biết Tĩnh Tri nghe được một ít tin tức ở nơi nào, nói là người của quân cảnh ti đang lục soát từng nhà toàn thành, đại khái vẫn đang tra án tử Trần thị diệt môn.
Tĩnh Tri cũng không biết khúc nhạc đệm nhỏ của Ngôn Khanh và Thời Đình đêm hôm đó, còn tưởng rằng tiểu thư nhà mình đã sớm quên nhân vật như Thời ti trưởng, dù sao tiểu thư thường đều là hình dạng trầm mặc ít nói, không có hứng thú với bất kỳ cái gì.
Tính cách của Ngôn Khanh ở phương diện khác có chút tương tự với vị lục tiểu thư này, tỷ như đồng dạng thích an tĩnh, ở lúc không đi hiện trường cùng không giải phẫu thi thể, một quyển sách, một ly cà phê có thể không nói lời nào ngồi cả ngày.
Chỉ có ở trước mặt thi thể, Ngôn Khanh mới có thể tính tình đại biến, tựa hồ tinh lực luôn luôn không dùng hết và đề tài nói không hết.
Ngôn Khanh lật một trang thư tịch trên tay, trang sách giòn hiện lên vàng nhạt cửu viễn, đây là cô tìm được ở trong tàng thư của Ngôn lão gia, là một quyển học thuật về phương diện châm cứu từ xưa.
Tuy cô là pháp y, lại hiểu càng nhiều hơn bác sĩ thông thường, bác sĩ còn phân chuyên khoa, nhưng pháp y không phải, một pháp y hợp cách phải kinh thông mọi thứ, mới có thể từ trên thi thể thiên hình vạn trạng tìm được chu ti mã tích.
Đối với châm cứu, cô từng có nghiên cứu, nhưng nghiên cứu chỉ là da lông, hiện tại có thời gian có tinh lực, cô mới quyết định nghiên cứu môn học này.
Dù sao, cô không muốn cả đời kéo một đôi chân như vậy, làm “Tử tàn phế” trong miệng người khác, trung y không được, tây y cũng không được, vì sao không thử kết hợp Trung Tây chứ, xuất kỳ bất ý, vẫn là có thể thu hoạch hiệu quả không tưởng được.
“Tiểu thư, cô cảm thấy vụ án này có thể phá không?” Tĩnh Tri dùng chổi lông gà quét bụi trên bình hoa.