Edit:Anh
TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TẢI Ở WATTPAD, NHỮNG NƠI KHÁC LÀ ĂN CẮP
_____________________
Những bài giảng của mấy giảng viên đại học vừa nhàm chán vừa dài lê thê, từng câu từng chữ như lời ru rót vào tai Tảo Tình, đến để điểm danh sau đó cô ghé vào sách ngủ bù, hương vị giấc ngủ này, mãi cho đến tan học mới bị Kỳ Hòa đánh thức.
Cô xoa xoa mắt, rót chút nước khoáng, uống một ngụm nước khoáng, đeo tai nghe vào, cuối cùng lớp không điểm danh, người đến cũng không nhiều lắm, cô dự định trực tiếp về nhà ngủ.
Triệu Nguyên Trình đi làm.
Trong nhà chính là thiên hạ của cô.
Đi chưa đươc hai bước, Kỳ Hòa đuổi theo, vừa muốn nói chuyện, phía sau có bước chân vội vàng chạy tới, một bàn tay quen thuộc đặt lên vai Tảo Tình, "Chạy nhanh như vậy, không đến nhà ăn ăn cơm?"
Nghe giọng nói cũng biết là ai.
Tảo Tình đem kẹo cao su nhai trong miệng nhả ra, nhún vai một cái, tay người nọ rớt xuống, không kiên nhẫn mà liếc nhìn anh ta một cái, "Ồn ào, không muốn đi."
Nhà ăn chính là hoàn cảnh đó.
Lần đầu tiên đi Tảo Tình đã không thích, từ cao trung cô đã không thích, lúc ấy muốn đi cùng Lý Bình Xuyên, không thể không đi ăn, hiện tại đánh chết cô cũng không đi.
Chàng trai đi theo phía sau cô dính chặt lấy, "Tớ đây mời hai cậu ra ngoài ăn, bên ngoài trường học có một nhà hàng Nhật khá ngon, như thế nào?"
Tảo Tình cho Kỳ Hòa một ánh nhìn.
Cô muốn chạy trốn.
Kỳ Hòa nhướng mày, xoay người liền ngăn cản chàng trai, thuần thục thay thế Tảo Tình từ chối mấy người theo đuổi phiền phức, cô ấy đã quen.
Cuối cùng cũng bước ra khỏi trường, cửa chính là trạm giao thông công cộng, Tảo Tình đi qua chờ xe, không lâu sau Kỳ Hòa đã chạy đến, thở hồng hộc mà khoác vai Tảo Tình, "Cái người này quá khó chơi, lần sau cái loại sống này đừng gọi tớ."
Tảo Tình nắm lấy bàn tay nhỏ của cô ấy hôn lên, "Lần sau mời cậu ăn ngon, mấy ngày nữa đi du lịch mua quà lưu niệm cho cậu."
"Bớt lại đi." Kỳ Hòa hất cô ra, "Hai chúng ta cùng đi, cậu mua cho tớ quà lưu niệm gì."
"Vậy mời cậu ăn cơm, mời cậu ăn cơm."
"Vẫn còn kém."
Các cô ngồi xe số 1, Tảo Tình ngồi bên cửa sổ, thuận tay đem tai nghe qua Kỳ Hòa một bên, hai người có cũng khá ăn ý, nghe nhạc một lúc, cô mở điện thoại lướt xem trạng thái.
Nhìn thấy một hình nền đẹp ở dưới Weibo của ai đó.
Tảo Tình lưu lại, thuận tiện muốn thay, mở album ra, những tấm ảnh đã lưu trước đó hiện lên cùng một trang, rất rõ ràng, đặc biệt là những bức ảnh chụp người đàn ông uống nước giữa một đống ảnh chụp màn hình lộn xộn.
Tay Lý Bình Xuyên rất đẹp, giống như cây trúc phát triển tốt, một đoạn một đoạn đều đều sinh trưởng, có lẽ là bởi vì thân thể không thoải mái, ngón tay trên cốc thủy tinh hơi trắng, hình ảnh phản chiếu trên cốc, là chiếc đồng hồ đeo tay giá cả bình dân của nam.
Còn chưa kịp đem ảnh nền thay.
Kỳ Hòa vớ lấy điện thoại bấm vào bức ảnh chụp Lý Bình Xuyên trong bữa liên hoan tối của công ty, sườn mặt anh chợt phóng đại, chiếm đầy màn hình điện thoại.
"Cậu làm gì vậy?"
Da đầu Tảo Tình tê dại.
Loại chuyện lén lút lưu lại ảnh chụp của đàn ông thật quá đáng khinh, cô lại không nghĩ đến bị bạn bè phát hiện, nhưng đã chậm.
Cô duỗi tay lấy điện thoại lại, lại bị Kỳ Hòa một tay đẩy ra, "Người này tớ giống như đã gặp qua."
"Cậu bớt lại đi, trả điện thoại cho tớ."
"Đừng ồn, tớ thật sự đã gặp qua." Kỳ Hòa dùng hai ngón tay phóng đại mặt Lý Bình Xuyên, "Đây là bạn trai cũ mà cậu nói tới hả, tớ thật sự đã gặp qua, ở cách vách nhà tớ, mới vừa chuyển đến không lâu, mẹ tớ có nói chuyện với anh ta."
Nghe không giống là gạt người.
Tảo Tình vẫn là lấy điện thoại về lại trước, tắt màn hình, nhét điện thoại vào trong túi, "Nào có chuyện trùng hợp như vậy, cậu không bằng nói anh ta là anh họ cậu đi."
"Lừa cậu làm gì, tớ thật sự đã gặp qua, mẹ tớ có nói chuyện với anh ta." Kỳ Hòa nóng nảy, lôi kéo tay Tảo Tình không buông, "Không tin cậu cùng tớ trở về nhìn xem."
"Tớ không đi, là chính là, chuyện này đâu có liên quan gì đến tớ."
"Cậu run sợ rồi."
"Ai run sợ?"
"Ò——" mị nhãn của Kỳ Hòa, dùng ánh mắt "Tớ đã nhìn thấu cậu" nhìn chằm chằm Tảo Tình, "Nhưng nói lại, cậu lưu ảnh chụp gợi cảm như vậy của người talàm gì?"
"Gợi cảm cái gì."
Tảo Tình không thừa nhận, "Tớ không biết."
"Còn dối?"
Càng nói càng phiền, rõ ràng Lý Bình Xuyên là cái tên gia hỏa nhạt nhẽo, tối hôm qua còn chính miệng nói không nhớ rõ chuyện trước kia của bọn họ, buổi sáng gặp phải anh ta, chào hỏi cũng không thèm để ý tới.
Còn để ý anh ta làm gì?
Nhưng cố tình bị Kỳ Hòa nói, giống như cô mới là người nhớ mãi không quên người kia, "Thuận tay lưu thôi, tớ hiện tại xóa được rồi chứ gì?"
"Đừng mà, tới cũng tới rồi, nếu không thì sẵn tiện lên nhà tớ ăn bữa cơm đi, cũng là nghiệm chứng nghiệm chứng lời tớ nói?"
"Tớ không đi!"
Tảo Tình nóng nảy xuống xe.
Kỳ Hòa lại co chân lên, ngăn cản đường ra, ấn bả vai cô để cô ngồi xuống.
*
Nhà Kỳ Hòa ở chính là tiểu khu cũ, qua 6 giờ, tiểu khu này đều là người già đi bộ tản bộ, rất hiếm thấy người trẻ tuổi dắt chó đi dạo, rất giống với sự kết hợp giữa thành thị và nông thôn.
Mỗi lần Tảo Tình tới, đều nhịn không được muốn phun tào một phen.
Cô bị nài ép lôi kéo lên lầu, cầu thang nhỏ hẹp đến đèn cũng không có, trong không khí còn có dày đặc tro bụi.
Ho hai tiếng.
Kỳ Hòa vỗ nhẹ vào lưng cô, "Cậu đừng thấy cái nhà này của tớ vừa cũ vừa nát, qua hai năm nữa sẽ phá bỏ và di dời, nói không chừng có thể phân được một căn nhà giống như bên nhà cậu đấy."
Tảo Tình thở ra một hơi, "Cậu sao không nói có thể sẽ được phân cho cậu đến Cổ Cung ở luôn đi?"
"Gì vậy, tớ đây là ở nhắc nhở cậu bạn trai cũ kia có thể là cổ phiếu tiềm năng, nếu không cậu thử cùng anh ta tái hợp, lừa anh ta một căn nhà?"
"Cậu sao thiếu đạo đức như vậy?"
"Này này này, tớ đây là vì sau này của cậu mà suy xét."
"Tự tớ có nhà, cần anh ta làm gì, ai cùng anh ta có một chút quan hệ chứ, cậu lại cái hay không nói, nói cái dở tớ cùng cậu liền trở mặt."
Kỳ Hòa móc chìa khóa ra, chỉ chỉ cách cửa sạch sẽ cách vách, "Đây là nhà anh ta."
Nơi này Tảo Tình đã tới vài lần.
Nhớ rõ lần trước tới trên cửa còn dán rất nhiều quảng cáo nhỏ, hiện tại lại sạch sẽ, tìm không thấy bất cứ dấu vết dính keo gì.
"Nhìn anh ta còn rất thích sạch sẽ." Kỳ Hòa mở cửa ra, mùi cơm xông vào mũi, đồng thời còn có giọng nói của mẹ cô ấy.
"Kỳ Hòa về rồi à, rửa tay chuẩn bị ăn cơm."
Kỳ Hòa túm lấy tay Tảo Tình, "Mẹ, Tảo Tình cũng tới, nhiều thêm một chén cơm."
Người trong phòng bếp lau lau tay, rất là nhiệt tình, "Tảo Tình tới à, không nói sớm, mẹ lấy móng heo hầm."
Tảo Tình xấu hổ cười cười.
Cô đối với sự nhiệt tình của trưởng bối nhất thời chống đỡ không nổi, "Cảm ơn dì, không cần đâu ạ, con ăn cái gì cũng được."
"Mau đi rửa tay rồi ăn."
Ở nhà Kỳ Hòa ăn cơm là chuyện rất không được tự nhiên, nhà cô ấy là gia đình đơn thân, mẹ thì làm y tá, thỉnh thoảng trực đêm, có lẽ là không có cha quản giáo, mẹ lại cưng chiều, hoàn cảnh khá giống Tảo Tình, mới có thể cùng cô chơi chung.
Sau bữa tối đã khoảng 6 giờ, Kỳ Hòa và Tảo Tình ngồi ở phòng khách, cô ấy dùng khuỷu tay chọt chọt cô, "Không có gì bất ngờ xảy ra, thì cái người bạn trai cũ Thanh Hoa kia sắp trở về rồi."
Tảo Tình hất tay ra, "Cái gì bạn trai cũ Thanh Hoa, cậu đừng đặt biệt danh lung tung!"
Kỳ Hòa còn muốn nói, mẹ cô ấy bỗng nhiên từ phòng bếp ra tới, sai bảo hai người các cô, "Các con dẫn chó ra ngoài đi dạo đi, vừa vặn hôm nay Tảo Tình đến, con đừng lại làm bộ làm tịch nói sợ đường khuya thanh vắng."
Kỳ Hòa méo miệng, "Vốn dĩ có biến thái mà...!
*
Suýt nữa thì bị đuổi đi.
Tảo Tình lôi kéo chó Corgi nhà Kỳ Hòa, chậm rãi tản bộ trong tiểu khu của bọn họ, thời gian này đều là người đi tản bộ để tiêu cơm, bóng dáng tới tới lui lui, trong bóng tối nhìn không rõ mặt những người qua đường.
Cô nghĩ.
Ngay cả khi Lý Bình Xuyên đi ngang qua, cô cũng chưa chắc nhận được.
Kỳ Hòa thảnh thơi thảnh thơi mà theo phía sau, nhìn mông tròn nhỏ của Corgi, nhịn không được chụp hai tấm, chỉnh sửa văn án chờ gửi đi, nhìn điện thoại quá lâu, đi khi ngẩng đầu lên, thế nhưng không nhìn thấy bóng dáng Tảo Tình.
Tiểu Corgi cũng không thấy.
Tiểu khu tuy không lớn, nhưng khắp nơi đều cũ nát, phần lớn đèn đường còn bị hư, sau khi đi qua khu sinh hoạt của người cao tuổi thì đầy bóng tối.
Nói là tới dẫn chó đi dạo, Tảo Tình lại hoàn toàn bị chó dẫn đi, bất tri bất giác bị dẫn đến nơi hẻo lánh, tới gần nơi vào cửa đông, cô tìm không thấy bảng hướng dẫn, liền không biết nên đi như thế nào.
Tiểu khu cũ như vậy lại không có bảo an tuần tra thường xuyên.
Sốt ruột, cô đành phải tìm kiếm điện thoại muốn phát định vị cho Kỳ Hòa bảo cô ấy lại đây, sờ sờ trên người mới phát hiện chính mình hôm nay mặc váy, lúc ra cửa điện thoại được Kỳ Hòa cầm.
Càng đi trong lòng càng không tự tin.
Tảo Tình đem tất cả hy vọng đều ký thác lên người chú chó, đi theo nó đi đi dừng dừng, không bao lâu phát hiện phía sau có tiếng bước chân, cũng là đi đi dừng dừng.
Cô theo bản năng quay đầu lại nhìn, là một cụ ông đang lúi húi, đối với người già liền không có tâm phòng bị, cô chủ động đi tới, khiêm tốn lại ngại ngùng hỏi: "Ông ơi, cho con hỏi một chút tòa nhà 21 đi như thế nào?"
Ban đêm, bốn phía đều là gió mát.
Tảo Tình kéo tóc, lại là cô gái trẻ tuổi độc thân, nhìn còn khá ngốc nghếch, cụ già dùng đôi mắt vẩn đục đánh giá cô từ trên xuống dưới, không có lập tức trả lời lại cô, mà hỏi lại: "Cô gái nhỏ một mình dẫn chó đi dạo à."
"Đúng vậy, con với bạn lạc nhau rồi, ông biết toà nhà 21 đi như thế nào không?"
"Tòa nhà 21 à...!Ở bên kia quẹo qua, lại đi thẳng..." Cụ già vươn tay, ngón tay vô tình cọ qua vai Tảo Tình, đụng chạm da thịt.
Cảm giác đó rất không thoải mái.
Có thể cảm giác được là ông ta cố ý.
Loại đụng chạm này rất vụng về, bởi vì động tác chậm chạp, ngược lại có vẻ cố tình, nụ cười của Tảo Tình đã sớm đông cứng lại trên mặt, "Cảm ơn."
Cô dắt chó muốn đi.
Cụ già lại bỗng nhiên duỗi tay qua, nhanh một chút là có thể nắm lấy tay Tảo Tình, lúc nói chuyện vừa hành động vừa vô thức động chạm, cứ đi theo bên người cô, thân thể như có như không xoa cánh tay của cô, "Chó này mấy tháng rồi mà lớn thế..."
Lúc này Tảo Tình còn không hiểu là có ý gì, vậy cô chính là kẻ ngu.
Cười cho có lệ, cô không muốn trốn tránh quá rõ ràng, hướng bên cạnh đi đi, muốn tránh đi, cụ già lại được một tấc lại muốn tiến một thước, cũng dán vào người cô.
Cảm giác khó chịu càng ngày càng nghiêm trọng.
Cô sắp bùng nổ.
Người bên cạnh đang muốn có động tác khác.
Đã nâng tay lên.
Con đường đột nhiên nóng lên bởi hai ngọn đèn sáng, có thể nhìn thấy rõ ràng nền bê tông xám xịt trên mặt đất, xen lẫn tiếng còi xe, chỉ một tiếng, đã dọa cho cụ già ngơ ngẩn.
Gió vù vù lướt qua xen lẫn những bóng người thoắt ẩn thoắt hiện.
Máu trong cơ thể Tảo Tình đều sắp lạnh đi vì sợ hãi, đèn xe tới gần, cô mới dần dần ấm lên, giống như được ánh mặt trời chiếu rọi, quay người sang một bên nhìn, cửa sổ xe, thế nhưng là khuôn mặt không cảm xúc mang tính biểu tượng của Lý Bình Xuyên.
Trời.
Cô sắp khóc đến nơi rồi.
Đây là gặp lại nữa rồi.
Đây là chuyện tốt đầu tiên mà Lý Bình Xuyên đã làm.
Anh thả cửa kính xe xuống, như thể nhận ra và xem xét.
Ánh trăng rất nhạt, gió thu xào xạc, đã có chút lạnh thấu xương, Tảo Tình chỉ mặc một cái váy, thực đơn bạc, vừa rồi lại bị kinh sợ, mặt đều đã tái nhợt, lại còn không quên dắt chó.
Lý Bình Xuyên nhíu mày, xẹt qua chú cho bên cạnh cô, lại nhìn về phía nàng, giọng nói không nhẹ không nặng, lại tràn đầy cảm giác an toàn.
"Đến đây."
Ma xui quỷ khiến, hơi thở Tảo Tình ngưng động, dắt chó chậm rãi đi đến bên xe, khuôn mặt thanh tuấn của Lý Bình Xuyên càng ngày càng gần, cũng càng ngày càng rõ ràng.
Anh hỏi: "Vừa rồi người kia cô quen biết?"
Tảo Tình lắc đầu.
Anh lại hỏi: "Không quen biết?"
Tảo Tình gật đầu.
Anh thả lỏng vai, "Không phải người tốt, cẩn thận một chút."
Tảo Tình lại gật đầu.
Nói xong.
Lý Bình Xuyên nâng cửa kính xe lên định rời đi, Tảo Tình tay mắt lanh lẹ bám vào cửa sổ xe, có chút ủy khuất, "Anh là người tốt sao?"
Anh nhướng mày.
Tảo Tình: "Tòa nhà 21 đi như thế nào? Tôi lạc đường..."
Yên lặng vài giây, Lý Bình Xuyên đã suy nghĩ xong, rất thành thật, "Tôi là đi đến toà nhà 21..."
Tảo Tình vui mừng ra mặt, cho rằng có thể ngồi xe anh trở về.
Anh lại thay đổi 360 độ, "Cô đi theo sau xe của tôi đi, tôi lái chậm một chút, cô chạy hai bước."
Tảo Tình: "..."
Cô muốn mắng anh.
Lý Bình Xuyên đã nhìn ra, cô muốn mắng chính mình, "Cô dắt chó, nếu không cô dắt dây chó sau xe, để nó chạy?"
Anh sao có thể nghiêm túc cùng cô thảo luận loại chuyện chả buồn cười này chứ?
Tảo Tình bất đắc dĩ, biết ý của Lý Bình Xuyên, chó không thể lên xe, cô nhìn lại Corgi đang tìm kho báu trong đống cỏ khô, rồi lại nhìn Lý Bình Xuyên, thở dài nói: "Anh lái chậm một chút nha, tôi chạy.".