Ra khỏi Ngự thư phòng, Lăng Họa thở phào nhẹ nhõm.Ngự thư phòng đối với nàng mà nói, chính là quỷ môn quan, mỗi lần tiến Cung yết kiến một lần, lại như thêm một lần dạo trong quỷ môn quan.Tuy nàng không có việc quan trọng sẽ không vào cung, không đến Ngự thư phòng, thế nhưng một năm luôn có năm bảy việc quan trọng xảy ra, nàng cũng phải vào năm bảy lần, mặc dù không bị thiếu miếng thịt nào, nhưng cũng bị lột một lớp da.Lần này, cũng là bị lột một lớp da.
Bởi vì nàng vì tổng binh Chu Võ Lương Châu, đồng nghĩa với việc bán đi Hắc Thập Tam Lục Lâm.Hắc Thập Tam sẽ tính với nàng một khoản nợ!Đắc tội với Lục Lâm không phải là một việc làm sáng suốt, nhưng nếu không lấy nhược điểm đầu cơ trục lợi của Ôn gia ra, Bệ hạ nhất định sẽ không tức giận Thái tử, gây áp lực bắt Thái tử phải điều tra Ôn gia, cũng nhất định sẽ không để Thái tử bị ép buộc lấy lại hai vạn thạch lương thực từ tay Ôn gia.Đây là đả thương địch một nghìn làm tổn thương mình tám trăm, nhưng nàng không có sự lựa chọn nào khác."Tiểu thư, người vẫn ổn chứ?" Lưu Ly chạy theo Lăng Họa, xuất cung rồi mới dám lén lút hỏi nàng."Không tốt lắm." Lăng Họa nói thật.Lưu Ly nhìn nàng, "Muội thấy sắc mặt tái nhợt của Thái tử lúc đi ra, đôi mắt bốc hỏa, ánh mắt kia có thể giết người một vạn lần.""Vậy ta cũng không tốt lắm rồi.""Người không thành công làm cho Bệ hạ nổi giận với Ôn gia, bắt Ôn gia phải đưa ra hai mươi vạn thạch lương thực sao?" Lưu Ly buồn bực, không đúng, nhìn dáng vẻ của Thái tử, thiếu điều hận không thể giết chết tiểu thư."Thành công.
Nhưng vì muốn bức Ôn gia giao ra hai mươi vạn lương thực, ta đã nói ra việc Ôn gia lén lút đầu cơ trục lợi lương thực, bán đứng Hắc Thập Tam người giao dịch với Ôn gia, xem như chặt đứt con đường tài lộc của Hắc Thập Tam.
Nếu Hắc Thập Tam biết được chuyện này, e là sẽ nổi trận lôi đình, không phải gây phiền phức với thủy vận, mà là muốn phái người đuổi giết ta."Lưu Ly: "...."Vậy thì cái giá phải trả lớn quá rồi!Nàng thở dài, "Xem ra Tiểu thư trong thời gian ngắn đừng ra khỏi Kinh thành, ở trong Kinh thành tương đối an toàn."Hắc Thập Tam là người khó dây vào đến mức nào, người trong hai giới hắc bạch đều biết rõ, Tiểu thư chọc vào hắn, chẳng khác nào chọc vào tên hiểm ác nhất."Ừ." Lăng Họa gật đầu, "Dù sao thì bây giờ cũng không có ý định rời khỏi Kinh thành."Nàng định là, sẽ hủy hôn ước.Nàng nhìn thoáng sắc trời, lên xe ngựa, "Thời gian còn sớm, phái người đi xem Tần Hoàn có còn ở Tụ Hiền Lầu không? Nếu còn thì ta muốn đến đó."Lưu Ly gật đầu, phân phó với thị vệ thân cận bên cạnh.Không bao lâu, thị vệ thân cận trở về, một lời khó nói hết bẩm báo, "Tần tam công tử nghe nói chủ tử người thất hẹn, khóc long trời lở đất ở Tụ Hiền Lầu, sau khi bị người ở phủ An Quốc Công mời về, lão phu nhân An Quốc Công nói với ngài ấy vài câu, ngài ấy liền la hét nói để ngài ấy trục xuất khỏi gia môn, khóc lóc chạy ra khỏi phủ An Quốc Công, bây giờ đã cưỡi ngựa ra khỏi Kinh thành, bỏ nhà ra đi.Lăng Họa: "...."Lưu Ly: "...."Lăng Họa cạn lời: "Có đến mức phải vậy không? Ta cũng chỉ là không đến chỗ hẹn thôi mà?"Lại nói, hắn không phải không cam tâm tình nguyện đến gặp nàng sao? Còn muốn bỏ nhà ra đi?Lưu Ly hắng giọng, "Tiểu thư, có lẽ Tần tam công tử nghe nói người muốn hủy hôn với ngài ấy, nên sau khi nghe người nói vậy, ngài ấy vui vẻ đến Tụ Hiền Lầu trước một canh giờ chờ người, người đến giờ lại thất hẹn không tới, có lẽ ngài ấy cho rằng người đang đùa giỡn, nên mới giận điên lên."Lăng Họa: "...."Nàng một lời khó nói hết, xoa xoa mi tâm, "Lão phu nhân An Quốc Công đâu? Không phái người ngăn hắn lại à? Để hắn cứ như thế bỏ nhà ra đi?"Thị vệ thân cận đáp lời, "Lão phu nhân An Quốc Công ban đầu không để ý, cho rằng ngài ấy giống những lần trước, chỉ náo loạn ầm ĩ mà thôi, dù sao trên người ngài ấy không có đồng nào, tay không chạy ra khỏi nhà.
Nhưng không ngờ sau khi Tần tam công tử chạy ra khỏi nhà, liền chạy đến Hậu phủ Đoan Kính, tìm Tiểu Hầu gia Yến Khinh mượn hai vạn lượng bạch, trên đường mua một con ngựa, cứ như vậy bỏ nhà ra đi.
Lão phu nhân An Quốc Công nhận được tin thức, đã chậm một bước, bây giờ đã phái người đuổi theo rồi."Lăng Họa: "...."Sự chú ý của nàng có hơi lệch trọng điểm, "Yến Khinh hào phóng như vậy sao? Vừa ra tay liền cho người khác mượn hai vạn lượng bạc?"Lưu Ly cười rộ, "Trong giới quần là áo lụa có lưu truyền một câu, không có tiền thì tìm Yến Khinh.
Người nào trong giới quần là áo lụa trong tay không có tiền, chỉ cần nói lý do làm Tiểu Hầu gia Yến Khinh cảm động, là người đó có thể được vay tiền rồi.
ít thì ba năm trăm, nhiều thì mười vạn tám vạn."Lăng Họa ngạc nhiên, "Hắn cho mượn bao nhiêu rồi?""Hình như là trên một trăm vạn lượng rồi, chỉ có Tiểu Hầu gia Yến Khinh biết, dù sao thì cũng không ít."Lăng Họa tấm tắc, "Tiền của Hậu phủ Đoan Kính có phải đều bị hắn tiêu xài hoang phí như thế không?"Lưu Ly cười, "Cũng gần như là vậy! Hắn không đi thanh lâu, không dính đến nơi phấn son hồng trần, chỉ ưa thích uống rượu săn thú nghe hát.
Và cả đánh đấm nữa.""Người vay tiền có tính lãi không?"Lưu Ly lắc đâu, "Không có! Khi nào có tiền thì trả thôi."Lăng Họa lại tấm tắc, "Nếu như cả đời không trả thì sao?"Lưu Ly buông tay, nàng cũng không biết, "Dù sao cũng chưa nghe ai nói những người thiếu tiền Tiểu Hầu gia Yến Khinh mà không trả sẽ bị Tiểu Hầu gia Yến Khinh trừng trị cả."Lăng Họa rất có hứng thú, dùng quạt tròn gõ gõ lòng bàn tay, một cái lại một cái.Lưu Ly nhìn nàng, đây là động tác dành cho lúc Tiểu thư cảm thấy có hứng thú với một thứ gì đó, nàng hắng giọng nhắc nhở, "Tần tam công tử ra khỏi Kinh thành chỉ có một canh giờ, đám người An Quốc Công rất ăn hại, chưa chắc đã đuổi kịp, mà cho là đuổi theo kịp thì cũng sẽ không mang ngài ấy trở về được.
Tiểu thư, nếu người muốn từ hôn, không thể để Tần tam công tử cứ như thế ỏ nhà ra đi được."Ít nhất cũng phải hủy hôn trước, hắn mới có thể đi được.
Nếu không cục diện rối rắm này chỉ có một mình tiểu thư dọn dẹp được.Lăng Họa gõ quạt vào lòng bàn tay một lúc, mặt quạt tròn vỗ lòng bàn tay, một lát sau, nàng phân phó, "Vọng Thư, ngươi ra Kinh thành, mang Tần Hoàn về đây cho ta.""Vâng.".