Thú Nhân Chi Hàm Công Đích Xuân Thiên

Hỏa vũ lễ là ngày hội cuồng hoan của tất cả thú nhân, có được thú tính
nguyên thủy mà bọn họ yêu thích nhất—— tìm bầu bạn cùng săn bắn trong
những ngày này bị phóng đại, trở thành chủ đề của ngày lễ.

Sắc
trời tối đen, các thú nhân tụ tập ở bãi đất trống trước tế đàn, lừa trại tạo thành một vòng thật lớn, dựa theo quy luật nhất định mà bố trí.

Tô Sách là một thành viên của bộ lạc, vì thế cũng tham gia buổi tụ hội
này—— sự thực, là một người địa cầu, cậu đối với ngày hội của thế giới
khác phi thường hứng thú.

Tổng cảm thấy khi tới gần các thú nhân sẽ có cảm giác dã tính ẩn chứa sâu trong huyết mạch…

Thản Đồ kéo tay Tô Sách, thật chặt. Y phải để đám thú nhân ngoại tộc kia
biết đây là bầu bạn của mình. Tô Sách không cự tuyệt, lực chú ý của cậu
đều tập trung lên người các thú nhân chưa từng gặp qua.

Trừ bỏ bộ lạc Thái Cách cùng bộ lạc Mã Nhã, tiến tới nơi này còn có bộ lạc Y Cách, bộ lạc Địch La cùng bộ lạc Tư Lôi.

Tướng mạo bọn họ cũng cao lớn tương tự như thú nhân bộ lạc Thái Cách, nhưng
vẫn có chút chênh lệch rất nhỏ, này đại khái do hoàn cảnh ảnh hưởng.

Bộ lạc Y Cách có thể hình lùn hơn đám Thản Đồ nửa cái đầu… đại khái theo
Tô Sách thấy thì bọn họ cao bằng những giống cái cao nhất—— ví dụ như
Thụy Ân Tư, đường cong cơ thể vô cùng lưu sướng, thoạt nhìn cư nhiên có
cảm giác tiết tấu vô cùng nhịp nhàng.

Bộ lạc Địch La cũng có
chiều cao xấp xỉ bộ lạc Y Cách, chính là hình thể càng to lớn hơn, làn
da ngăm đen săn chắc hệt như đá tảng, làm người ta có cảm giác thực trầm ổn.

Dáng người của tộc nhân bộ lạc Tư Lôi rất thon dài, trong số các bộ lạc có thể xem là cao nhất, da dẻ tương đối trắng trẻo, chỉnh
thể thiên về lạnh lùng hoặc âm trầm, từa tựa như… A Nhĩ Sâm.

Tô Sách quan sát một chút, tựa hồ ẩn ẩn hiểu ra một chút.

Thản Đồ giống như hiểu được nghi hoặc của Tô Sách, cúi đầu nói: “A Sách,
hình thú của chúng ta không giống nhau, bất quá đại đa số thú nhân có
các tính chất tương tự sẽ kết thành bộ lạc.”

Tô Sách ngẫm lại, nói: “Nói cụ thể hơn một chút.”

Thản Đồ đương nhiên thành thật trả lời: “Chỗ chúng ta, bộ lạc Thái Cách chủ
yếu giống đực mãnh thú, hình thú thường là hổ, sư tử, cự khuyển, hồ ly,
gấu này nọ. A Nhĩ Sâm thuộc họ có vảy, ở cùng chúng ta đương nhiên tốt
lắm, nhưng càng có nơi thích hợp hơn cho hắn… những nơi ướt át một chút, tỷ như nơi ở của bộ lạc Tư Lôi—— đó là một vùng đầm lầy rất lớn.”

“Bộ lạc Tư Lôi đại đa số đều là loài có vảy, hình thú là xà, cự tích này
nọ. Bộ lạc Y Cách là các loài ác điểu, bởi vì bọn họ ở những nơi rất
cao, hình thú đa số là ưng, đại bàng, kên kên. Bộ lạc Địch La là một bộ
tộc khá đặc biệt, giống đực thuộc loại rồng, là loại rồng đi bằng hai
chân.”

…cư nhiên ngay cả rồng đi bằng hai chân cũng có! Mà này không phải chính là khủng long sao…

Được rồi, nếu ngay cả thú nhân cũng tồn tại thì có khủng long cũng không phải chuyện kì quái.

Tô Sách gật đầu biểu thị mình đã hiểu: “Còn bộ lạc Mã Nhã thì sao?”

Cậu nhìn nhóm thú nhân tạo thành một vòng phòng hộ bên ngoài, cũng không phát hiện chỗ đặc thù của bọn họ.

Thản Đồ giải thích: “Giống đực bộ lạc Mã Nhã không thiên về loại nào, có thể xem là hình thức hỗn cư đi.”

Này đại khái vì bọn họ thông hôn với các bộ lạc khác… Tô Sách thầm nghĩ.

Lúc hai người nói chuyện, tộc trưởng Tát Tháp cùng những người dẫn đầu của
các bộ lạc khác hành lễ với pho tượng thần thú, đều tự nhiệm ra tế từ
của bộ lạc mình, hỏa vũ tộc chính thức bắt đầu.

Thời gian buổi
tối lưu lại cho giống đực cùng giống cái——sau khi một ngọn lửa chót mắt
bay lên giữa không trung, vô số ánh lửa như hạt mưa rơi xuống, lúc gần
tới mặt đất thì hóa thành hư ảo.

Một trận hoan hô thật lớn vang
lên, mấy chục giống đực đi theo nhóm giống cái của bộ lạc Mã Nhã tiến
tới gần lửa trại, mà nhóm giống đực—— đặc biệt là những thú nhân không
có bầu bạn, hầu hết trong tay đều cầm một chiếc lá màu đỏ rất đẹp. Lúc
gặp giống cái mình thích, nhóm giống đực sẽ đưa chiếc lá qua, nếu giống
cái tiếp nhận thì sẽ tới đống lửa trại của giống đực kia, cùng ‘trao đổi tình cảm’. Nếu vận may của giống đực kia đủ tốt thì mấy ngày hỏa vũ lễ
hắn có thể xác định được bầu bạn của chính mình!

Thản Đồ dẫn Tô
Sách tới trước một đống lửa trại, chỗ này tổng cộng có hơn ba mươi
người, chủ yếu đều là những người có quan hệ khá tốt với Thản Đồ, tỷ như những người tới hỗ trợ lần kết hôn, tỷ như buổi chiều được phân cùng tổ săn thú với Thản Đồ. Tô Sách nhìn thấy trong số đó nổi bật nhất chính
là A Nhĩ Sâm của bộ tộc mãng xà.

Nhóm giống đực đã kết hôn sẽ
mang theo bầu bạn của mình, trước đống lửa sẽ làm vài kệ đỡ, trên đó
treo một ít dã thú nhỏ, là bọn hắn bắt tới để lấy lòng bầu bạn. Tô Sách
đảo mắt nhìn qua những giống đực độc thân khác, phát hiện bên cạnh đều
có một ít đồ vật này nọ, xem ra chuẩn bị lát nữa lấy lòng giống cái bộ
lạc Mã Nhã.

A Nhĩ Sâm thấy Thản Đồ tới, nâng tay ném một chuỗi đồ qua, Thản Đồ đưa tay đón được, là mấy con dã thú nhỏ y gửi nhờ bên chỗ
Tạp Lý cùng Duy Đa—— sau khi săn xong dã thú dùng cho ngày hội, y đặc
biệt tìm mấy con mồi non béo cho A Sách.

Chợt nghe thấy A Nhĩ Sâm nói: “Bọn họ bảo ta mang tới cho ngươi.”

Thản Đồ gãi gãi đầu: “Cám ơn.”

Trước khi Tô Sách tới, là hai người trẻ tuổi cường hãn nhất trong bộ lạc,
Thản Đồ cùng A Nhĩ Sâm kì thực không ít lần đánh nhau—— cũng chính là
các trận luận bàn giữa các giống đực, có thắng có thua, cá tính hai
người lại trái ngược như trời với đất, vì thế cả hai đều xem đối phương
là uy hiếp lớn nhất của mình. Nhưng bởi vì thực lực tương đương, lúc
tỉnh táo thì song phương cũng có thể xem là khá hữu hảo. Sau đó lại trở
thành hàng xóm, ngẫu nhiên lúc trở về sẽ gặp mặt, chào hỏi này nọ, vì
thế lúc Thản Đồ cùng Tô Sách kết hôn, mặc dù lúc gặp mặt vẫn nhàn nhạt
thản nhiên, nhưng cũng khá thân thiết đến mức có thể mời đối phương giúp mình chuẩn bị thức ăn cho tiệc kết hôn.

Tô Sách phát hiện, trong số những giống đực chưa kết hôn, chỉ có A Nhĩ Sâm không cầm lá đỏ, có
điểm kì quái, lúc này bạn lữ Thản Đồ hệt như thiên lôi sai đâu đánh đó
lập tức sáp tới giải đáp vấn đề này: “A Nhĩ Sâm không có ý tưởng tìm bầu bạn, hình như vẫn chưa nhìn trúng người nào.”

Hơn nữa bởi vì hắn không hề có hứng thú với giống cái trong bộ lạc nên Thản Đồ mới lo lắng hắn sẽ coi trọng A Sách, muốn cùng y cướp người. Bất quá hiện tại thoạt nhìn, ngay cả A Sách hắn cũng không thích.

…kia hắn thích bộ dáng gì a?

Thản Đồ tự đắc nhướng nhướng mi, cảm thấy không có liên quan gì tới mình. Dù sao chỉ cần không phải A Sách thì tốt rồi, về phần A Nhĩ Sâm người này
cuối cùng cùng giống cái hay giống đực ở cùng một chỗ đều không liên
quan tới y.

Tô Sách đối với A Nhĩ Sâm cũng không có nhiều hứng
thú, chỉ vì lúc đầu Thản Đồ vì người này mà nháo loạn không ít lần, vì
thế đối với tên của người này đặc biệt có ấn tượng, cũng không đặt quá
nhiều lực chú ý lên người hắn, chỉ quay đầu, nói: “Thản Đồ, đem đồ qua
cho ta.”

Trước lúc xuất môn cậu có mang theo rất nhiều đồ gia vị
cùng rau dưa, toàn bộ được Thản Đồ gói trong một tấm da thú khiêng tới,
đặt trên mặt đất thành một gói to. Còn có một ít bánh bột mì lớn cỡ bàn
tay đã phết mỡ. Tô Sách lấy ra mấy nhánh gỗ đã làm sẵn trước đó xiên
chúng vào.

Thản Đồ cũng nhanh nhẹn làm hai cái kệ nướng giống như những gia đình thú nhân khác.

Tô Sách đặt bánh bột mì xiên lên kệ nướng, trong tay cầm bàn chải nhanh
nhẹn quét gia vị lên—— các thú nhân luôn dùng tay bôi gia vị, Tô Sách
cảm thấy làm vậy không được sạch sẽ, vì thế bảo Thản Đồ nhổ lông thú thử làm bàn chải, thế nhưng lại thành công.

Thản Đồ thật sự rất có khả năng.

Rất nhanh bánh nướng phát ra mùi thơm lừng, vài thú nhân bên cạnh chưa từng thấy qua phương pháp nấu nướng này, đều hiếu kì nhìn qua. Tô Sách làm
như không thấy, chuyên tâm nướng bánh, chờ nướng tốt thì lấy một cái đưa qua cho Thản Đồ: “Ăn chút lót dạ đi.”

Thản Đồ đang lột da rửa sạch mấy đầu tiểu thú kia, tay đều là máu, nghe Tô Sách nói vậy thì ngẩng đầu, thực vô tội nhìn cậu.

Tô Sách thở dài, đặt một cái xiên bánh khác lên kệ nướng, sau đó cầm bánh đã nướng xong đút cho Thản Đồ ăn.

Thản Đồ cắn một ngụm nhai nhai, híp mắt cười hắc hắc.

Tô Sách nhìn y ăn thật vui vẻ, cũng thực cao hứng.

Những giống đực khác đang nướng thịt cho bầu bạn lập tức hung hăng phóng ánh
mắt sắc như dao đâm lên người Thản Đồ, chờ đến khi quay đầu nhìn lại bầu bạn thì đều lộ ra nụ cười ân cần.

Thản Đồ tên kia vận khí thật tốt… bất quá nhà của mình cũng thực đáng yêu a.

Chính là nếu có thể đối với mình ôn nhu thêm một chút thì thật tốt… đây là ý nghĩ chung trong lòng bọn họ.

Lửa trại còn có rất nhiều đứa nhỏ, mà nơi này thì gọi là ấu tể.

Ấu tể giống cái bình thường đều đứng bên người hai vị phụ thân, giống đực
sẽ thích chạy tới chạy lui, cọ ăn cọ uống khắp nơi cũng là chuyện bình
thường.

Đống lửa chỗ Tô Sách không có ấu tể.

Phải biết thú nhân kì thật cũng không sinh sản dễ dàng, giống cái bình thường phải
mất vài năm mới có thể mang thai, sau khi sinh sản cũng không nhất định
có thể mang thai lần hai. Dựa theo suy nghĩ của Tô Sách thì có lẽ vì bề
ngoài nam tính của giống cái, hình thái này tuy thích hợp sinh tồn trong thế giới thú nhân nguy hiểm, nhưng cũng vì cấu tạo cơ thể nên vấn đề
sinh dục lại trở nên khó khăn.

Tô Sách nướng xong xiên bánh thứ
hai, vẫn như cũ cho Thản Đồ, mà lúc này Thản Đồ cũng đã thu thập xong
một tiểu thú, cũng đặt lên kệ nướng.

Ngay lúc này, ở cách đó không xa đột nhiên truyền tới một trận náo động.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui