Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Vân Thiên Vũ lách người, ánh mắt lạnh lùng, nàng nhìn Phượng Vô Nhai, thản nhiên nói: “Việc này không liên quan gì tới ngươi, ngươi đi đi.”

Một câu vô cùng đơn giản ngươi đi đi, cũng chính là rũ bỏ tất cả quan hệ của hai người.

Điều này khiến Phượng Vô Nhai ân hận muốn giết người. 

Nhưng bây giờ không phải là lúc giết người, muố ngiết thì phải giết người của Lăng Vân tông: “Vũ Mao, ta biết người đang trách ta, là ta không tốt, không bảo vệ được Tiêu lão vương gia, ta bằng lòng cùng ngươi lên Lăng Vân tông cứu lão vương gia, tin ta đi, chẳng những có thể cứu Tiêu lão vương gia, ta còn muốn diệt cả Lăng Vân tông.”

Phượng Vô Nhai nói xong, Diệp gia cũng khẽ nói: “Còn có tỷ, tỷ sẽ cùng muội lên Lăng Vân tông.”

“Còn cả muội nữa, Vân tỷ tỷ.” Tiểu Linh Đang nhanh chóng mở miệng. 

Đội quân tiên phong của phủ An thân vương cũng trầm giọng nói: “Còn có chúng ta nữa.”

Ba linh thú cũng không cam lòng rớt lại phía sau kêu lên: “Chủ nhân, còn cả chúng ta nữa, còn có chúng ta nữa.”

Vân Thiên Vũ nhìn tất cả mọi người, biết là Lăng Vân tông không phải là người tầm thường, nếu nàng lên núi một mình không thể nào giết dược người Lăng Vân tông. 

Cho nên chắc chắn phải mang theo vài người cùng lên núi.

Nhưng nàng không có ý định để Phượng Vô Nhai nhúng tay vào.

Vốn dĩ nàng tưởng nàng với Phượng Vô Nhai là bằng hữu, là bằng hữu thì không cần phải phân chia rạch ròi. 

Nhưng Phượng Vô Nhai lại thích nàng, nàng phải nghiêm túc suy nghĩ, cảm giác của mình và Phượng Vô Nhai căn bản không phải là tình yêu đôi lứa, cho nên nàng không thể cho y cơ hội nghĩ ngợi lung tung.

Trước kia nàng không biết nhưng giờ nàng đã biết thì không thể quấy rầy y nữa.

Vân Thiên Vũ nghĩ ngợi, nhìn Phượng Vô Nhai từ từ nói: “Phượng Vô Nhai, việc này không liên quan gì tới ngươi, ngươi dẫn người của ngươi đi đi, việc này phải làm thế nào, ta tự biết sắp xếp.” 

Gương mặt của Phượng Vô Nhai trở nên cứng ngắc, trong lòng y vô cùng khó chịu, y biết Vũ Mao đang trách cứ y về những chuyện vừa rồi.

Nhưng tâm trạng của y, hàng động của y, tự y không thể khống chế nổi.

Khi đó, nhìn thấy nàng và Tiêu Cửu Uyên như vậy, y đã điên lên, y càng nghĩ càng nổi điên, cho nên đã hành xử với nàng thiếu suy nghĩ như vậy: “Vũ Mao, ngươi vẫn đang trách ta ư.” 

Vân Thiên Vũ lắc đầu: “Ta không có.”

Diệp Gia bên cạnh nhanh chóng mở miệng: “Vũ Mao, mặc kệ muội và Phượng Vô Nhai đang có chuyện gì, nhưng trước mắt lên Lăng Vân tông không phải chuyện dễ dàng gì, cho nên đừng từ chối ý tốt của y, nếu chúng ta lên Lăng Vân tông rồi lại hại chết Tiêu lão vương gia, chắc chắn muội sẽ rất hối hận.”

“Cho nên vẫn nên liên minh với Phượng Vô Nhai.” 

Sau khi Diệp Gia nói xong, Tiểu Linh Đang cũng gật đầu: “Đúng đó, Vân tỷ tỷ, trước tiên phải cứu được Tiêu lão vương gia đã, chờ sau khi cứu được Tiêu lão vương gia rồi hãy nói.”

Vân Thiên Vũ nhíu mày suy nghĩ.

Phượng Vô Nhai bên cạnh vẫn kiên định, ung dung: “Dù ngươi nói thế nào ta cũng sẽ không đi, trước đây ta đã nói vào phủ An thân vương để bảo vệ Tiêu lão vương gia, bây giờ Tiêu lão vương gia bị người của Lăng Vân tông bắt đi, ta không thể chối bỏ trách nhiệm, cho nên ta phải cứu ông ấy bằng được.” 

“Nếu ngươi đã kiên quyết không cho ta tham gia, vậy ta chỉ còn cách một mình hành động, như vậy sức mạnh sẽ bị phân tán.”

Vân Thiên Vũ nghĩ ngợi, biết Phượng Vô Nhai nói được làm được.

Nếu nàng và y tách ra hành động sẽ phân tán lực lượng, như vậy cũng không tốt chút nào: “Được, chúng ta lập tức chuẩn bị đến Lăng Vân tông.” Vân Thiên Vũ không cự tuyệt nữa. 

Phượng Vô Nhai thở phào nhẹ nhõm, thầm hạ quyết tâm.

Lần này lên Lăng Vân tông, nhất định y phải làm dịu mối quan hệ của y và Vũ Mao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui