CHƯƠNG 28: NẰM MƠ
Dịch giả: Luna Wong – đừng nói lại là vận xui của nam chủ nữa nha, ổng nhọ lắm rồi đó
Lão thái thái đích thật là mười ngày trước tới, nhưng đầu vài ngày thần chí của nàng không rõ, mình cũng không nhớ rõ bản thân tới sớm như vậy, nên Cố Kiều cùng Tiêu lục lang dời thời gian lão thái thái đến chậm trễ vài ngày.
Ngày không giống với cùng lão thái thái ban đầu ở Thanh Tuyền trấn mất tích.
Nhưng Cố Kiều cùng Tiêu lục lang hai người đều không biết là, lúc lão thái thái ngã ở trước cửa Cố Kiều, Tiết Ngưng Hương nghe thấy được động tĩnh.
Khi đó nàng đã cảm thấy người nọ không thích hợp…
“A Hương a.” Sát vách phòng truyền đến thanh âm của bà bà
.
Tiết Ngưng Hương lấy lại bình tĩnh, đi đến phòng của bà bà: “Nương, người tỉnh rồi?”
“Ta vừa vặn như nghe trong nhà có người đến, có phải lão nhị đã xảy ra chuyện hay không?” Hai nhi tử đã mất một người, lão nhân gia hôm nay lo lắng nhất chính là tiểu nhi tử đi làm lính.
Tiết Ngưng Hương nhẹ giọng nói: “Nhị đệ không có việc gì, là bệnh nhân chạy khỏi Ma Phong sơn, quan binh đến chỗ chúng ta lục soát, đã đi rồi.”
“Nam nhân nữ nhân a? Mấy tuổi?”
“Không nói.” Tiết Ngưng Hương nói.
“Bệnh nhân ma phong có thể chạy đến chỗ chúng ta… Khụ khụ…” Bà bà của Tiết Ngưng Hương kịch liệt ho khan hai tiếng, trong miệng lầu bầu vài câu, mơ mơ màng màng ngủ.
Tiết Ngưng Hương nhắm mắt lại.
Nàng mặc dù không phải thứ tốt gì, nhưng Cố Kiều đã cứu mạng của nàng.
Chuyện quan sai tìm người vẫn chưa ở Thanh Tuyền thôn khiến cho sóng to gió lớn, mọi người cứ sống thế thôi.
Thỉnh thoảng Cố Kiều sẽ cảm thấy, lão thái thái có lai lịch to, không thôi làm sao sẽ đưa tới nhiều quan sai lục soát như vậy, còn không tiết lộ nửa điểm tin tức của nàng.
Nhưng Cố Kiều liếc nhìn lão thái thái ôm một lon hạt dưa, như con sóc lốp bốp nẻ hạt dưa không ngừng , trong nháy mắt cảm giác mình suy nghĩ nhiều.
Trong lúc rảnh rỗi, Cố Kiều ở nhà vá hết tất cả xiêm y của Tiêu lục lang.
Nàng liệu không sai, xem vải vóc như da người, dễ vá hơn nhiều!
Lúc Tiêu lục lang về đến nhà đã phát hiện xiêm y rách của mình được vá lại hết, không cần đoán cũng biết là Cố Kiều vá.
Cố Kiều từ trước chẳng bao giờ may vá xiêm y, chí ít sau khi hắn đến không có nhìn thấy, thế nhưng hết ý, vá cũng không tệ lắm, đường may tinh mịn, đều đều chỉnh tề, duy nhất để người không hiểu là, người khác vá xiêm y đầu sợi đều ở bên trong, nàng vá xiêm y thế nào toàn bộ đầu sợi đều ở bên ngoài?
Bookwaves.com
Trạng huống khôi phục của lão thái thái tốt hơn huynh trưởng của Tiêu lục lang trước đây nhiều, Tiêu lục lang đã từng hỏi qua vị lang trung kia, dựa theo tốc độ khôi phục của huynh trưởng hắn, bao lâu có thể mất đi tính truyền nhiễm, đại phu nói một tháng. Mà lão thái thái uống thuốc mặc dù chưa tới một tháng, nhưng hiệu quả trị liệu đã vượt qua xa một tháng, đã có thể ngồi cùng bàn ăn cơm.
Tiêu lục lang không ngờ tới chính là, lần đầu tiên ngồi cùng bàn ăn cơm, lão thái thái thiếu chút nữa nghẹn chết hắn.
“Ta nói.” Lão thái thái không mặn không lạt uống một ngụm canh ngọc mễ long cốt, “Hai ngươi làm sao thế? Ta đến lâu như vậy, cũng không thấy hai ngươi cùng phòng.”
Tiêu lục lang cùng Cố Kiều đồng loạt nghẹn.
“Tướng công còn nhỏ.” Cố Kiều mặt không đổi sắc nói.
Lão thái thái trên dưới quan sát Tiêu lục lang một mắt, gật đầu: “Cũng phải, quá nhỏ, chưa móc rỗng thân thể.”
Tiêu lục lang: “…”
——
Lại nói bà tức Ngô thị ăn thiệt ở trong tay lão thái thái, người trong thôn đều suy đoán các nàng có thể tìm một cơ hội trả thù lại hay không, vậy mà liên tiếp mấy ngày không thấy các nàng ra cửa.
Kỳ thực không phải các nàng không muốn ra, mà là Cố lão gia tử không cho phép các nàng đi ra.
Chuyện lần trước huyên rất lớn, theo truyền vào trong lỗ tai Cố lão gia tử.
Trước khi lão tam lâm chung, hắn đã đáp ứng sẽ rất chiếu cố Cố Kiều, mặc dù nói bằng miệng, nhưng ý kia là phải nuôi Cố Kiều bên cạnh cả đời, ngày sau chiêu một chuế tế.
Nên làm trái với hứa hẹn trước đây, chủ yếu vẫn là tin Cố Kiều là một khắc tinh, đã khắc tới chết lão tam và tức phụ nhi lão tam, không thể lại để cho nàng khắc đến Đại Thuận bọn họ.
Nhưng Cố lão gia tử chưa từng dung túng Ngô thị tìm Cố Kiều đòi gia dụng, Ngô thị nói với lão gia tử là Tiêu lục lang tự muốn hiếu kính lão gia tử, còn có cung Đại Thuận học bài.
Cố lão gia tử tin.
Bây giờ mới biết chân tướng, Cố lão gia tử thực sự là cảm thất mặt đều mất hết: “Sau này bản thân lục lang cũng phải học bài, không nên lấy bạc của hắn nữa!”
Ngô thị nôn ra máu.
Ngô thị nói: “Một người què có thể học được manh mối gì? Bất quá là ném bạc mà thôi, ta nghe nói lúc này hắn lại đội sổ! Không bằng lấy tiền cho Đại Thuận, tương lai Đại Thuận phát đạt, chắc chắn trông nom hắn một hai!”
Tương lai Đại Thuận của nàng là phải làm cử nhân lão gia, cử nhân lão gia tùy tiện thưởng phần cơm ăn, đều đủ cho cả nhà người què sống qua ngày.
Cố lão gia tử vẫn cần mặt mũi, các hương thân ở sau lưng đâm đến cột sống hắn đều sắp gãy, lại để hắn đi tôn nữ tế đòi bạc, hắn làm không được.
Cố lão gia tử cảnh cáo Ngô thị đừng đưa nhi tức đến Cố gia gây sự nữa.
Mấy ngày nay sống không trôi chảy cũng không chỉ bà tức Ngô thị, Cố Đại Thuận cũng tao ngộ đả kích lần đầu tiên trong cuộc sống.
Bookwaves.com
Hắn rốt cục vẫn muốn biết người viện trưởng hướng vào là ai, lại là Tiêu lục lang hắn đánh chết cũng sẽ không ngờ tới.
Tiêu lục lang tên kia thân có tàn tật không nói, còn học thức nông cạn, toàn thân ngoại trừ gương mặt có thể nhìn ra, hầu như không đúng tý nào.
Hắn không rõ, loại học tra bại hoại này làm thế nào vào mắt của viện trưởng?
Cố Đại Thuận bắt đầu hồi ức thái độ biến hóa của viện trưởng đối với mình, khởi điểm viện trưởng không chỉ một lần khen hắn, còn đơn độc gặp hắn, nhưng từ lúc Tiêu lục lang đi tìm viện trưởng, viện trưởng không bao giờ phản ứng hắn nữa.
Hắn tự hỏi mình ở trên tài học không có bất kỳ chỗ nào để viện trưởng bất mãn.
Có phải Tiêu lục lang ở trước mặt viện trưởng bố trí cái gì, để viện trưởng cho là hắn đức hạnh có thiếu khuyết, sinh ra chán ghét với hắn hay không?
Nhất định là như vậy!
Không thôi vì sao viện trưởng không cần bản thân, lậi cần một Tiêu lục lang nhiều lần đều đội sổ như thế?
Nhìn một người giữ khuôn phép, không nghĩ tới sau lưng nham hiểm như thế!
Nghĩ đến Tiêu lục lang đoạt đi thứ nguyên bản thuộc về mình, Cố Đại Thuận đã cảm thấy Tiêu lục lang thật sự quá hèn hạ.
“Tiêu lục lang, ngươi chờ cho ta!”
——
Đêm nay, Cố Kiều lại nằm mơ.
Không có gì bất ngờ xảy ra, nàng mộng lại là Tiêu lục lang.
Sách của Tiêu lục lang vừa vặn chép xong, nhân buổi trưa đưa sách đến thư trai. Không ngờ thư trai xảy ra án trộm cướp, hoài nghi đến trên đầu Tiêu lục lang.
Kỳ thực lúc đó là có chứng nhân mục kích, chính là Cố Đại Thuận, Cố Đại Thuận tận mắt thấy Tiêu lục lang là ở trước lúc người mất của tiến nhập thư phòng liền rời đi, cũng biết Tiêu lục lang tự thủy chí chung cũng không vào vào căn phòng của người mất đồ.
Nhưng Cố Đại Thuận không chịu nói chân tướng ra, còn một mực chắc chắn chỉ có Tiêu lục lang lên lầu hai. Đây mặc dù không có trực tiếp chỉ chứng Tiêu lục lang là kẻ trộm, lại bài trừ đi hiềm nghi của những người khác.
Nhưng mà Tiêu lục lang cũng không phải ngồi không, trực tiếp căn cứ mấy vết chân ở hậu viện phá án.
Sự kiện tiến triển đến nơi đây lẽ ra là kết thúc, hết lần này tới lần khác bởi vì tra án trì hoãn không ít công phu, chờ Tiêu lục lang quay về thôn thì gặp phải một trận tuyết lông ngỗng to.
Nửa đường, xe lừa trượt chạy vào trong rãnh, ngã cho mặt của Tiêu lục lang hốc hác phá tướng.
Dấu vết dữ tợn nương theo Tiêu lục lang suốt đời, để cả đời hắn đều để lại bóng ma không thể xóa nhòa.
(Luna: Nhọ thiệt là nhọ luôn nè)