Hạ Linh chìm vào giấc ngủ sâu của mình.
Không biết là vì cô đã quá mệt mỏi hay tại vì cô cứ cố nhắm mắt mình lại nữa.
Gió vi vu thoảng qua khe cửa của phòng y tế, Hạ Linh chợt tỉnh giấc sau giấc ngủ tạm bợ.
Cô nhìn đồng hồ, thấy vẫn chưa hết tiết 1 nên cô vẫn nằm nó, gác tay lên trán.
Trong đầu cô hiện giờ cứ suy nghĩ mãi về những câu nói của Hà Thiên.
Cô thật sự đã yêu nhầm người sao, rút cuộc cậu ta làm thế nào có thể nói ra những lời làm tổn thương người khác như vậy.
Hạ Linh suy nghĩ hồi lâu rồi nhìn đồng hồ lần hai.
Đã 8h25' rồi, còn 5 phút nữa là hết tiết 1.
Cô xuống giường rồi đi đến chỗ thầy Lâm :
- Hiện tại em đã thấy đỡ rồi ạ, em xin phép về lớp.
Thầy Lâm gật đầu đồng ý rồi đưa Hạ Linh một thang thuốc giảm đau và dặn dò :
- Nếu em thấy đau tiếp thì nhớ uống 2 viên thuốc này để giảm đau, nếu uống thuốc xong một lúc mà vẫn còn đau thì nhanh chóng xuống gặp thầy để đi bệnh viện nhé.
- Dạ vâng, em cảm ơn - Hạ Linh cảm ơn thầy rồi rời đi.
Cô nhanh chóng đi tới lớp của mình.
Thật ra hiện tại cô không muốn vào lớp chút nào vì Hà Thiên đang ngồi trong đó.
Bình thường cô vẫn rất can đảm nhưng sau chuyện hôm nay đã làm cô cảm thấy xấu hổ trước mặt cậu ta.
Cô kìm nén cảm xúc rồi từ từ bước vào lớp, bây giờ đang là tiết của cô Lý Thẩm - dạy toán, Hạ Linh cúi đầu rồi xin phép vào lớp :" Xin phép cô cho em vào lớp ạ".
- Được rồi em về chỗ đi.
Trong lớp không phải duy nhất có mỗi Lý Mẫn quan tâm cô mà con rất nhiều bạn học khác.
Lớp trưởng Đường Tử Vân là người mở lời đầu tiên :
- Cậu đã cảm thấy ổn hơn chưa?
- Tớ đã không sao rồi - Hạ Linh cười nhẹ rồi trả lời.
Cô không xa lạ gì đối với Đường Tử Vân cả, cậu ta chính là bạn thân của Hà Thiên và cũng là anh họ của cậu ta.
Hai người chơi thân với nhau nhưng tính tình lại rất khác nhau.
Một người lạnh lùng khốn nạn, một người dìu dàng ấm áp.
Mọi người trong lớp cũng lần lượt hỏi thăm cô, duy chỉ có Hà Thiên vẫn là đôi mắt khinh bỉ ấy.Cô về chỗ ngồi của mình và bắt đầu tiết học.
20 phút rồi 30 phút trôi qua, cô cảm thấy tại sao bây giờ thời gian có thể trôi nhanh như vậy.
Nó khác hẳn lúc trước.
Có lẽ là vì đây là tuần học cuối cùng của thời học sinh, tuần học cuối cùng mà cô còn mang danh nghĩa là học sinh cấp 3.
Những ngày học trước cô đều mong thời gian có thể trôi thật nhanh để đi vẽ nhưng hiện tại thời gian cứ trôi nhanh cứ như vận tốc của nó đã bị điều chỉnh vậy.
Có thể thanh xuân chính là điều mà nhiều người nuối tiếc nhất.
Cuối cùng tiết toán đã kết thúc, rõ ràng là 45 phút nhưng cô chỉ cảm thấy đồng hồ chỉ mới chay một đoạn thật nhỏ.
[...]
Hai ngày trước cô đã nhận lời giúp đỡ của một bạn trong lớp.
Vì gia đình cô ấy có việc bận nên đã xin nghỉ hai ngày nay.
Bạn học này đã nhờ cô nộp giúp bài thi thử của mình cho giáo viên Văn nên bây giờ Hạ Linh phải đến văn phòng của thầy cô.
Hạ Linh cầm hai tờ giấy thi rồi đi đến phòng giáo vụ.
Trên đường đến đấy cô đi ngang cô Trịnh Nhu Hoa.
Cô ta cố ý hịch vai vào người cô, chân Hạ Linh đứng không vững ngã người về phía sau.
Một đôi bàn tay ấm áp đã đỡ lấy cô.
Hạ Linh quay sang, người đỡ cô chính là Hà Thiên.
Trịnh Nhu Hoa thấy vậy không nói lời gì mà quay về lớp.
Trong trạng thái xấu hổ này, Hạ Linh gói trọn trong vòng tay của Hà Thiên.
Cậu ta nói :
- Này, có làm sao không?
Hạ Linh vội vàng tách khỏi người Hà Thiên, lắp bắp nói :" Tôi...tôi...tôi không sao! Cảm ơn cậu".
Cô vốn dĩ đã từ bỏ cậu ta, cộng thêm những câu nói lúc sáng đã làm cô thêm sáng suốt.Nhưng bây giờ trai tim cô lại loạn nhịp một lần nữa.
Cô chạy hốt hoảng chạy nhanh đến nơi khác.
Cô dựa vào tường, bây giờ trong đầu cô toàn là hình ảnh Hà Thiên đỡ lấy cô.
Cô lấy tay sờ vào ngực mình, trái tim bây giờ loạn nhịp mà đập " thình thịch...!thình thịch ".
Hạ Linh bối rối rồi suy nghĩ : "Rút cuộc cậu ta bị làm sao vậy, rõ ràng lúc sáng còn khinh thường mình, tại sao bây giờ lại làm như vậy"
..."Cuối cùng cậu có tình cảm với tôi không! "...
Hạ Linh đã từng tỏ tình cậu ta một lần qua tin nhắn riêng nhưng cậu ta lại phớt lờ như không có chuyện gì nên Hạ Linh chắc chắn rằng cậu ta không hề muốn dính líu tới cô.
Vậy mà cậu ta thật kì lạ, lúc thì tỏ ra rất ghét Hạ Linh lúc lại ra tay giúp đỡ cô ấy.
Thật sự những hành động như vậy làm Hạ Linh cứ mãi bối rối về chuyện tình cảm của mình.
Thứ gọi là chuyển biến trong tình yêu cứ xuất hiện trong cô.
Cô tưởng tượng nếu như Hà Thiên cũng thích cô thì sao " lỡ như cậu ta cũng có tình cảm với mình ".
Một tiếng hét lớn tên cô đã làm giấc mộng ấy trở về thực tại.
" Hạ Linh ".
Hạ Linh quay sang thấy Lý Mẫn đang chạy đến chỗ mình :
- Cậu lại đau bụng đấy à? - Lý Mẫn hỏi với vẻ mặt lo lắng.
- Không phải đâu - Hạ Linh nói nhỏ.
- Vậy sao cậu lại dựa vào tường? Sau lưng dính toàn sơn tường thôi kìa.
Cậu ta vừa nói vừa phủi bụi sơn tường trên áo Hạ Linh.