Chương 10: Chỉ có điều, ụ nữ rất dễ yêu sâu đậm
Cuộc giao lưu với các bên kỹ thuật kéo dài cả một ngày, khô khan và bực bội. Đến tối, khi MC thông báo buổi vũ hội bắt đầu, sự hưng ấn đã kìm nén suốt một ngày của mọi người bỗng như vỡ òa, không khí vô cùng hòa hợp và náo nhiệt. Bạch Tiểu Thuần cùng Adam ngồi trong khu vực nghỉ ngơi bao quanh bởi dây leo và hoa tươi, thỉnh thoảng nói chuyện với một số người đến chào hỏi, còn lại là thư giãn. Nhìn bên trong hội trường, ánh sáng lộng lẫy bao trùm khắp nơi, mùi hương lan tỏa, những bước nhảy theo tiết tấu quét trong ánh đèn lấp lánh chiếu rọi, tạo ra ánh sáng đủ màu sắc, hình thù.
Cơn chấn động đêm qua giống như một giấc mơ đã vỡ tan, những mảnh vỡ văng khắp nơi.
Sáng nay khi tỉnh dậy, Bạch Tiểu Thuần nhìn mình trong gương, nhợt nhạt nhưng lại tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào.
Bởi vì cô đã dám đối mặt với sự thật, quyết định từ giã việc tự lừa mình và lừa người, không ải thế sao?
Khẽ nhấp từng ngụm rượu vang lóng lánh dưới ánh đèn màu, Adam thấy cô có vẻ như đang suy nghĩ ngẩn ngơ nên im lặng. Những lời lẽ an ủi của người khác dù có nhiều thế nào cũng đều vô nghĩa, muốn thoát khỏi vũng lầy mình tự nguyện bước vào thì chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.
“Hi! Adam, rất vui được gặp lại anh.”
Tiếng chào từ xa vọng tới, Bạch Tiểu Thuần vẫn chưa quên trách nhiệm của mình, vội vàng trở về thực tại.
Mùi nước hoa sực nức, thân hình thon thả, dáng người cao ráo, yểu điệu, trên người là bộ đồ dạ tiệc lệch vai màu đỏ bạc, Tiết Vịnh Vi thướt tha bước đến, dưới lớp trang điểm đậm, khuôn mặt toát lên vẻ xinh đẹp tươi tắn. Trong lễ khai mạc buổi tối hôm qua không thấy mặt cô ta, có lẽ hôm nay cô ta mới đến. Bước đàng hoàng, đĩnh đạc sau lưng cô ta chính là Thư Hạo Nhiên, cũng giống hầu hết những người đàn ông khác, anh ta mặc áo sơ mi trắng, lê đen, cổ áo thắt một chiếc nơ lịch lãm, sánh bước cùng người con gái cao ráo, xinh đẹp.
Không biết vì sao, sắc mặt anh ta hơi xấu, có nét xanh xao, khó chịu.
Adam đứng dậy chào Tiết Vịnh Vi đồng thời chào anh ta. Anh ta không nói gì, khẽ nhấc chiếc ly lên coi như đáp lại.
Một Thư Hạo Nhiên hoàn toàn xa lạ.
Khéo léo che dấu tâm tư, Bạch Tiểu Thuần cố gắng tươi tỉnh hơn. Bất cứ lúc nào cũng không được làm mất mặt công ty và Adam, chỉ riêng câu trả lời “No” mà anh đã dành cho Thư Kiến hôm ấy thôi cũng đã xứng đáng được như vậy. Có thể nhận ra, Adam không có thành kiến gì với người mà ai gặp cũng yêu mến như Tiết Vịnh Vi, họ nói chuyện rất lâu.
Bạch Tiểu Thuần ngồi bên cạnh nghe bập bõm, mắt lơ đãng nhìn về ía những người đang khiêu vũ trên sân khấu.
Thư Hạo Nhiên vẫn im lặng, ánh mắt mơ hồ nhìn ly rượu, lười nhác tựa vào ghế, nhấp từng ngụm, thi thoảng ngước cặp mắt mệt mỏi nhìn về ía chàng trai ngoại quốc nho nhã, lịch sự kia.
Vài phút sau, Tiết Vịnh Vi đang nói chuyện vui vẻ với Adam, bất chợt nhận ra mình quên mất người đang ngồi ía bên kia chiếc bàn, liền quay sang Bạch Tiểu Thuần hôm nay mặc bộ đồ dạ tiệc nhỏ nhắn màu đen, nói bằng tiếng Anh: “Bạch tiểu thư, chiếc khăn lụa của cô đẹp quá!”
“Cảm ơn.” Cúi đầu nhìn góc chiếc khăn màu bạc quấn quanh cổ, thực ra bình thường cô không có thói quen trang điểm, ăn mặc đẹp, sở dĩ mấy ngày nay cô thắt kh muốn che những vết bầm tím Thư Hạo Nhiên đã để lại trên cổ cô hôm ấy. Tiết Vịnh Vi lên tiếng khen ngợi, càng khiến Bạch Tiểu Thuần cảm thấy chột dạ và xấu hổ. Khẽ liếc thấy Adam và Thư Hạo Nhiên cùng lúc nhìn về ía mình, cô cúi thấp hơn, hận nỗi không thể ngay lập tức thoát khỏi cuộc nói chuyện kỳ quái này.
“Lần trước gặp ở quán ăn hơi vội nên tôi chưa có cơ hội uống với Bạch tiểu thư một ly. Nếu không iền, tối nay, nhân cơ hội này tôi mời Bạch thiểu thư một ly. Cô tùy ý nhé, tôi cạn.”
Tiết Vịnh Vi nhiệt tình đứng lên, vòng qua chỗ Thư Hạo Nhiên đang ngồi, bước đến, nở một nụ cười tươi tắn. Bạch Tiểu Thuần lúng túng đứng dậy, bất giác cảm thấy khó có thể chớp mắt bỏ qua. Đang định lịch sự từ chối, Adam và Thư Hạo Nhiên, một Anh, một Trung chẳng ai bảo ai, cùng lúc lên tiếng: “Cô ấy không biết uống rượu.”
Lời vừa dứt, hai người đàn ông cùng lúc quay sang nhìn nhau. Hai ánh mắt gặp nhau trong không trung, đâu đó như phảng ất mùi thuốc súng.
“Vịnh Vi, Bạch tiểu thư không biết uống rượu.” Thư Hạo Nhiên lạnh lùng nhắc lại bằng tiếng Anh, ánh mắt sắc lẹm vẫn hướng về ía gương mặt điển trai, tuấn tú ía đối diện.
Bạch tiểu thư…
Cách xưng hô như với người qua đường, tạo cảm giác xa xôi không thể nói rõ thành lời, đáng lẽ ải buồn bã nhưng Bạch Tiểu Thuần lại bất ngờ mỉm cười.
Cũng tốt, hai người họ từ lâu đã nên là hai người qua đường.
“Xin lỗi, Tiết tiểu thư, quả thực tôi không biết uống rượu.”
“Một chút cũng không được sao?” Tiết Vịnh Vi cắn môi, lông mày chau lại nhưng vẫn không mất đi vẻ xinh đẹp. “Mất hứng quá, ly này là để đặc biệt cảm ơn cô.”
“Cảm ơn tôi?” Bạch Tiểu Thuần nghi hoặc, không nhớ mình đã làm đáng để cô ta đặc biệt cảm ơn.
“Đúng vây. Được thôi, dù cô không uống, tôi cũng cạn ly này cho đúng lễ nghĩa.”
“Vivian đã đặc biệt nói lời cảm ơn, Sherry không uống chắc cũng không được. Ly này tôi uống thay cô ấy, được không?”
“Anh?” Ánh mắt Tiết Vịnh Vi đảo nhanh một vòng, vui vẻ gật đầu. “Được thôi. Nhưng đã uống thay, ít nhất cũng ải hai ly, không vấn đề gì chứ?”
“Không vấn đề gì.”
“Có vấn đề đấy!”
Bạch Tiểu Thuần còn đang ngẫm nghĩ xem tại sao lại được cảm ơn, liền lên tiếng, cho dù cô không uống được rượu cũng không thể để Adam uống thay, vừa nãy tiếp khách, anh đã uống khá nhiều, lát nữa e rằng vẫn còn phải uống tiếp.
“Sherry, không sao đâu.” Nhìn qua đã có thể nhận ra sự lo lắng của cô, Adam nâng ly lên.
“Hai ly rượu đối với Adam tiên sinh đương nhiên không là gì, nhưng tôi rất tò mò, anh dựa vào danh nghĩa gì để uống thay? Tổng giám đốc ư, có thích hợp không?”
Câu hỏi mập mờ của Thư Hạo Nhiên khiến cả ba người khựng lại, trong đôi mắt tươi cười của Adam quét qua một tia khó xử. Không khí bỗng chùng xuống, Tiết Vịnh Vi liếc nhìn người con trai sau câu hỏi lạnh lùng lại nhấc ly lên, nhấp một ngụm rượu, nhỏ giọng trách cứ: “Đây là do Adam tiên sinh ga lăng, ong độ, đừng có trẻ con như vậy được không?”
Thái độ của cô ta khiến Bạch Tiểu Thuần càng cảm thấy kỳ lạ, dù chỉ là một mối quan hệ thân mật không rõ ràng được ngầm định sẵn, câu nói này của Tiết Vịnh Vi có vẻ không nể nang cho lắm. Thư Hạo Nhiên ngạo mạn cười lạnh, gương mặt xanh xao, u uất khẽ hiện lên một nét không cam tâm: “Đây là Trung Quốc, nếu muốn ra vẻ ga lăng, ong độ thì quay về Mỹ mà làm. Hơn nữa, những gã nước ngoài em từng gặp, từng chơi bời còn nhiều hơn cả đống quần áo, có cần thiết ải làm tổn thương đến tình cảm đồng bào như vậy không?”
Những lời này thật sắc nhọn, chua chát, lập tức có nhiều ánh mắt tò mò nhìn về phía này, không chỉ có sắc mặt Adam thay đổi, đến Tiết Vịnh Vi cũng vậy, trong đôi mắt thướt tha khẽ xẹt qua cảm giác bất ngờ và đau đớn. Đôi hoa tai hình cánh hồng khẽ rung lên, cánh tay ải cầm ly rượu của cô run rẩy, giống như đang tức giận, lại vừa như đau đớn. Có lẽ vì cùng là con gái, Bạch Tiểu Thuần bỗng có cảm giác thông cảm với Tiết Vịnh Vi, một người hấp dẫn tuyệt vời cũng có lúc như thế này sao?
Vũ khúc Waltz vẫn đều đặn vang lên, bầu không khí giữa bốn người họ đã đóng băng từ lúc nào.
“Hạo…” Vì có liên quan đến mình, Bạch Tiểu Thuần không thể giả câm giả điếc thêm nữa, do dự không biết ải mở miệng thế nào thì bỗng một giọng nói cất lên: “Thư tiên sinh, anh nhất định phải xin lỗi Sherry và Vivian!”
Vòm ngực dưới bộ lê đen tinh xảo ập ồng, Adam quay người, đối diện trực tiếp với Thư Hạo Nhiên, trong đôi mắt màu xanh lam hiện lên vẻ lạnh lùng đến thấu xương. Giọng nói trầm vẫn ấm áp và gợi cảm như thường nhưng anh nói dằn từng tiếng thể hiện sự kiên định không dễ cự tuyệt: “Tôi hiểu rõ tại sao Thư tiên sinh lại nói tôi không thích hợp để uống rượu thay Sherry, không sai, tôi là tổng giám đốc của cô ấy, đồng thời cũng là bạn của cô ấy. Bạn bè giúp đỡ, bảo vệ nhau là chuyện bình thường. Hơn nữa, Sherry là con gái, tôn trọng và chăm sóc một người con gái là ong độ của một người con trai nên có. Vivian cũng là bạn anh, những lời anh nói khi nãy đã làm tổn thương cô ấy sâu sắc, vì thế tôi đề nghị anh xin lỗi cả hai người họ!”
Tiết Vịnh Vi vần giữ nguyên dáng vẻ kiêu sa nhưng gân xanh nổi rõ trên cổ đã tố cáo tâm trạng của cô lúc này. Cô vốn là người con gái mạnh mẽ, biết ăn nói, Bạch Tiểu Thuần không hiểu tại sao cô lại không nói lại một lời, mặc kệ những giọt nước bẩn hắt lên người, cũng chẳng buồn lau.
“Giúp đỡ, bảo vệ lẫn nhau?” Thư Hạo Nhiên cười khẩy, lập tức hỏi lại. “Adam tiên sinh đến Trung Quốc đã học được sự mềm dẻo vòng vo rồi sao? Tôi nghĩ, nói là yêu chắc sẽ hợp hơn. Tất nhiên, Trung Quốc vẫn còn một từ nữa gọi là bác ái, tôi cảm thấy từ này thích hợp hơn. Bên ải Vivian, bên trái là, xem ra tối nay Adam tiên sinh đúng là ong độ ngời ngời, trở thành sứ giả bảo vệ các loài hoa. Mỗi câu mỗi từ của tôi đều nói sự thật, bao gồm cả việc của Vivian. Nếu không tin, sao anh không hỏi trực tiếp xem những gì tôi nói có ải là sự thật không? Hoặc giả, anh nên hỏi Vivian xem cô ta có biệt danh gì ở Nottingham.”
Rắc…
Tiếng vỡ của ly rượu rơi trên tấm thảm lập tức bị những thứ tạp âm khác che lấp, vệt nước lan thành đốm đỏ au. Động tác cúi xuống của cô rất nhanh nhưng không mất đi nét duyên dáng, Bạch Tiểu Thuần vẫn có thể nhận ra một giọt nước mắt hiếm hoi lóe lên. Với tính cách của Tiết Vịnh Vi, nếu những lời đó không đúng sự thật thì cô ta đã lao vào cắn xé Thư Hạo Nhiên thành trăm mảnh rồi.
Im lặng đôi lúc là sự giải thích không lời, nhưng đa ần là sự thừa nhận không thể nói thành lời.
Trái tim khẽ rung lên, cuối cùng Bạch Tiểu Thuần ngước mắt nhìn người con trai trong bộ âu ục chỉnh tề đứng đó không xa, vẻ mặt sắc cạnh, đôi mắt sáng ngời, chiếc mũi thẳng và đôi môi mỏng, vầng trán rộng đầy đặn khuất sau hàng tóc mai hất nghiêng, vẫn điển trai, ưu tú ngời ngời y như lần đầu tiên gặp mặt nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày lại nghe được những lời lẽ ác độc từ chính miệng anh ta. Cho dù Tiết Vịnh Vi có danh tiếng thế nào, cho dù giờ đây bọn họ đã trở thành quá khứ, sao anh có thể nói những lời này như kể một câu chuyện cười giữa chốn đông người qua lại, còn tùy tiện coi nó như một thứ vũ khí để công kích?
“Cho dù trong lòng người khac Vivian có thế nào, trong lòng tôi, cô ấy là một người bạn. Thư tiên sinh, lẽ nào anh không cảm thấy mình rất quá đáng sao?”
“Thế ư?” Khinh mạn liếc một cái, Thư Hạo Nhiên đứng dậy. “Nếu Adam tiên sinh bên trái một người bạn, bên ải một người bạn thì tôi không làm iền anh ở cùng bạn bè nữa.”
“Từ từ đã!” Thấy anh ta định quay đi, Adam nói dõng dạc, đặt chiếc ly xuống, bước từng bước dài vòng qua đứng chắn trước mặt, nhắc lại một cách kiên định. “Anh ải xin lỗi họ rồi mới có thể rời đi.
“Nếu không thì sao?” Thư Hạo Nhiên tiện tay đặt chiếc ly xuống mép bàn, hếch cằm, tỏ ra khinh thường và thách thức.
“Vậy thì tôi chỉ còn biết nói rất tiếc.”
Lời vừa dứt, Adam nhanh chóng vung nắm đấm, nhắm một cách chính xác vào má trái anh ta. Có lẽ tin rằng Adam không thể ra tay với mình tại một nơi công cộng như thế này, Thư Hạo Nhiên không hề có chút òng bị, nghiêng sang bên ải, khóe miệng rỉ máu.
Cùng với vài tiếng la hét, mọi ánh mắt đều đổ dồn về ía này.
Tiết Vịnh Vi nãy giờ hoàn toàn mất hồn, nhìn hai người đàn ông đang đứng đối mặt nhau, những giọt nước mắt kìm nén nãy giờ rơi xuống.
Cảnh tượng xảy ra gần như chỉ trong chớp mắt khiến Bạch Tiểu Thuần không hề lường đến, từ trước đến nay, Adam lúc nào cũng điềm đạm, ôn hòa, nói chuyện cũng ít khi cao giọng, giờ lại ra tay đánh người?
Đưa tay lau vệt máu, má Thư Hạo Nhiên đỏ ửng, nhổ nước bọt, đôi mắt nhắm hờ định thần giây lát rồi một nắm đấm lao tới bụng Adam.
“Đó chẳng ải là vị tổng giám đốc người nước ngoài của Good và công tử nhà thầy Thư sao? Đang yên đang lành sao lại đánh nhau thế kia?”
“Đúng là ngựa non háu đá.”
“Mau, mau đi ngăn lại!”
Khung cảnh lập tức hỗn loạn, bất ngờ đến ngẩn người, Bạch Tiểu Thuần cuống quýt lao đến, chen vào giữa hai người, rối rít: “Dừng tay, dừng tay!”
Vào thời khắc quan trọng cấp bách, những gì buột miệng nói ra bao giờ cũng là tiếng mẹ đẻ. Vì thế, chẳng kịpợi, cô đứng chắn trước mặt Adam, hét lên với Thư Hạo Nhiên đang lau khóe miệng. Vốn dĩ là hành động vô ý nhưng trong mắt một người vừa ăn mấy cú đấm, khó có thể không suy nghĩ khác được. Thư Hạo Nhiên vội nhìn người con gái đứng về ía Adam, vẻ mặt tối sầm.
Ánh mắt sắc lẹm gần như muốn băm vằm cơ thể ấy ra thành trăm mảnh, Bạch Tiểu Thuần không nghĩ được nhiều, vội vã quay đầu, nhỏ giọng khuyên giải người chưa ải chịu thiệt thòi là Adam.
“Dùng đàn bà làm bia đỡ đạn, đây cũng là thể hiện sự ga lăng, ong độ sao?”
Cảnh tượng trước mắt như chọc vào mắt, Thư Hạo Nhiên lạnh lùng khiêu khích, xoay xoay cổ tay, ý muốn tiếp tục.
“Chuyện gì thế này?”
Một giọng nói trầm bổng xuyên qua đám người, Thư Kiến bước đến, sắc mặt lạnh lùng.
Sếp Lý giờ mới biết chuyện lao đến, sau vài giây há hốc miệng, lập tức nở nụ cười giả lả, giải thích với Thư Kiến đây hoàn toàn là hiểu lầm. Thư Kiến không nói gì, tóm lấy cậu con trai đang khí thế hừng hực.
“Ra tay giữa chốn công cộng, Hạo Nhiên, con định làm gì thế hả? Hãy nhớ, con là con cháu của Viêm Đế lễ nghĩa chi bang*!”
*Viêm Đế: một vị vua huyền thoại của các dân tộc, chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Hoa, một trong Tam Hoàng và được coi là anh hùng văn hóa Trung Hoa. Câu nói này ý chỉ Trung Hoa là một đất nước trọng văn hóa, lễ nghĩa.
Có lẽ do tập trung tinh thần cao độ, Bạch Tiểu Thuần lập tức hiểu ra ý nghĩa sâu xa của câu nói đó. Ông ta chẳng ải đang đả kích một người đến từ dân tộc man di hung hãn là Adam sao? Đường đường là người lễ nghĩa chi bang, tại sao ải chấp nhặt với anh? Nhìn thấy sếp Lý lúc này cũng đang đứng chắn trước Adam, lông mày nhíu chặt, cô biết những suy đoán của mình không s
Thư Kiến ơi là Thư Kiến, không hổ danh là bậc thầy, học vấn uyên thâm, mẳng mỏ người khác cũng thật sâu cay. Sếp Lý khẽ nheo cặp mắt híp, nói: “Dịch lại cho cậu ấy nghe.”
“Có được không?” Điều này chẳng ải sẽ làm sự mâu thuẫn lớn hơn sao? Hầu hết những người có mặt đều là người Trung Quốc, chẳng may mâu thuẫn tăng thêm, hình tượng công ty khó tránh khỏi bị ảnh hưởng.
“Adam không ải là người hành động vô lý, hơn nữa, không thể để cậu ấy nghĩ rằng người Trung Quốc chúng ta không biết đúng sai, chống lại người ngoài. Trong ngoại giao không có việc gì là nhỏ cả.”
“Ngoại…”
Quay đầu nhìn người đàn ông ánh mắt vẫn lạnh lùng, kiên định, Bạch Tiểu Thuần ngẫm nghĩ một lúc rồi mới miễn cưỡng cẩn trọng dịch lại những lời khi nãy của Thư Kiến. Người ụ trách của ban tổ chức đã đến, ngọt nhạt xoa dịu cha con Thư Kiến.
Im lặng nghe xong, Adam nhẹ nhàng gạt sếp Lý và cô ta, lấy lại vẻ mặt thân thiện.
“Đúng như những lời Thư tiên sinh nói, Trung Quốc là một dân tộc trọng văn minh, lễ nghĩa. Tôi đến Trung Quốc vài năm, có cảm nhận sâu sắc về điều này. Lương thiện cần lao, nhân ái bao dung là đặc điểm của hầu hết người dân Trung Quốc, nhưng cũng giống như trong bất cứ một trường học nổi tiếng, danh giá nào cũng vẫn có một vài học trò yếu kém. Tôi muốn hỏi một câu, dùng những lời lẽ sắc nhọn để rạch vết thương của người khác lẽ nào cũng là một ần của lễ nghĩa sao? Đáp án quá dễ trả lời, chắc chắn là không. Tôn trọng người khác cũng là tôn trọng chính mình, cuối cùng, tôi thành thực xin lỗi về hành vi lỗ mãng của mình khi nãy.”
Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao, tiếng xì xầm như tiếng nồi bị nổ bung.
Thư Hạo Nhiên định đẩy người ụ trách đang chắn trước mặt mình ra, mãi đến khi Thư Kiến một lần nữa kéo giật cổ tay anh ta, ấn
Khung cảnh hỗn loạn, không nghe rõ ông ta nói gì, chỉ thấy Thư Hạo Nhiên tức tối giật tay ra, đi thẳng. Thư Kiến nói thầm vài câu với người ụ trách rồi ung dung bước theo hướng con trai vừa đi, những người khác nhìn nhau bàn tán. Sếp Lý tinh ý, vội vàng ân công Owen và Bạch Tiểu Thuần cùng Adam rời đi trước, ông sẽ ở lại lo những việc khác.
Nhìn Tiết Vịnh Vi vẫn đứng ngây tại chỗ như o tượng gỗ, Adam nói nhỏ nhờ Bạch Tiểu Thuần đưa cô ấy về, anh sẽ cùng Owen trở về biệt thự. Toàn bộ sự việc xảy ra quá đỗi bất ngờ, Bạch Tiểu Thuần hoàn toàn không kịp suy nghĩ kỹ lưỡng, cũng không biết ải đối diện với anh thế nào, liền đồng ý.
Sau khi mọi người đi, tiếng nhạc du dương lại cất lên.
Sự hỗn loạn ban nãy như bị vùi lấp, không còn vết tích.
Có người nói công chúng rất giỏi việc lãng quên.
Lời này không sai.
Chầm chậm bước theo sau Tiết Vịnh Vi như người mất hồn, trong đầu Bạch Tiểu Thuần không ngừng lóe lên cảnh tượng Adam tung cú đấm nhanh như chớp và cô lao lên chắn trước người anh, ở một góc trái tim như có thứ gì đó đang vươn ra và lớn lên vô cùng mạnh mẽ.
“Tôi không tìm đến cái chết đâu.”
Dưới tán cây ngọc lan hoa nở trắng muốt, người con gái bước ía trước quay người, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên nụ cười nhẹ như làn gió.
“Tôi cũng không nghĩ là chị sẽ làm như vậy.” Cố gắng rút ngắn khoảng cách, Bạch Tiểu Thuần mỉm cười tươi tắn, nghịch ngợm nhếch khóe môi. “Adam bảo tôi đưa chị về là xuất át từ sự quan tâm của anh ấy.”
“Anh ấy là một người đàn ông tốt.” Giơ tay ngắt một bông hoa trên đỉnh đầu, cô ấy nhắm mắt khẽ ngửi, mỉm cười hỏi lại: “Nếu tôi nói những lời của Thư Hạo Nhiên đều là sự thật, cô có cảm thấy tôi là một đứa con gái vô cùng vô vị và vô sỉ không?”
Mùi thơm của hoa cỏ thấm đẫm lá ổi, Bạch Tiểu Thuần khựng lại, không ải vì cô ấy đã thẳng thắn thừa nhận những gì Thư Hạo Nhiên nói không ải là bịa đặt, mà vì những tính từ cô ấy dành cho chính mình.
Vô vị, vô sỉ?
Bỗng nhớ lại những giọt nước mắt thiếu chút nữa đã rơi xuống của Tiết Vịnh Vi ban nãy, cô lập tức trả lời một cách cân nhắc và khoan dung: “Quá khứ như thế nào sẽ quyết định hiện tại như thế. Cho dù anh ta nói đúng sự thật đi nữa, tôi cũng tin rằng, chẳng có ai khi sinh ra đã tình nguyện trở thành một con người mà mình không mong muốn.”
Khóe miệng hồng tươi như những bông hoa đào rực rỡ trở nên nổi bật trước những đóa ngọc lan nhẹ nhàng e ấp, Tiết Vịnh Vi mỉm cười quay đầu, một sợi tóc nâu đen rũ giữa hàng lông mi nhẹ nhàng toát lên vẻ mơ hồ khiến người ta cảm thấy chua xót: “Cô và tôi gặp nhau chỉ vỏn vẹn có vài lần, đã dùng đến hai từ tin tưởng. Bạch Tiểu Thuần, xem ra Adam nói đúng, cô là một người rất trong sáng. Thư Hạo Nhiên đã từng nói với cô rồi chứ, gia đình tôi và gia đình anh ấy gần giống nhau, chỉ có điều mẹ tôi theo nghiệp thương trường, bố theo nghiệp chính trường.”
“Anh ta đã từng nói, chị và anh ta có quá nhiều thứ giống nhau nhưng cũng không giống nhau lắm.”
“Đêm nay trời đẹp quá, rất ù hợp để uống rượu, ôn lại chuyện cũ. Cô có muốn nghe câu chuyện của tôi không?”
Chuyện nói với người thân là những chuyện thường ngày chẳng có gì đáng bàn, còn với người lạ lại có thể nói ra hết những tâm sự giấu kín trong lòng.
Cô không nhớ đã đọc được câu nói này ở đâu, cảm giác buồn man mác bỗng ùa đến, Bạch Tiểu Thuần gật đầu.
Gió thổi qua chỗ dừng chân lạnh lẽo, chiếc n treo trên đỉnh đầu đung đưa như đang nhảy múa.
Tiết Vịnh Vi rút một điếu thuốc thơm từ chiếc túi da nhỏ đeo bên người, châm lửa, lớp sơn móng tay đỏ sẫm như máu trong ánh sáng lấp lánh của chiếc gạt tàn. Tiện tay rút chiếc châm ngắn cài tóc ra, cô nhè nhẹ lắc đầu xõa tóc rồi rít một hơi thuốc.
“Trước khi kể chuyện, tôi vẫn muốn nói lời cảm ơn dang dở ban nãy.”
Tiết Vịnh Vi quay người nhìn trực diện, tư thế ngồi thẳng lưng, bắt chéo chân tạo thành nét quyến rũ khó tả.
“Bạch Tiểu Thuần, cảm ơn. Mong cô sẽ có được hạnh úc vì sự lương thiện của mình.”
“Tôi không hiểu.”
“Buổi tối hôm ở quán ăn tôi chỉ nhìn là biết cô vẫn chưa hoàn toàn quên đi mối tình với Thư Hạo Nhiên, vì thế mới muốn nói chuyện riêng với cô. Chắc cô vẫn chưa quên nội dung cuộc nói chuyện ấy, vì khi đó cô tỏ ra khá kinh ngạc.”