Thấy ba người biến mất, Thần long ba đầu đang định đuổi theo thì bỗng chợt nhận ra một cỗ khí tức quen thuộc.
Một cỗ sợ hãi từ tận sâu trong linh hồn đang bủa vây nó, thần long nhìn về phía người Thanh Mục, lập tức dừng tấn công, long thể cao lớn lui về sau mấy mét.
“Ngươi là ai? Sao Chích Dương Thương lại ở trong tay ngươi?”
Cùng thanh âm khàn khàn gầm lên từ trên không trung, Hỏa long ba đầu còn tiếp tục phun ra một cỗ trọng khí màu đen tím, mắt không chớp, nhìn chằm chằm binh khí trong tay Thanh Mục, một tia hoảng sợ chạy xẹt qua tim nó.
Mệnh cách của nó vốn thuộc lửa, còn là hung thú thượng cổ.
Cho nên có rất ít binh khí hay trận pháp có thể khắc chế được nó.
Vậy mà thiên địa lại cố tình tạo ra một Chích Dương Thương – thứ có thể thiêu đốt vạn vật, trở thành khắc tinh của nó.
Thế nhưng từ khi Bạch Quyết thượng thần vẫn lạc, Chích Dương Thương cũng biến mất theo.
Hôm nay tại sao lại xuất hiện trong tay tên tiểu tiên quân này được chứ?
“Tại hạ tên là Thanh Mục, Chích Dương Thương này là ta đã được truyền thừa ở Liễu Vọng Sơn.
Chúng ta chỉ vô tình quấy rầy tôn thượng tấn vị, kính xin hãy để cho chúng ta rời đi.” Thanh Mục trịnh trọng đáp, bình tĩnh nhìn về phía Hỏa long ba đầu.
“Nói bậy, Chích Dương Thương làm sao mà truyền thừa được?” Hỏa long ba đầu gầm to, cười nhạo một tiếng.
Ánh mắt nhìn vào Chích Dương Thương đột nhiên nổi giận: “Chẳng qua, do nhà ngươi vận khí tốt, nhặt được Chích Dương Thương mà thôi.
Tiểu tử, Chích Dương Thương nếu ở trong tay Bạch Quyết thượng thần còn có thể khiến ta kiêng kị ba phần.
Nhưng nó lại nằm ở trong tay tên tiểu tử nhà ngươi, vậy mà muốn ta dừng tay sao? Thật nực cười.
Đợi ta nuốt cả Chích Dương Thương và ngươi, tự khắc linh lực sẽ đại tăng.
Đến lúc đó, việc tấn vị lên thượng thần ắt sẽ dễ như trở bàn tay, ngay cả Thiên Đế cũng sẽ không thể gây khó dễ cho ta nữa!”
Cơ thể khổng lồ của Hỏa long ba đầu bắt đầu vặn uốn, chống lại sự uy hiếp của Chích Dương Thương.
Miệng nó há to, long tức đỏ thẫm phun ra, bao phủ lấy cả người Thanh Mục.
Sắc mặt Thanh Mục bỗng trầm xuống, tay cầm Chích Dương Thương mãnh liệt co lại.
Hỏa diễm đỏ trào ra từ trên đỉnh Chích Dương Thương, cùng quấn lấy long tức đỏ thẫm.
Hiển nhiên, lực của hỏa diễm tinh thuần hơn nhưng không thể chịu nổi sự thiêu đốt của dòng long tức vô tận này.
Khoảng cách giữa Hỏa long và Thanh Mục ngày càng gần, thậm chí còn cảm nhận được mùi hôi tanh trong miệng nó.
Sắc mặt Thanh Mục dần trở nên trắng bệch, mồ hôi theo trán đổ xuống.
Cổ tay nắm lấy Chích Dương Thương đang bị long tức rạch ra nhiều vết thương.
Hỏa long trông thấy bộ dạng Thanh Mục thê thảm, trong mắt xẹt qua tia đắc ý, móng vuốt của nó bất ngờ lao về phía thân ảnh màu đen.
“Đi chết đi!”
Thời điểm sắp vồ lấy Thanh Mục, máu tươi từ các vết thương đã nhỏ xuống chiếc vòng đá đen cùng Chích Dương Thương.
Ngay lập tức, một luồng kim quang lấp lánh phát ra từ vòng đá và Chích Dương Thương, đánh về phía móng vuốt ấy.
Luồng kim quang xuyên qua móng vuốt của nó, lao thẳng về phía một cái đầu rồng.
Trong nháy mắt, cái đầu kia đã hóa thành tro bụi, không để lại một chút dấu vết nào.
Thanh Mục sững sờ nhìn chiếc vòng đá trên cổ tay, đột nhiên một trận đau đầu kéo đến, làm sắc mặt càng trở nên trắng bệch.
Nhận thấy Hỏa long ba đầu không phản ứng nữa, Thanh Mục nhanh chóng thu lại Chích Dương Thương, thân hình khẽ động, nháy mắt đã biến mất khỏi rừng đào.
Cùng lúc đó, ở trong làn sương mù bên ngoài Uyên Lĩnh Chiểu Trạch, Hậu Trì cũng cảm nhận được vòng đá đang trở nên nóng rực, ấn ký được khắc trên đó tựa hồ càng ngày càng rõ hơn.
Vào khoảnh khắc Thanh Mục biến mất, cả cơ thể to lớn của hỏa long quay cuồng trong không trung, miệng gầm rú vô cùng phẫm nộ: “Ngươi dám hủy mất một đầu của ta! Thanh Mục, bản tôn và ngươi quyết không đội trời chung!”
Bên ngoài Uyên Lĩnh Chiểu Trạch, ba người đang định đi vào lại thì thấy Thanh Mục ngự thượng đi ra, ai nấy đều vui mừng, nhanh chóng đáp mây rời khỏi đây.
Nửa canh giờ sau bốn người cách Uyên Lĩnh Chiểu Trạch ngàn dặm, Hậu Trì quan sát sắc mặt tái nhợt của Thanh Mục, tay không tự giác xiết chặt.
Thanh Mục thấy vẻ mặt lo lắng của Hậu Trì, lấy tay xoa nhẹ đầu nàng, mỉm cười : “Hậu Trì, đừng lo lắng.
Ta không sao.” Hắn cầm chặt hai bàn tay của nàng, chậm rãi mở ra, thấy dấu móng tay mờ mờ trong lòng bàn tay trắng nõn, nét đau lòng lộ ra trên mắt y.
Sau đó, hắn nhẹ nắm tay nàng, vỗ lấy tấm lưng đang cứng nhắc: “Hậu Trì, ta không sao.”
Nửa ngày sau, Hậu Trì mới chôn mặt trên vai của Thanh Mục, rầu rĩ nói: “Là ta vô dụng.”
Thanh Mục lắc đầu, cảm giác được từng cơn đau buốt trong đầu, cắn răng, hắn cố gắng bình ổn lại khí tức rồi mới nói: “Không phải, Hậu Trì à, chuyện này không liên quan đến nàng.”
Thấy biểu hiện của Hậu Trì lúc này, Phượng Nhiễm sờ mũi, hiểu rằng tiểu thần quân này đang không thoải mái.
Nàng đành đứng qua một bên, Cảnh Giản thấy Thanh Mục và Hậu Trì ở chung với nhau, trong mắt có phần sáng tỏ, lại thấy khuôn mặt đau khổ của Phượng Nhiễm, bèn định hòa hoãn bầu không khí: “Phượng Nhiễm thượng quân, đa tạ ngươi ban nãy xuất thủ cứu giúp ta trong rừng đào.”
“Không cần cảm tạ ta.” Phượng Nhiễm lạnh lùng nhìn hắn, đáy mât dâng lên một tia trào phúng: “Nhị điện hạ chẳng lẽ không biết ta từng được thụ yêu ngàn năm ở đó nuôi lớn sao? Trận pháp trong rừng đào là do lão gia hỏa kia để lại đấy, ngươi muốn cảm tạ thì cảm tạ lão đi, không liên quan đến ta!”
“Lão thụ yêu đó…”
Cảnh Giản sững người trước ánh mắt lạnh như băng của Phượng Nhiễm, thụ yêu ngàn năm kia đã từng sống ở Uyên Lĩnh Chiểu Trạch, nơi Phượng Nhiễm tu luyện… Còn rừng đào đó, giống như nghĩ ra điều gì đó, đáy lòng vốn đang vui mừng của hắn bỗng chợt lạnh buốt.
“Xem ra, Nhị điện hạ đã nhớ ra, cách đây vạn năm, người mà ngươi muốn tạ ơn đã sớm chết trong đại chiến giữa hai giới tiên yêu ở Uyên Lĩnh Chiểu Trạch, dưới tay huynh trưởng của ngươi rồi.
Từng chữ lạnh lùng, sắc bén như đao truyền vào tai Cảnh Giản.
Trông thấy cừu hận và chán ghét trong mắt Phượng Nhiễm, hắn liền hít một hơi dài, sắc mặt y từ tái nhợt chuyển sang trắng bệch, bàn tay hường về phía Phượng Nhiễm cũng vô lực rũ xuống, ánh mắt cực kỳ ảm đạm.
Nàng nhất định sẽ không biết rằng ta đã mất bao lâu để tìm nàng… Phượng Nhiễm.
Vạn năm nay, ta đã ra vào Uyên Lĩnh Chiểu Trạch vô số lần.
Lần này cũng không ngoại lệ, thế nhưng ta lại không ngờ người con gái cứu ta năm xưa lại là nàng.
Vạn năm trước, khi hắn còn trẻ, đã vào Uyên Lĩnh Chiểu Trạch rèn luyện.
Vì một lần đại chiến với yêu thú nên bị trọng thương, bất tỉnh trong rừng đào.
Hắn được một cô gái cứu sống, người con gái kia không lớn lắm, nhìn qua là biết yêu thú mới sinh nhưng tính tình lại rất ương ngạnh.
Đôi mắt phượng cực kỳ lanh lợi, không biết vì sao lúc ấy hắn không thể nhìn thấu được bản thể của nàng, tỉnh lại thì đã thấy bản thân bị ném vào sương mù bên ngoài Uyên Lĩnh Chiểu Trạch.
Bởi vì bị trọng thương, đợi đến lúc hắn bình phục đã qua mấy trăm năm, lúc ấy mới biết bản thân đã bỏ lỡ mất trận đại chiến tiên yêu đó.
Đến khi hắn quay lại Uyên Lĩnh Chiểu Trạch để tìm người con gái khi xưa, nàng đã không còn ở chốn cũ.
Che giấu đi sự ảm đảm trong mắt, Cảnh Giản thu tay lại, nắm chặt thành quyền, gương mặt khôi phục lại sự ôn hòa như trước: “Phượng Nhiễm, chuyện trước kia của huynh trưởng, Cảnh Giản nguyện một mình gánh vác.”
“Một mình gánh vác? Thần hành của lão già ấy đã bị diệt, còn không thể luân hồi.
Cảnh Giản, ngươi định gánh vác thế nào?” Phượng Nhiễm lạnh lùng liếc Cảnh Giản, rồi lại vì sự nghiêm túc của hắn mà khẽ giật mình, đáy lòng nổi lên một tia quái dị.
Gia hỏa này, không giống như đang nói đùa… Vậy thì đã sao, nàng tức giận quay đi chỗ khác thì phát hiện ra trán của Thanh Mục trở nên đỏ thẫm.
“Thanh Mục, ngươi làm sao vậy?”
Nghe giọng nói của Phượng Nhiễm, Hậu Trì bất giác rùng mình, vội giãy ra khỏi lòng Thanh Mục.
Tơ máu đỏ thẫm đang hiện lên trán Thanh Mục rồi từ từ lan ra khắp người, Thanh Mục nhếch miệng, mồ hôi lạnh cứ thế tuôn ra.
“Hỏa long ba đầu đã lên được bán thần, long tức của nó quá mạnh, đã xâm nhập vào cơ thể của Thanh Mục thượng quân.” Cảnh Giản vội vàng chạy tới, dùng linh lức do thám trong cơ thể Thanh Mục.
“Hậu Trì, đừng lo lắng quá.” Thanh Mục cố mỉm cười, trấn an Hậu Trì.
“Không sao đâu, ta còn có đan dược phụ thần để lại…” Hậu Trì cởi túi Càn Khôn bên hông mình, bắt đầu tìm kiếm.
“Thượng thần, vô dụng thôi.
Hỏa long ba đầu là thượng cổ hung thú, long tức quá mức bá đạo.
Nó đang dần dần hủy đi tiên lực của Thanh Mục thượng quân.
Khi tiên căn hoàn toàn bị phá mất, phụ hoàng ta từng nói, sẽ không có loại tiên dược nào có thể cứu được nữa.”
Hậu Trì đang tìm thuốc khẽ dừng lại, ngẩng đầu nhìn Thanh Mục, tơ máu đã lan đến gần cổ, đồng tử vốn màu đen cũng đã nhiễm đỏ.
“Còn ai có thể cứu hắn?” Hậu Trì quay đầu, không chớp mắt lạnh lùng nhìn Cảnh Giản.
Như bị băng lãnh trong mắt Hậu Trì khiến hắn ngưng lại, Cảnh Giản ngập ngừng: “Long tức của hỏa long tuy lợi hại, nhưng dù sao cũng chỉ là bán thần mà thôi.
Nếu dùng long mạch mạnh hơn truyền vào cơ thể hắn, có thể giải được.”
Nghe vậy, ba người đều sững sốt, long mạch mạnh hơn! Hỏa long ba đầu đã là bán thần, mạnh hơn nó thì chỉ có Ngũ Trảo Kim Long là Thiên Đế và Thượng Cổ Giao Long là Cổ Quân thượng thần thôi.
Cổ Quân thượng thần sớm đã chẳng biết tung tích, người duy nhất có thể cứu chỉ có… Thiên Đế trên Cửu Trọng Thiên!
Thế nhưng long mạch chính là căn nguyên của thần long, Thiên Đế làm sao có thể đơn giản đáp ứng được? Cho dù Cảnh Giản tự mình ra mặt cầu ông ta, chắc gì có thể thành công dễ dàng.
“Trở về Liễu Vọng Sơn.” Thanh Mục không hề nghĩ ngợi, bắt lấy tay Hậu Trì, chau mày nói với Phượng Nhiễm.
Bàn tay bị bắt lấy, cảm nhận thấy luồng hơi nóng từ người, Hậu Trì nhắm mắt rồi mở ra, bình tĩnh nhìn về phía Thanh Mục: “Không, chúng ta đi Thiên Cung.”
“Hậu Trì…” Phượng Nhiễm đứng phắt dậy, không thể tin nhìn về phía thân ảnh thẳng tắp của Hậu Trì.
Rời khỏi Thanh Trì Cung ban đầu là để đi tìm Bách Huyền, nhưng dù khó khăn tới mấy, Hậu Trì vẫn chưa từng nghĩ tới việc phải đi cầu xin Thiên Đế trợ giúp.
“Không được, Hậu Trì! Ngươi không thể tới Thiên Cung.” Gương mặt Thanh Mục dù trắng bệch vẫn vô cùng kiên định: “Vô luận thế nào, ngươi cũng không thể vì ta mà đi cầu xin Thiên Đế.
Tuyệt đối không được!”
“Cho dù linh mạch ta bị hủy hết, biến thành phàm nhân, ngươi tuyệt đối không thể đi tới Cửu Trọng Thiên Cung được.”
Hậu Trì không lên tiếng nhìn Thanh Mục.
Không khí nhất thời trầm xuống, tiên vân lơ lửng ở phía chân trời.
Phượng Nhiễm cau mày, ấp úng đứng một bên, Cảnh Giản ở bên cạnh nàng cũng thở dài.
Nếu Thanh Mục kiên quyết không vào Thiên Cung thì không còn cách nào cứu hắn được nữa.
Bị long tức của Hỏa long thâm nhập, nhiều nhất là trong một tháng hắn sẽ bị hủy hết linh mạch, không khác gì người thường.
“Phụ thần ta từng nói, nếu có một ngày song toàn không thể tương đắc, sẽ phải chọn lấy bên trọng đại hơn.
Thanh Mục, ta nhất định phải đi Thiên Cung.”
Chiếc vòng đá trên cổ tay của Hậu Trì đột nhiên phát ra một cỗ linh lực cường đại, quấn lấy người Thanh Mục.
Hai mắt Thanh Mục nhắm nghiền lại.
“Hậu Trì…” Sắc mặt Phượng Nhiễm đại biến, thất thanh nói: “Ngươi có thể sử dụng được sức mạnh của vòng đá sao?”
Thanh Mục đang bị thương, vậy mà chiếc vòng này lại đơn giản chế trụ được, chẳng phải quá cổ quái sao?
“Vừa rồi ở bên ngoài Uyên Lĩnh Chiểu Trạch thì đột nhiên nó có thể ngưng tụ linh lực rồi.”
Trong lúc Hậu Trì nói chuyện, Phượng Nhiễm ngạc nhiên đã chứng kiến hết mọi việc xảy ra.
Một cỗ linh lực màu đen tràn ra từ chiếc vòng, xâm nhập vào cơ thể Hậu Trì.
Cơ hồ trong khoảnh khắc đó, bố y xanh lam trên người nàng đã hóa thành trường bào đỏ tía kiểu cổ xưa, đại khai đại hợp, nàng trông giống hệt như phong thái lúc ở Đại Trạch Sơn, hấp dẫn lòng người một cách độc nhất vô nhị.
Tựa như, trong khoảnh khắc đã đổi thay thành người khác.
“Hậu Trì.” Phượng Nhiễm thì thào, cánh tay đang duỗi ra chậm rãi thu lại.
Quan sát thân ảnh ấy, trong người nàng len lỏi một loại cảm giác vừa hốt hoảng vừa kinh diễm.
Thấy Hậu Trì như thế, sắc mặt tái nhợt của Cảnh Giản nổi lên vẻ kỳ dị, đáy mắt xẹt qua tia vô cùng bất ngờ.
Nếu mẫu hậu nhìn thấy Hậu Trì lúc này… Liệu bà có hối hận vì đã bỏ lỡ những năm tháng nàng ấy trưởng thành không?.