Tiên Giới Tẩu Tư Phạm

“Gặp ác mộng sao?” Sở Mặc khẩn trương đánh giá Tiêu Dật một cái, sau khi xác định Tiêu Dật không sao, bước nhanh tới trước mặt Tiêu Dật, vuốt tóc y.

Tiêu Dật “ừ” một tiếng, nghiêng đầu ôm Sở Mặc, vùi mặt vào eo hắn. Cảm thụ khí tức quen thuộc bên cạnh, nhịp đập trái tim mới dần bình ổn lại, tia sáng vàng nhạt ở ngực tản đi, căn phòng lại lần nữa trở về tăm tối.

Sở Mặc không điểm đèn, yên tĩnh ôm Tiêu Dật trong bóng tối, một tay nhẹ vuốt lưng Tiêu Dật, “Mơ thấy cái gì?’

Sở Mặc thấp giọng hỏi. Có lẽ do mấy lần thần cách trong người Tiêu Dật ghép lại hoàn chỉnh đều do Sở Mặc cố công, hắn dường như đã có một mối liên hệ kỳ diệu với thần cách trong người Tiêu Dật. Vừa rồi, Sở Mặc không hiểu sao cảm ứng dược dao động thần cách trong người Tiêu Dật, dao động này quá mức kịch liệt, tới mức Sở Mặc lo lắng Tiêu Dật có phải gặp chuyện rồi không, trực tiếp mượn ma pháp truyền tống trận mà sở thiên công đang nghiên cứu chạy tới đây.

Tiêu Dật trầm mặc một chút, ôm eo Sở Mặc cọ cọ, thấp giọng mở miệng, “Tôi mơ thấy tôi trở về Tiêu gia, sống cùng người Tiêu gia.”

Sở Mặc đang vỗ lưng Tiêu Dật chợt ngừng động tác, nói: “Sau đó thì sao?”

Lần này thời gian trầm mặc của Tiêu Dật càng dài, dài tới mức Sở Mặc cho rằng y có phải đã quên nội dung trong mơ không, Tiêu Dật mới tiếp tục nói, “Trong nội thể của tôi không có tiên cách, cũng không có thần cách, chỉ là một người bình thường. Cuộc sống tại Tiêu gia không hề như ý, không bao lâu tôi đã chết rồi.”

Tiêu Dật nói năng bình tĩnh, nhưng tim Sở Mặc lại giống như thình lình bị bóp nghẹn, trầm nặng tới mức thở không nổi. Hắn ôm chặt Tiêu Dật, cúi đầu hôn xuống đầu Tiêu Dật mấy cái, nhẹ giọng an ủi.

“Xuỵt, chỉ là một giấc mơ thôi.”

“Tôi biết, chỉ là mơ!” Tiêu Dật thấp giọng lặp lại, yên tâm dựa vào lòng Sở Mặc. Quỹ tích kiếp này đã hoàn toàn khác kiếp trước, y cũng sẽ không nhận lại Tiêu gia. Tuy y vẫn luôn tồn tại nghi vấn về cái chết kiếp trước, nhưng tất cả đã thay đổi rồi, y rất khó tìm được chân tướng kiếp trước. Trong mộng lời của Tiêu Dương tựa hồ chỉ mũi giáo lên Tiêu Khắc, nhưng theo như những gì Tiêu Dật biết, trong Tiêu gia Tiêu Khắc hoàn toàn như một kẻ tàng hình.

Nghĩ tới đây, Tiêu Dật do dự ngẩng đầu, nhìn Sở Mặc, “Anh từng nghe qua về Tiêu Khắc chưa?”

Sở Mặc ngây ra, sờ mặt Tiêu Dật, thấp giọng nói, “Sao lại nghĩ tới Tiêu Khắc” Hắn nhớ chưa từng nhắc tới chuyện của Tiêu Khắc với Tiêu Dật, lẽ nào tiểu Dật vẫn luôn lén quan tâm Tiêu gia?

Tiêu Dật không lập tức trả lời, mà giãy ra khỏi vòng ôm của Sở Mặc, lùi lùi vào bên trong giường, bảo Sở Mặc cùng lên. Cho tới khi Sở Mặc cởi áo ngoài, ôm Tiêu Dật vào lòng lần nữa, Tiêu Dật mới nhẹ giọng nói, “Tôi nghe nói hắn là nhị ca của Tiêu Dương, hắn là người thế nào?”

Thời gian Tiêu Dật và Sở Mặc bên nhau lâu rồi, cũng biết sự tồn tại của những ám vệ kim ngư vệ, nghĩ chắc Tiêu gia cũng không thoát được sự giám thị của tiên đình. Bất kể Tiêu Khắc có thật sự không chút cảm giác tồn tại nào như y nhớ không, hay là cố ý giả vờ, Sở Mặc chắc đều biết rõ hơn một chút. Đối với vấn đề của Tiêu Dật, Sở Mặc sau khi chần chờ một lát thì nhẹ nhàng nói chuyện Tiêu Khắc là dư nghiệt Vân Lam ra. Trước đó hắn không nói là vì vẫn luôn muốn giảm bớt sự tồn tại của Tiêu gia trước mặt Tiêu Dật, cố gắng bài trừ tin tức của Tiêu gia ra khỏi cuộc sống của Tiêu Dật. Hiện tại Tiêu Dật đã hỏi, Sở Mặc cũng không tiếp tục che giấu, dù sao không lâu nữa Tiêu Dật cũng sẽ biết thôi.

“Dư nghiệt Vân Lam?” Tiêu Dật rõ ràng vô cùng ngạc nhiên, “Vậy Tiêu Dương thì sao?”

Sở Mặc vẫn nhớ chuyện lần trước lừa Tiêu Dật Tiêu Dương là dư nghiệt Vân Lam, lập tức giải thích, “Tiêu Dương chắc là bị Tiêu Khắc tính kế.”

Tiêu Dật đoán được gì đó, “Tiêu Khắc là muốn làm gia chủ của Tiêu gia sao?” Nếu không phải vậy, Tiêu Dật không tìm được lý do nào khác mà Tiêu Khắc phải gia nhập Vân Lam.

Sở Mặc gật đầu, trầm giọng nói, “Tiêu Khắc tại Tiêu gia luôn như kẻ vô hình. Tiêu gia đã xác định người thừa kế là Tiêu Tấn, Tiêu Khắc muốn thượng vị, dựa vào con đường bình thường là hoàn toàn không có khả năng, chỉ có thể dùng chút bàn môn tà đạo.”

Trước đó thám tử kim ngư vệ cài vào Tiêu gia cũng bị biểu hiện của Tiêu Khắc lừa gạt, vẫn không đặt Tiêu Khắc trong mắt. Cho tới sau chuyện Linh Hư cảnh, bọn họ mới đặt trọng điểm lên người Tiêu Khắc. Khiến Sở Mặc kinh ngạc là, trong bất tri bất giác Tiêu Khắc không ngờ đã thò tay tới cạnh Tiêu Tấn và Tiêu Dương. Mấy lần Tiêu Dương xông vào họa đứng sau đều có bóng dáng Tiêu Khắc đâm thọt. Nếu không phải Sở Trầm Uyên nhất định muốn lưu Tiêu Khắc lại để câu người đứng sau lưng hắn ra, Tiêu Khắc sớm đã bị kim ngư vệ bắt vào tiên lao rồi. Hiện tại có Vân Trạch Hải, sự tồn tại của Tiêu Khắc cũng trở nên có thể có có thể không.

Tiêu Dật không biết những điều ẩn sau Tiêu Khắc, hiện tại y chỉ chú ý chuyện Tiêu Khắc câu kết với dư nghiệt Vân Lam. Liên hệ tới câu nói của Tiêu Dương trong mộng, Tiêu Dật lờ mờ hiện ra một suy nghĩ. Sau trọng sinh y chỉ thay đổi quỹ tích của bản thân và những người thân cận mình, đối với Tiêu Khắc mà nói, kiếp này nếu hắn câu kết với dư nghiệt Vân Lam, vậy kiếp trước nói không chừng cũng là như thế. Nếu là vậy, tin tức dư nghiệt Vân Lam thả yêu thú trong tiên lao ra hắn khẳng định được biết. Vậy thì kiếp trước Tiêu Khắc tính kế Tiêu Dương, dẫn dụ Tiêu Dương tới sông Linh Hư, nhân lúc hỗn loạn khiến Tiêu Dương xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cũng dễ hiểu.

Nghĩ thông rồi, chuyện sau đó cũng không khó đoán nữa. Nếu y chết rồi, ông ngoại nhất định sẽ trút giận lên đầu Tiêu Dương, thuận tiện trút giận lên người Tiêu Tấn. Mà Tiêu Khắc vẫn luôn bị Tiêu Dương ức hiếp, ai sẽ tin rằng tất cả đều do hắn sắp đặt. Giải quyết Tiêu Dương và Tiêu Tấn rồi, hậu bối Tiêu gia không còn ai, Tiêu Khắc thượng vị cũng là chuyện thuận lý thành chương.

Suy đoán của Tiêu Dật không sai, trên thực tế, kiếp trước Tiêu Khắc hành động chính là như vậy. Thân là thứ tử không nổi bật nhất Tiêu gia, Tiêu Khắc che giấu tất cả dã tâm dưới vẻ ngoài hàm hậu. Vốn Tiêu Khắc câu kết với dư nghiệt Vân Lam, là muốn mượn thế lực Vân Lam để lên làm gia chủ Tiêu gia, ai ngờ trong lúc kế hoạch của hắn tiến hành từng bước, Tiêu Dật đột nhiên lại bị đón về. Điều này có nghĩa là nếu hắn muốn ngồi lên vị trí gia chủ Tiêu gia, trừ Tiêu Tấn xong lại có thêm một kẻ cản đường.

Tiêu Khắc không thích Tiêu Dật, vẫn luôn ở sau lưng xúi bẩy Tiêu Dương động thủ. Tiêu Dương sợ Tiêu Dật sẽ thay thế vị trí của Tiêu Tấn, ba lần bốn lượt tìm Tiêu Dật gây phiền. Chỉ là Tiêu Đỉnh Lâu tuy biểu hiện vô cùng lạnh nhạt với Tiêu Dật, nhưng vẫn luôn âm thầm bảo hộ Tiêu Dật. Tiêu Dương thầm bất mãn, nhưng không dám quá mức lộng hành tại lão trạch Tiêu gia. Tiêu Khắc giả vờ vô ý đề nghị nhân lúc tổ phụ không có mặt mang Tiêu Dật ra khỏi tổ trạch, đến lúc đó Tiêu Dương ức hiếp Tiêu Dật thế nào cũng được, có cho Tiêu Dật cũng không dám trở về cáo trạng.

Chuyện sau đó giống như những gì Tiêu Dật đã nhớ, Tiêu Dương lấy danh nghĩa tuần thị sản nghiệp gia tộc mang Tiêu Dật ra khỏi Tiêu gia, Tiêu Khắc từng bước dẫn dụ Tiêu Dương đến sông Linh Hư. Hắn nhận được tin, kim ngư vệ đang vây một con Trì Mu ở đây. Tất cả những gì tiếp theo đều thuận theo kế hoạch của Tiêu Khắc, Tiêu Dật chết, Lục Thiệp Xuyên tức giận. Nhưng Tiêu Khắc không ngờ một điều là, Lục Thiệp Xuyên dưới cơn kích thích to lớn, giận lây không chỉ Tiêu Dương và Tiêu Tấn, mà tất cả những người đồng bối với Tiêu Dật trong Tiêu gia. Bất kể Tiêu Dật chết là do ai sắp đặt, cũng đều là vì địa vị gia chủ Tiêu gia. Lục Thiệp Xuyên triệt để trở mặt với Tiêu gia, giết chết tất cả những người đồng bối với Tiêu Dật trong Tiêu gia, cắt đứt người kế thừa đời này của Tiêu gia.

Tiêu Dật không biết những chuyện xảy ra sau đó vào kiếp trước, đoán được Tiêu Khắc có thể là hung thủ đã hại chết y, cũng không thể khiến tâm tình y tốt hơn một chút.

Tiêu Dật trầm mặc khiến Sở Mặc lo lắng, hắn hôn Tiêu Dật, bảo đảm, “Dừng nghĩ chuyện của Tiêu gia nữa, Tiêu Khắc câu kết với dư nghiệt Vân Lam có chứng cứ xác thực, Sở Trầm Uyên sẽ không bỏ qua cho hắn.”

Tiêu Dật gật đầu, bất kể suy đoán của y là thật hay giả. Tiêu Khắc bị tiên đình nhắm trúng, khẳng định sẽ không có kết cục tốt. Chuyện kiếp trước cứ cho nó qua đi, y không muốn có bất cứ quan hệ nào với Tiêu gia nữa.

Tiêu Dật nghĩ rất tốt, nhưng chuyện lại không phát triển theo mong muốn của y.

Đại trạch Tiêu gia, Tiêu Khắc vặn nát thẻ ngọc trong tay, vẻ mặt âm trầm, hung tợn đá bàn sách trước mặt. Trong thẻ ngọc là liên lạc của Vân Lam với hắn, so với hăm hở hùng hồn lần trước, lần này giọng điệu của người Vân Lam thấp điệu đi rất nhiều. Tiêu Khắc cho dù vẫn không ra khỏi cửa, cũng đoán được gần đây Vân Lam không dễ chịu gì. Nhưng hắn lo lắng không phải là hoàn cảnh gần đây của Vân Lam, dù sao Vân Lam có thể sinh tồn lâu như thế dưới vòng vây của tiên đình, hắn tin tránh né phiền phức lần này cũng không phải là nan đề gì. Chân chính khiến Tiêu Khắc bực bội là cục diện Vân Lam thế yếu, như thế hắn sẽ không cách nào mượn thế lực Vân Lam tranh đoạt thân phận gia chủ Tiêu gia. Toàn bộ bố trí của hắn nhiều năm nay phí trắng rồi, tất cả lại phải bắt đầu lại, nhưng hắn đã không đợi nổi nữa.

Tiêu Khắc bực dọc đạp bàn sách mấy đạp rồi rất nhanh bình tĩnh lại. Hắn nghĩ tới tin tức người an bài bên cạnh Tiêu Tấn truyền về, tuy vẫn không xác định được độ thật giả của tin này, nhưng không có lửa sao có khói, nói không ra thì cũng chỉ có thể lợi dụng tin tức đó. Nói ra thì, vì Tiêu Dật và Sở Mặc quá thân cận, Tiêu Khắc vẫn luôn tránh né dính dáng tới Tiêu Dật. Nhưng hiện tại hắn muốn nhanh chóng kéo Tiêu Tấn xuống, không thể không đánh chủ ý lên đầu Tiêu Dật.

Tiêu Khắc biết chuyện Tiêu Dật không có hứng thú với Tiêu gia, nhưng nếu như liên quan tới chân tướng Lục Mẫn Nương qua đời năm đó thì sao? Hắn không tin Tiêu Dật sau khi nghe được tin tức đó, còn có thể không chút dao động đối với việc Tiêu Tấn trở thành gia chủ tiếp theo của Tiêu gia.

Tiêu Khắc nhanh chóng tính toán trong lòng, làm sao truyền tin tức này tới tai Tiêu Dật.

~.~

Sau khi trải qua mấy ngày tạo thế, tuyển tú ngừng gần một tháng lại bắt đầu khởi động. Vì ảnh hưởng của chuyện tại Linh Hư cảnh quá ác liệt, Tiêu Dật vì tránh cho tuyển tú lần này hiệu quả không như trước, đặc biệt mời Bạch Vi đảm nhận nhà thiết kế hình tượng của tuyển tú, tranh thủ cho chúng nhân tiên giới hưởng thụ thị giác khác nhau.

Đây là lần đầu tiên Bạch Vi tới tiên giới, đi cùng cô còn có Bạch Kỳ. Hiện tại Tiêu Dật đã không cần lo lắng sở tuần kiểm sẽ tìm y gây phiền, nhưng vì sự an toàn của Bạch Vi và Bạch Kỳ, y vẫn tìm Trì Mu tới làm vệ sĩ cho hai người.

Giống như báo con hồi trước, Bạch Vi sau khi thấy hổ con màu trắng do Trì Mu hóa thành đã lập tức yêu thích Trì Mu, trực tiếp ôm nó vào trong lòng nắn vuốt nửa ngày. Trì Mu đáng thương bị Bạch Vi nắn vuốt tới đầu choáng mắt hoa, mấy lần muốn giãy khỏi ma trảo của Bạch Vi, nhưng đều phải lặng lẽ nhẫn nhịn sau khi nhìn thấy ánh mắt cảnh cảo của Tiêu Dật.

Bạch Vi phát hiện Trì Mu tựa hồ không có tinh thần, lo lắng nói, “Tiểu hổ không sao chứ?”

Trì Mu lập tức khẩn thiết nhìn Tiêu Dật, hy vọng Tiêu Dật có thể thay nó nói một câu có sao.

Tiêu Dật lộ ra nụ cười không mang ý tốt với Trì Mu, nghiêm túc nói với Bạch Vi, “Tiểu hổ không sao, nó đang làm nũng với chị, nhắc chị nên gãi bụng cho nó.”

Trì Mu, “…”

Tên Tiêu Dật khốn kiếp! Ta nhớ ngươi rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui