Tiên Mãn Cung Đường

Xe ngựa hoàng gia đến nghênh đón đã đậu tại bến tàu từ lâu, thấy thuyền lớn cập bờ, Ngự Lâm Quân liền tiến lên ngăn đám người chào đón, mở ra một con đường.

Cảnh vương đi xuống thuyền lớn, thị vệ áo đen nhanh chóng tụ lại bên cạnh hắn.

"Cảnh vương điện hạ quả thật là tuấn mỹ phi phàm." Các tiểu thư ở nhã gian cách vách kích động không thôi.

"Truyền thuyết đôi mắt y đa tình độc nhất, chỉ cần liếc mắt một cái, sẽ làm người ta cả đời khó quên." Một cái khác tiểu thư si ngốc nói.

Tô Dự giật giật khóe miệng, nói cả nửa ngày, mấy tiểu thư này căn bản là chưa thấy qua Cảnh vương! Quay đầu nhìn đám người cuồng nhiệt phía dưới, bãi biển bằng phẳng, Cảnh vương đi trên bãi biển, đa số người đều bị người trước mặt ngăn trở tầm mắt, căn bản nhìn không tới, mà Cảnh vương mới vài bước liền leo lên xe ngựa Hoàng gia, cho dù là đứng ở hàng trước nhất sợ là cũng chẳng thể nhìn thấy hai mắt y đâu.

"Những dân chúng này, thật sự biết mặt Cảnh vương sao?" Tô Dự thập phần hoài nghi, những người này có khả năng căn bản là không biết Cảnh vương lớn lên có cái bộ dáng gì, ngẫm lại, Hoàng thượng và Cảnh vương bộ dạng giống nhau như thế, lúc hắn và Hoàng thượng đi trên đường cái, như thế nào lại không có ai nhận ra chứ?

"Không nhận biết." Hoàng đế bệ hạ ăn luôn một con tôm cuối cùng, xoa xoa tay, liếc liếc mắt nhìn cảnh tượng dưới lầu, hơi có chút sung sướng khi người gặp họa.

Cảnh vương là Thân vương một nước, lại thường niên đóng giữ nơi Đông Hải, dân chúng kinh thành gặp qua hắn tự nhiên đã ít lại càng ít, mà những vị tiểu thư khuê các nửa bước không ra khỏi cửa kia, như thế nào có thể gặp qua Cảnh vương? Hết thảy, đều là truyền thuyết mà thôi......

Chuyện phải bắt đầu kể từ vị tiểu thư hồng nhan bạc mệnh của Trường Xuân Hầu phủ.

Hai năm trước, tháng chạp, Thái Hậu mở tiệc chiêu đãi mệnh phụ phu nhân.

Loại cung yến này là do các phu nhân chắp nối với nhau, tạo thời cơ để bắc cầu nối tơ hồng, nên các cáo mệnh phu nhân nhà cao quan huân quý đa số đều mang theo nữ nhi sủng ái hoặc là em gái của chồng mình.

Vị Sầm tiểu thư này chính là muội muội nhỏ nhất của Trường Xuân Hầu, từ nhỏ thể nhược nhiều bệnh nên rất được huynh trưởng yêu thương. Yến hội trong Noãn Các lửa than đốt quá nhiều, điều này làm cho Sầm tiểu thư thể hư có chút chịu không nổi, liền đi ra ngoài hóng gió. Đi tới đi lui, bất tri bất giác lại đi đến bên một tiểu hồ.

Bên hồ tịch mai đang thời nở rộ, xa xa liền có thể ngửi được một cỗ thanh hương, mà nơi cuối hương hoa, có một thân ảnh thon dài, khoanh tay mà đứng. Người nọ mặc cẩm bào màu xanh ngọc, tay áo phất phơ, đầu đội ngọc quan bằng lụa bạch ngân, thái dương một sợi tơ xanh buông xuống, đem gương mặt gần như hoàn mỹ kia như giấu như không.

"Dám hỏi vị công tử này......" Sầm tiểu thư nhìn xem có chút ngây ngốc, quên mất nơi này vốn không nên có nam tử xuất hiện, thử thăm dò tiến lên.


Người nọ quay đầu, khiến cho Sầm tiểu thư có thể thấy rõ cặp mắt mang theo tiếu ý đào hoa ấy.

Đuôi mắt nhược đào hoa, không tô mà đỏ; Mắt sáng nhược thủy vụ, đảo đảo sinh tình.

Nam tử tuấn mỹ trông thấy nàng, dường như có chút sửng sốt, môi mỏng khẽ mở, "Đừng đi về phía trước!"

"A?" Sầm tiểu thư chỉ lo nhìn người nên không chú ý, bản thân đã đạp lên mặt hồ đóng băng. Rắc rắc rắc, miếng băng mỏng không chống đỡ nổi sức nặng của Sầm tiểu thư, nhanh chóng xuất hiện vết nứt, không đợi nàng kịp phản ứng, liền ùm một tiếng ngã vào trong nước.

Mỹ nam tử thần bí kia tự nhiên chính là Cảnh vương điện hạ, thấy thế mũi chân điểm nhẹ, phi thân bay qua, cầm chặt áo Sầm tiểu thư, đem phần còn chưa chìm vào trong nước kéo ra, ném đi, a, không, là nhẹ nhàng đặt tới bên bờ. Thấy nàng bị lạnh đến sắc mặt tím tái, liền cởi ngoại bào bao lấy thân hình mảnh mai của nàng.

Thẳng đến khi nam tử tuấn mỹ kia gọi cung nhân đưa nàng về Noãn Các, Sầm tiểu thư mới biết được, người cứu mình chính là Cảnh vương điện hạ.

"Sau đó thì sao?" Tô Dự chọt chọt Hoàng đế bệ hạ nằm trên đùi hắn.

Xe ngựa lắc lư, từ Đông Giao đến hoàng cung phải tốn hai canh giờ, miêu đại gia mệt rã rời kể chuyện xưa mà không chịu trách nhiệm, giảng một nửa liền sẽ ngủ mất, cho nên To Dự thỉnh thoảng lại đốc xúc một chút.

Hoàng đế bệ hạ ngáp một cái, "Sau đó nàng chết." Nói xong, thò tay ôm lấy eo Tô Dự, chuẩn bị ngủ một giấc.

"Uy!" Tô Dự đẩy Hoàng thượng một phen, nào có ai kể chuyện xưa như vậy a, "Chết như thế nào?"

"Bệnh chết." Hoàng thượng đánh cái tay không ngừng chọt vai y, không kiên nhẫn đem lời nói xong.

Sầm tiểu thư từ nhỏ thân thể đã không tốt, giữa mùa đông khắc nghiệt lại ngã xuống nước đóng băng, trở về liền sinh bệnh nặng, trị thế nào cũng không hết, cuối cùng hồng nhan bạc mệnh, hương tiêu ngọc vẫn.

Sau đó, trong kinh liền có lời đồn đãi, truyền thuyết Sầm tiểu thư bởi vì gặp qua Cảnh vương về sau nhớ mãi không quên, trở về là bệnh tương tư, hiềm nỗi hai người bọn họ sai bối phận, không thể thành hôn phối, vì thế ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, buồn bực mà chết. Mà lúc ấy biết chuyện Cảnh vương cứu Sầm tiểu thư đều là tiểu thư phu nhân quan to hiển quý trong kinh, tin tức này liền lưu truyền rất rộng trong nơi khuê các. Lời đồn Cảnh vương tuấn mỹ đến độ có thể đoạt mạng người ta cũng liền như vậy truyền khắp kinh thành......

Tô Dự giật giật khóe miệng, "Cảnh vương vì cái gì lại đứng ở giữa hồ?"


Trời mùa đông giá lạnh, mặt hồ đã kết một lớp băng mỏng, hơn nữa còn cách Noãn Các - nơi nhóm nữ quyến tụ tập không xa, Cảnh vương lại ở cái thời điểm kia xuất hiện tại chỗ đó, thật sự là rất kỳ quái a.

"Bắt cá nha." Hoàng thượng không hiểu ra sao nhìn Tô Dự, bằng không còn có thể làm gì nữa chứ?

Tô Dự: "......"

Xe ngựa của Cảnh vương bởi vì dân chúng nhiệt tình mà tốc độ đi khá chậm, đợi Hoàng đế bệ hạ hồi cung đổi quần áo, uống ly trà nóng, mới không nhanh không chậm chạy vào cung.

"Thần, tham kiến Hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Thường phục thân vương màu nguyệt bạch, khoác trên người Ly vương có vẻ đoan trang nghiêm túc, mặc trên người Cảnh vương lại có vẻ cao quý xa hoa.

"Bình thân." An Hoằng Triệt khoát tay, ý bảo hắn đứng lên.

Tô Dự đứng ở một bên, hiếu kì nhìn Cảnh vương điện hạ cùng Hoàng thượng có bảy phân tương tự. Hai người trừ ánh mắt, chỗ khác thì cơ hồ giống nhau như đúc, chỉ là vô luận đứng chung một chỗ hay là chỉ nhìn sơ qua một cái, đều tuyệt sẽ không đem hai người nhận sai.

"Vị này nói vậy chính là Hiền phi?" Cảnh vương ngẩng đầu nhìn Tô Dự, cặp mắt đào hoa trời sinh mang tiếu ý, dù cho hắn không có ý muốn cười, nhưng thoạt nhìn cũng khiến người khác tâm sinh hảo cảm, ngữ điệu đầy nhịp điệu mang theo một chút phong lưu khó có thể diễn tả bằng lời.

"Xin chào Cảnh vương điện hạ." Tô Dự ngẩn người, vội vàng hành lễ.

Cảnh vương trả lễ, khẽ cười nói: "Nghe nói Hiền phi đối với thuật làm cá rất có tạo nghệ, không biết có ý hướng Đông Hải......"

"Víu!" Lời còn chưa dứt, một tiếng xé gió chợt vang lên, Cảnh vương mâu quang chợt lóe, nâng tay tiếp được vật bắn nhanh mà đến, một tay xoay chuyển, hóa giải kình lực thâm ảo ẩn chứa trong đó. Chậm rãi cúi đầu, giữa hai ngón tay thon dài, đang kẹp một miếng..... cua bột màu trắng.

Tô Dự hoảng sợ, còn chưa rõ phát sinh chuyện gì, Cảnh vương đã cầm cua bột trong tay ngậm vào miệng, "Hương vị không tồi."

Hoàng đế bệ hạ mắt lạnh nhìn Cảnh vương, Cảnh vương cười nhìn trở về.


"Ngươi ra ngoài trước đi." An Hoằng Triệt hướng Tô Dự nâng nâng cằm.

Tô Dự nhận thấy không khí không đúng, có chút lo lắng.

"Thế nào? Sợ mất mặt trước mặt em dâu sao?" Cảnh vương rốp rốp cắn cua bột, cười tủm tỉm nói.

"Hừ!" Hoàng đế bệ hạ hừ lạnh một tiếng, thả người nhảy lên, một quyền đánh tới gương mặt tuấn mỹ của Cảnh vương.

Cảnh vương lập tức nâng tay đón đỡ, đồng thời phản thủ chụp vào cổ họng Hoàng thượng.

Tô Dự trợn mắt há hốc mồm nhìn Hoàng thượng và Cảnh vương một lời không hợp ra tay tàn nhẫn, từ so chiêu tay không, đến rút kiếm đối đầu, cuối cùng lại đột nhiên ném binh khí biến thành mèo bắt đầu cắn xé cào nhau.

Một trận bạch quang chợt lóe, mèo vàng kim và mèo thuần màu đen lăn thành một đoàn.

Nguyên tưởng rằng phụ thân Cảnh vương và Thái Thượng Hoàng là huynh đệ sinh đôi, thì Cảnh vương và Tương Trấp Nhi hẳn là cùng chủng màu lông, như thế nào cũng không nghĩ tới, dĩ nhiên là một chú mèo đen không có bất cứ tạp sắc nào.

Mèo nhỏ lông vàng gần đây trưởng thành rất nhanh, nay vóc người đã cùng mèo đen không sai biệt lắm, đánh nhau cũng không chịu thiệt. Chân sau đạp mạnh, đem quả cầu đen như than ý đồ cắn lỗ tai y ném đi, nhào lên một ngụm cắn cổ đối phương.

"Meo ngao!" Mèo đen tru lên một tiếng, đá đá chân, chậm rãi đình chỉ giãy dụa.

Tô Dự vội vàng tiến lên khuyên can, sợ Cảnh vương bị Hoàng thượng lỡ miệng cắn chết thì toi, đây chính là giết huynh a! "Hoàng thượng, mau nhả ra."

Mèo vàng kim cúi đầu grừ hai tiếng, lúc này mới chậm rãi buông ra, ngồi bên cạnh mèo đen, từ trên cao nhìn xuống vẫy vẫy cái đuôi.

Mèo đen giật giật hai phát, nhìn cục lông màu vàng kim ngồi ở một bên, chậm rãi vươn trảo, nhẹ nhàng cào một cái, rồi lại cào một cái.

Hoàng đế bệ hạ nâng trảo, hướng cái đầu màu đen kia vỗ một móng vuốt.

Mèo đen tại chỗ đánh lăn, né tránh một kích vô tình của đệ đệ, biến thành nam tử tuấn mỹ thân mặc trường bào màu đen, ưu nhã phủi tro bụi dính trên y bào, "Lần này coi như ngươi thắng...... Khụ, thần xin phép đến An Quốc Tháp bái kiến Hoàng thúc trước, sau đó lại hướng Hoàng thượng hồi bẩm tình hình chiến đấu ở Đông Hải." Nói xong, quy củ thi lễ với Hoàng thượng, lại cong đôi mắt đào hoa cười cười với Tô Dự, nhấc thường phục thân vương trên mặt đất lên, xoay người rời khỏi đại điện Bắc Cực Cung.

Sự tình biến hóa quá nhanh, Tô Dự có chút há hốc mồm, ôm lấy Hoàng đế bệ hạ, vuốt vuốt lại lớp lông mao bị cào loạn, "Cảnh vương đây là......"


"Tìm hoàng thúc đánh nhau đi," Mèo nhỏ lông vàng nhảy xuống, biến thành đế vương tuấn mỹ, "Đừng để ý đến hắn, chúng ta ăn cơm trước."

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:

Dân chúng giáp: Truyền thuyết Cảnh vương ôn nhu đa tình, phong lưu phóng khoáng

Dân chúng ất: Truyền thuyết Cảnh vương võ công cái thế, uy chấn tứ phương

Dân chúng bính: Truyền thuyết Cảnh vương không được thánh sủng, đi xa tha hương

Dân chúng đinh: Truyền thuyết......

Tiểu Ngư: Như vậy vấn đề đến đây, Cảnh vương đến cùng là hùng dạng gì?

Cảnh vương: Đánh với ta một trận liền nói cho ngươi [⊙ω⊙]

Có độc giả nói không rõ xếp hạng đồng lứa của miêu cha, nơi này liệt kê lại một chút:

Ngũ, Trung vương [ cha Ly vương ]

Lục, Thái Thượng Hoàng, miêu cha

Thất, Hạo vương [ cha Cảnh vương ] đệ đệ sinh đôi của miêu cha

Cửu, Dũng vương

Thập Tam, Túc vương

Thập Thất, Lăng vương

Nhị Thập Nhất, Quốc sư


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận