Tiên Nghịch

Tử, hắc, bạch, hồng. Hắc y tượng trưng cho một người có thực lực rất cao. Hắn nhìn không thấu tu vi của đối phương vì vậy cung kính nói:
 
- Vương Lâm tham kiến Trương sư huynh! Chúc mừng sư huynh đạt được hắc y.
 
Thanh niên hắc y liếc nhìn Vương Lâm một cái, nét mặt hơi giãn ra, nói:
 
- Thành công tiến vào tầng thứ năm của Ngưng Khí kỳ cũng có chút quan hệ với ngươi. Nếu không phải trong lúc tìm người phát hiện được cái phong nhãn kia, thì ta cũng không thể đột phá nhanh như vậy.
 
Vương Lâm ngẩn người, hỏi:
 
- Trương sư huynh! Hấp lực của phong nhãn trên vách núi còn có thể trợ giúp tu luyện hay sao?
 
Hắc y thanh niên gật đầu, nói:
 
- Chờ đến khi ngươi đạt tới đỉnh phong của tầng thứ tư, khi tu luyện khẩu quyết mở ra tầng thứ năm thì đi vào trong đó. Đến lúc đó, ngươi sẽ biết hiệu quả của nó như thế nào. - Nói xong, hắn lại nhìn Vương Lâm rồi nói tiếp:
 
- Vương sư đệ! Thiên tư của ngươi thấp kém vốn không thể được chọn.
 
Nhưng bây giờ, ngươi đã trở thành đệ tử nội môn thì càng phải cố gắng tu luyện. Ta thấy lúc này trong cơ thể ngươi một chút linh khí cũng không có. Hiển nhiên là ngay cả tầng thứ nhất của Ngưng Khí kỳ cũng chưa đạt được. Có lẽ trong số tất cả đệ tử nội môn chỉ có mình ngươi là không đạt
 
tới tầng thứ nhất.
 
Vương Lâm ngẩn người, nhưng ngoài mặt thì vẫn điểm một nụ cười, nói:
 
- Lời sư huynh dậy bảo ta xin ghi nhớ. Nhất định ta sẽ cố gắng tu luyện. - Nói xong, hắn lảng sang chuyện khác, hỏi:
 
- Không biết Trương sư huynh tới đây là có chuyện gì?
 
Hắc y thanh niên khẽ cười, nói:
 
- Cũng chẳng có chuyện gì quan trọng. Tên đệ tử ký danh ở chỗ tạp vụ bị mất tích. Có người thấy ngươi hôm đó đi ngang qua đó nên ta đến hỏi một chút.
 
Vương Lâm vẫn thản nhiên, cười nói:
 
- Việc này tiểu đệ có nhớ. Bình thường tiểu đệ cũng không có đi qua chỗ tạp vụ. Nhưng nửa tháng trước, tiểu đệ có đi qua đó bị tên đệ tử ký danh xuất ngôn linh tinh nên giận quá giáo huấn hắn một chút. Có lẽ, hắn sợ tiểu đệ tìm tới gây phiền toái nên bỏ xuống núi rồi.
 
Trương sư huynh gật đầu, mỉm cười nhìn Vương Lâm, nói:
 
- Một tên đệ tử ký danh cũng chẳng có gì quan trọng. Hôm nay ta đến đây là có một chuyện. Sau khi chưởng môn cùng với mấy vị sư thúc thảo luận với nhau liền cho rằng chỗ tạp vụ không nên giao cho đệ tử ký danh. Vì vậy, bọn họ muốn xếp một đệ tử nội môn ở đó phụ trách. Nhưng tất cả đám đệ tử nội môn đều không muốn đi vì phải tu luyện.
 
Vương Lâm cười khổ, nói:
 
- Tiểu đệ hiểu rồi. Công việc đó là để dành cho tiểu đệ.
 
Trương sư huynh mỉm cười, gật đầu nói:
 
- Ngươi thu xếp một chút rồi tới đó luôn hôm nay. Bây giờ ở đó rối tinh rối mù, tốt nhất là ngươi nhanh chóng tới đó chỉnh đốn lại.
 
Nói xong, hắn ôm quyền với Vương Lâm rồi, dẫm chân một cái, một thanh tiểu kiểm lập tức xuất hiện. Hắn dẫm lên thanh tiểu kiếm hóa thành một luồng ánh sáng, trong nháy mắt liền biến mất.
 
Nét mặt Vương Lâm lộ vẻ bất đắc dĩ. Hắn không hề muốn tới chỗ của tạp vụ. Nơi đó có quá nhiều người nên rất dễ bị người ta phát hiện bí mật của bản thân. Hơn nữa, công việc ở đó rất nhiều, chắc chắn sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới thơi gian tu luyện. Nhưng lúc này lại không thể không đi. Vì vậy hắn cồ kìm chế, về phòng sắp xếp hành lý rồi đi tới chỗ tạp vụ.
 
Sau khi tới đó, hắn thầm quyết định bản thân không thể ở lại vị trí tạp vụ này quá lâu. Tạm thời bây giờ cứ làm thế nào cho tất cả đám đệ tử ký danh cùng yêu cầu với chưởng môn đổi người là hay nhất.
 
Sau khi quyết định như vậy, Vương Lâm liền thu dọn căn phòng của tên họ Lưu. Cuối cùng, trong phòng ngoại trừ giường và bàn ghế, tất cả những đồ vô dụng đều bị hắn ném hết ra sân.
 
Trong khi đang thu dọn có một vài tên đệ tử lục tục đi tới. Sau khi bọn họ nhận được tin Vương Lâm tới đây tiếp quản, liền cảm thấy bất an. Nhất là mấy người ban đầu hay châm chọc Vương Lâm làm càng thêm hồi hôp.
 
Bọn họ cố tính muốn tới giúp Vương Lâm thu dọn. Nhưng sau khi bị hắn trừng mắt một cái liền ngoan ngoãn đứng im trong sân.
 
Thu dọn xong, Vương Lâm từ từ lấy một cái ghế ra ngồi xuống. Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn hơn một trăm tên đệ tử ký danh trước mắt. Hắn biết số lượng đệ tử ký danh của Hằng Nhạc phái nhiều lắm. Ở đây chỉ là một bộ phận nhỏ mà thôi.
 
- Ngươi! Từ nay về sau sẽ đảm nhận đốn củi. Mỗi ngày năm trăm cân. - Vương Lâm tùy ý chỉ một người. Hắn nhớ rõ người đó đã từng dè bỉu sau lưng mình.
 
Người đó ngẩn người, sau đó cầu xin, nói:
 
- Vương sư huynh! Trước kia ta chỉ ở trong bếp, chỉ biết làm bữa ăn. Làm sao có thể đốn củi?
 
Vương Lâm trợn mắt, hừ một tiếng, nói:
 
- Gia tăng thêm số lượng. Mỗi ngày một ngàn cân.
 
Đối phương nghe thấy thế liền quỳ xuống đất, nghẹn ngào nói:
 
- Vương sư huynh! Mong huynh thương xót. Ta biết mình sai rồi. Ban đầu không nên cười nhạo huynh. Nhưng huynh cũng không nên lấy việc công mà báo thù riêng như vậy. Một ngàn cân làm sao ta có thẻ làm được?
 
Tất cả những người còn lại đưa mắt nhìn nau. Bọn họ cũng biết Vương Lâm sẽ gây khó dễ. Nhưng cho dù thế nào họ cũng không thể ngờ được hắn lại có ý định trả thù.
 
Một số người trong đó cảm thấy bất mãn lập tức la hét:
 
- Mọi người đừng nghe hắn. Bọn ta sẽ đi tìm trưởng lão để trưởng lão làm chủ xem Vương Lâm đúng hay sai.
 
- Đúng thế! Chúng ta đi tìm trưởng lão xin đổi một đệ tử nội môn khác phụ trách nơi đây. Nếu ngài không chịu, chúng ta cứ quỳ đó xem thế nào.
 
- Mọi người đừng có ngu ngốc để cho Vương Lâm cảm thấy đắc chí như vậy.
 
Hắn chẳng nghĩ lại xem nếu không phải bản thân tự sát thì làm sao có thể tiến vào môn phái?
 
Thanh âm càng lúc càng ồn ào. Cuối cùng tám, chín mươi người cùng nhau bỏ đi. Bọn họ đi thẳng về hướng chánh viện. Trên đường đi bọn họ la hét đòi lấy một sự công bằng bởi Vương Lâm không muốn cho bọn họ một con đường sống.
 
Vương Lâm nhàn nhã ngả người, dựa vào ghế, không hề có ý ngăn cản. Trong lòng hắn đang mong những người đó có thể thành công khiến cho chưởng môn giận dữ, đổi lấy một người khác. Để cho hắn có thời gian tu luyện.
 
Những người còn lại cũng đang do dự. Mặc dù bọn họ cũng muốn bỏ đi nhưng trong lòng lại sợ nếu việc không thành mà còn bỏ đi thì chắc chắn sẽ đắc tội với Vương Lâm.
 
Vương Lâm cũng không nóng nảy, chờ đợi kết quả từ chính viện. Một lúc sau, đám đệ tử ký danh cúi đầu, ủ rũ lục tục đi về. Lúc này, bọn họ không còn la hét nữa. Ánh mắt hoàn toàn tuyệt vọng, trầm mặc không nói.
 
Vương Lâm nhìn nét mặt bọn họ biết ý muốn của mình không thành nên cảm
 
thấy thất vọng. Hắn thầm nghĩ có lẽ phải làm mạnh tay hơn một chút. Hắn bĩu môi, liếc mắt nhìn mọi người một cái, nói:
 
- Lúc đầu, các ngươi dám chê bai đằng sau lưng ta, nhưng để ta nghe được. Hôm nay, quả là ta muốn trả thù. Nếu bất mãn có thể đi tìm trưởng lão. Nếu ai có thể đuổi ta đi khỏi chỗ tạp vụ này, ta xin cám ơn.
 
- Vương sư huynh! Mong ngươi hãy bỏ qua cho chúng ta. - Một tên đệ tử lập tức mở miệng cầu xin .
 
- Đúng thế! Vương sư huynh! Lúc đầu, chúng ta là những con chó bị mù. Mong sư huynh tha cho chúng ta.
 
- Vương sư huynh! Lúc đầu, bọn họ đều nói sư huynh nói bậy. Nhưng ta vẫn tin huynh. Ta.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui