Tiên Phong Đạo Thê

Ta không thể động đậy,
muốn nói nhưng miệng lại không mở ra được, đợi đến khi yêu ma định thân ta đi
xa, ta mới cảm giác áp lực trên người được buông lỏng, đang muốn giãy dụa, Âm
Ly đột nhiên phát ra tiếng nói, "Thấy ngươi có vài phần hiểu chuyện nên ta
không định tra tấn người, vẫn còn muốn lộn xộn..." Hắn dừng một chút sau
đó giọng nói đột nhiên trở nên khàn khàn, "An phận chút đi, tiểu đạo
tử."

Mặc dù hắn cũng chưa nói
ra những thủ đoạn uy hiếp ta, chỉ là âm thanh tay của hắn khuấy hồ máu, thỉnh
thoảng có tiếng “tí tách” của giọt máu rơi vào trong hồ máu, cùng với mùi máu
tươi xung quanh, đã khiến cho ta vạn phần sợ hãi, tu vi hiện tại của ta xem như
thượng tiên, nhưng bởi vì lịch kiếp đơn giản, cũng chưa từng trải qua chiến
đấu, hoàn toàn là nuông chiều đến hư rồi, lần này thấy mấy cảnh máu tanh, chỉ
cảm thấy tứ chi vô lực, trái tim đập mạnh đến suýt nữa nhảy ra khỏi cổ họng.

"Ta, ta có vài lời
muốn nói với Thủy Dạng thượng thần." Ta lắp bắp nói.

"Nói, nàng nghe
được." Âm Ly ngẩng đầu nhìn thoáng qua nói với bình Tử Sa trên cột đá.

"Thủy Dạng thượng
thần, sau khi người dùng cơ thể của ta, nếu, nếu gặp được bằng hữu của ta, xin
đối xử với bọn họ tốt hơn một chút."Sau khi ta nghẹn ngào nói xong, bình
Tử Sa không hề có tiếng động gì, nhưng Âm Ly kia ‘Ồ’ một tiếng, "Ngươi
muốn giấu giếm?"

Ta không muốn làm cho mọi
người đau buồn.

Âm Ly cười lạnh một tiếng
không nói gì, trong bình Tử Sa cũng yên ắng vô cùng. Lúc ta đang thấp thỏm lo
âu lại nghe thấy tiếng bước chân, cẩn thận phân biệt, một nhẹ một nặng, hình
như có hai người đang cùng nhau đi đến. Đợi đến khi hai người kia đi ra khỏi
bóng tối, ta mới nhìn rõ đối phương là một nam một nữ, trong tay ma nữ kia còn
ôm một đứa trẻ sơ sinh.

Chẳng lẽ là thi hài con
của Cẩm Văn? Trong lòng ta căng thẳng, dùng linh khí xung quanh bao quanh thân
thể, sau đó đột nhiên dùng sức, mạng nhện cực kỳ dẻo, mặc dù bị ta kéo biến
hình, cũng không có nới lỏng chút nào. Nữ yêu kia cười khanh khách, vừa lật cổ
tay, trong tay nàng ta liền xuất hiện một cây nến trắng.

Sau khi thấp sáng cây nến
trắng kia, ánh lửa màu xanh biếc, dễ sợ, in lên mặt nàng ta hết sức quỷ dị.
Nàng ta mỉm cười đi về phía ta, ánh nến lay động trên tay, khiến cho không khí
trong cái động sâu này càng quỷ dị u mịch hơn.

Ta chỉ cảm thấy ba yêu ma
này âm trầm quỷ dị, làm cho người ta phát lạnh từ sâu trong đáy lòng. Tuy rằng
ta hạ quyết tâm đem tánh mạng trả lại cho Thủy Dạng thượng thần, nhưng trong
hoàn cảnh này, lại khiến cho ta nảy sinh lòng hối hận, ta sợ hãi .

Ma nữ kia dường bước đến
trước mặt ta, nàng ta vươn tay sờ má của ta, móng tay đỏ tươi nhẹ nhàng lướt
qua mặt ta."Thật sự là một thân xác non nớt búng ra sữa." Sau khi
nàng ta nói xong, lại bắt đầu tự sờ mặt mình, "Bị giam giữ nhiều năm như
vậy, đã già đi nhiều rồi."

Ta nhìn gương mặt tươi
đẹp như hoa đào của nàng ta, sóng mắt lưu chuyển quyến rũ vô cùng, ngay cả lòng
ta cũng ngưng trệ lại, tại sao lại nói là già nua. Chỉ thấy nàng ta cười khanh
khách, "Còn cần phải ăn mấy nữ tử thanh xuân, mới có thể phục hồi lại nét
xuân của ta như ban đầu." Nàng ta quay đầu nhìn về phía Âm Ly, "Em
trai, tiểu thần tiên này cho ta cắn một cái được không?"

Nàng ta vừa dứt lời, ta
liền nhìn thấy ánh sáng đen chợt lóe trước mặt, đợi khi lấy lại tinh thần liền
nhìn thấy Âm Ly đã đứng phía trước ta, "Dám đụng thân thể A La, mặc dù là
tỷ, cũng đều phải chết!"

Ma nữ kia lùi về sau nửa
bước, thoạt nhìn nàng ta vẫn chưa tức giận, chỉ có nét mặt trêu chọc, "Em
trai, chẳng lẽ ngươi thật sự yêu thượng thần kia? Yêu thương một hồn
phách?"

Người Âm Ly lạnh lẽo nói,
"Chỉ cần hai ngày, nàng ấy không còn là hồn phách nữa."

Ma nữ cười ha ha,
"Cái thể xác này tuy rằng trẻ tuổi, nhưng cuối cùng vẫn không được tính là
tuyệt sắc, đáng tiếc đáng tiếc."

Trong cuộc đối thoại của
hai người họ, ta nghe thấy phải mất thời gian hai ngày Thủy Dạng thượng thần
mới có được thân xác của ta, bố trí trong động sâu này, dường như là một trận
pháp, mặc dù ta không có nghiên cứu về trận pháp, nhưng cũng biết, loại trận
pháp này là dùng máu tươi và thi thể để dâng tế, quỷ dị cực kỳ. Chẳng lẽ bọn họ
muốn khiến cho Thủy Dạng thượng thần nhập ma?

Nghĩ đến đây, ta càng
thêm khẩn trương, sau đó không hiểu được vì sao hô hấp lại dồn dập, ta cảm thấy
đầu ta có chút choáng váng, trong tay ma nữ trước mặt kia luôn luôn cầm ngọn
nến trắng, nơi này vốn không gió, ánh nến không gió mà tự động, ta không thể
nào di chuyển tầm mắt, ánh nến kia lay động sang trái rồi sang phải trước mắt
ta, đến cuối cùng, ta chỉ cảm thấy ánh mắt tan rã, thần trí cũng dần dần không
rõ.

Lúc sắp hôn mê, bờ vai ta
truyền đến một trận đau nhức.

"Đừng sợ, đây là
Khóa Linh Đinh. Đợi đến khi trong nháy mắt linh hồn của ngươi tiêu tan, nó sẽ
giữ lại sức sống trong cơ thể này, sau đó có thể dẫn hồn phách A La vào."

Ta hơi cúi đầu nhìn về
phía vai, chỉ thấy nơi đó cắm một cây đinh dài màu trắng, mà ma nữ đang đóng
đinh vào, toàn thân ta đau đến phát run, lại cắn chặt răng, không cho vang ra
tiếng kêu thảm thiết.

"Tiểu cô nương rất
cố gắng nhịn đau nhỉ, nhưng ta thích nhất nghe tiểu cô nương khóc." Sau
khi ma nữ kia nói xong thì quay đầu nhìn Âm Ly một cái, "Cái này ta cũng
không phải muốn thương tổn thân xác của A La, nếu đệ tức giận, ta cũng không
cần đóng Khóa Linh Đinh này."

"Đóng!" Âm Ly
nhìn lướt qua ta, thản nhiên nói.

Ma nữ kia cười rạng rỡ,
lại đóng cây đinh vào bả vai còn lại của ta. Ta đau đớn đến ngất đi.

...

Ta không biết bản thân
hôn mê bao lâu, lúc tỉnh lại hai bả vai đã tê dại, không có cảm giác gì. Ta mở
mắt nhìn xung quanh, phát hiện xung quanh không có người, nhưng có một âm thanh
‘khoang khoang’ không ngừng vang lên, thật giống như tiếng hơi nước sôi luồn
qua đỉnh nắp ấm trà.

Lúc này, bình Tử Sa trên
cột đá lơ lửng giữa không trung, nước trong bình giống như nấu sôi, khiến cho
nắp bình luôn luôn bắn lên, nhưng bởi vì làn sương màu đỏ, áp chế cái bình,
giống như Thủy Dạng thượng thần muốn giãy dụa thoát ra, lại bị làn sương màu đỏ
vây chặt, ngăn cản.

"Thủy Dạng thượng
thần, là người sao? Là người sao?" Ta nhịn không lên tiếng hỏi, trong nháy
mắt bình Tử Sa kia lại yên tĩnh, sau một lát có một giọng nói từ trong đó
truyền ra, "Đừng nói chuyện."

Ta thấy bình Tử Sa kia
không ngừng lay động, đến cuối cùng có lẽ đã dùng hết sức lực, Thủy Dạng thượng
thần không còn giãy dụa mà thầm thở dài.

"Trận phong ma này.
Ta đã cho rằng trong lòng ta vô ma, đương nhiên không có gì sợ hãi, đáng
tiếc..." Giọng nói trong bình Tử Sa mơ hồ, "Thì ra từ lần trước dính
máu của ngươi vào, trong lòng ta liền có ma. Thì ra trong lòng ta cũng muốn
đoạt lại thân thể..." Giọng nói kia thì thầm, "Đúng rồi, nó vốn là
của ta. Ta chỉ lấy lại cái thuộc về mình, vì sao phải kháng cự, vì sao phải
kháng cự?"

Giọng nói của Thủy Dạng
thượng thần bắt đầu cất cao, đến cuối cùng thế nhưng lại cuồng bạo vô cùng,
"Vì sao phải kháng cự? Vì sao phải kháng cự? Vốn là của ta, vốn là của
ta..." Giọng nói của nàng ấy điên cuồng hẳn đi, làn sương màu đỏ xung
quanh dày đặc, bao lấy bình Tử Sa, khiến cho từ trong ra ngoài bình Tử Sa đều
ẩn ẩn phát ra ánh sáng đỏ.

Ta lập tức hiểu ra, Thủy
Dạng thượng thần là bị làn sương màu đỏ kia quấy nhiễu.

Đúng lúc này, ta phát
hiện trong tay áo ta bay ra một vật, đó là cọng lông vũ truyền âm sư phụ từng
cho ta, ta luôn luôn đặt ở trong túi càn khôn mà không hề ném đi, cũng không
ngờ nó thế nhưng có thể tự mình bay ra.

Lông chim màu đỏ như một
thanh kiếm sắc bén xuyên thấu bức màn ngăn cách của làn sương màu đỏ, thế nhưng
xé rách đám sương mù, giọng nói của sư phụ truyền ra, "Thủy Dạng, Thủy
Dạng..."

Lúc trước ta không biết
đau, chỉ hai tiếng gọi này, bả vai vốn đã tê dại của ta bỗng nhiên cảm thấy đau
như dùng dùi đâm vào tim, nỗi đau kia lan chảy vào trong lòng, khiến cho ta hít
thở khó khăn, chỉ có thể không ngừng thở dốc.

Lông chim kia ép làn
sương màu đỏ quanh bình Tử Sa mở rộng ra, sau đó vây nó vào bên trong, lông
chim màu đỏ dần dần kết hợp với làn sương màu đỏ thành một thể, sau một lát,
mọi chuyện khôi phục lại như ban đầu, như tất cả sự việc vừa rồi chỉ là ảo giác
của ta.

Đúng lúc này, trên đỉnh
đầu chấn động kịch liệt, có vài bụi đá rơi xuống, ta bị một tảng đá nhỏ đập
trúng, bỗng nhiên cảm thấy đầu bị đập chảy máu, cuống quít vận chuyển linh khí
toàn thân, tạo ra bình chướng hộ thể để chắn, tuy rằng tảng đá rơi từ trên
xuống được ngăn trở, nhưng ta cảm giác chỗ bị rơi trúng lúc trước rất nghiêm
trọng, máu chảy từ trên đầu xuống tiến vào trong tầm mắt, làm cho tầm mắt ta mơ
hồ, chỉ cảm thấy nơi nơi đều một màu đỏ rực.

Lại không biết qua bao
lâu, chung quanh có tiếng người.

Ta miễn cưỡng nâng mí mắt
lên, lại chỉ nhìn thấy một mảnh màu đỏ, quanh mình tất cả đều là mơ hồ, có bóng
người lay động ở trước mắt ta, cũng có bóng người màu đỏ đứng ở trước mặt ta,
hắn tựa hồ đang nhìn ta, nhưng là ta không nhìn rõ hắn.

Xung quanh mạng nhện có
đặt ngọn nến màu trắng mà lúc trước ma nữ cầm trong tay, vây quanh toàn bộ mạng
nhện, mà ta ở ngay chính giữa trung tâm. Ngọn nến này đốt không lâu, ta cảm
giác hít thở không thông, trong đầu lại mê mê trầm trầm, bên tai tựa hồ có
giọng nói đang gọi ta ‘Miêu Miêu’.

Đây là ảo thanh ta nghe
trước khi chết sao?

"Sư phụ..." Ta lẩm
bẩm nói.

Ngay lúc ý thức sắp biến
mất, thân mình ta bỗng nhiên cứng đờ, sau đó một cảm giác đau như xé rách
truyền đến, đây là đau đớn từ sâu trong linh hồn mình, giống như có ngàn vạn
độc châm đang châm vào toàn thân ta từ trên xuống dưới, rốt cuộc ta nhịn không
được mà khóc thét lên!

Ngay sau đó ta liền phát
hiện bản thân chậm rãi bay lên, chỗ xương quai xanh bị một cái móc sắt khóa
trụ, trong tay ma nữ kia nắm xích sắt, cũng không ngừng kéo ta ra bên ngoài. Ta
cúi đầu nhìn thấy, thân thể ta còn nằm bên trong mạng nhện, bây giờ ngoại trừ
chân ta còn dính với thân thể, các chỗ khác đều đã tách ra khỏi.

Bình Tử Sa chấn động bay
lên khỏi ao máu, cuối cùng thoát khỏi làn sương màu đỏ kia, trôi nổi trên đỉnh
đầu của ta.

"Cốc Miêu Miêu, đây
vốn không phải là thân thể của ngươi, ngươi còn không buông tay!" Ma nữ
kia lớn tiếng trách mắng, ta có chút giật mình, chỉ thấy sắc mặt nàng ta trắng
bệch, xích sắt kia đã bị nàng ta kéo căng, lần này đang lay động vang lên tiếng
‘lách cách’.

"Tất cả những gì của
ngươi đều là của người khác, ngươi đã sống hơn ba trăm năm, còn có cái gì chưa
thỏa mãn!" Âm Ly nói.

Bọn họ đang nói cái gì?
Vì sao lại nói như vậy đây? Ta rõ ràng rất phối hợp, hiện tại đã đau đến nói
không nên lời, vì sao còn muốn nói như vậy đây?

"Thân thể kia là máu
từ tim và máu thịt của A La đúc nên, còn không mau ra đi!" Âm Ly tiếp tục
thét to, bình Tử Sa trên đỉnh đầu ta càng chấn động kịch liệt, mà thân bình kia
đã có vết rạn.

"Nhanh lên chút đi,
ta sắp chịu không nổi rồi!" Thân mình ma nữ ngửa ra sau, "Trên người
nàng ta có năng lượng của máu trong tim thượng thần, nếu không phải tự nguyện
khóa câu hồn cũng khó kéo ra ngoài hoàn toàn! Đến lúc đó trong thân thể có một
phần mảnh linh hồn còn lại, linh hồn suy yếu của A La kia khẳng định sẽ bị lấn
át."

Ta thật sự nguyện ý đem
thân thể trả lại cho Thủy Dạng thượng thần mà, đau đớn dữ dội khiến cho ta càng
thêm tỉnh táo, nhưng vẫn nghe không hiểu bọn họ đang nói gì.

‘Phách’ một tiếng,
bình Tử Sa trên đỉnh đầu nổ thành mảnh nhỏ, một luồng sáng màu xanh ngưng tụ
thành hình người trước mặt ta, lại mơ hồ bất định, tựa như một làn khói nhẹ, sẽ
bị gió thổi đi bất cứ lúc nào.

"Ra mau! Ngươi còn
lưu luyến cái gì!" Nhìn thấy làn khói nhẹ kia, hai mắt Âm Ly mở to muốn
nứt ra, hắn lớn tiếng quát, "Lăn ra đây cho ta!" Dứt lời, hắn đưa tay
kéo xích sắt, lại bị một sức lực lớn đánh văng ra.

"Ngươi bất quá chỉ
là kẻ thế thân, nếu không phải nghĩ đến ngươi là Thủy Dạng thượng thần chuyển
thế, ai sẽ tôn trọng ngươi yêu ngươi? Lăn ra đây!" Âm Ly ói ra một ngụm
máu tươi, hắn đứng lên vẻ mặt dữ tợn thét giận về phía ta, sau đó ngẩng đầu
nói: "A La, kiên trì chống đỡ nha!"

Có ai sẽ tôn trọng ta yêu
ta? Ta cảm giác một phần hồn phách của ta lại bị kéo khỏi cơ thể, ta quay đầu
nhìn thân thể của chính mình, nghĩ tới chỉ cần kinh hoảng, liền sẽ biến thành
một cây lúa nước, kia thật là cơ thể của ta, tuy rằng ta là tự nguyện, nhưng vì
sao ta tự nguyện còn phải bị mắng đây? Lúc trước ta lại không phải cố ý có được
thân thể Thủy Dạng, ta không có sai đâu...

"Ta không có sai
đâu." Ta thì thào nói nhỏ, chỉ nghe ma nữ kia thét kinh hãi một tiếng,
"Nguy rồi, nàng ta đang phản kháng!"

"Đáng chết! A La, cố
gắng kiên trì chống dỡ!"

Đúng lúc này, ta phảng
phất cảm thấy có người nhẹ nhàng chạm vào sau lưng ta.

"Miêu Miêu, rời đi
đi."

Cả người ta chấn động.

"Nếu như nàng không
rời khỏi, Thủy Dạng, nàng ấy sẽ hoàn toàn tan thành tro bụi."

"Miêu Miêu, ta biết
nàng lương thiện nhất ."

Ta chậm rãi quay đầu,
liền nhìn thấy hồng y của sư phụ đứng ở phía sau, bởi vì chung quanh đầy mùi
máu tươi, trên người của người đỏ đến có vẻ yêu diễm mà lại tuyệt đẹp, hình như
trong lòng đang chảy máu, đúng vậy, trong lòng ta đang chảy máu.

Ta đột nhiên hiểu rõ ràng vì sao có một tia lưu luyến kia, mà lần này
dây đàn đứt, đoạn tơ tình, đau đớn toàn thân cũng không bằng nỗi đau lòng do
một câu nói của sư phụ...

Trong nháy mắt sau đó, ta
bị ma nữ kia kéo bay ra ngoài, Âm Ly kia dùng một cái chuông đồng, một lực mạnh
hút ta vào, ta thấy trong chuông kia tối đen như mực, hơn nữa bên trong truyền
ra tiếng gào thét giống như tiếng khóc của vạn quỷ, lúc này ra sức phản kháng,
nhưng mà hồn phách phản kháng không có chút tác dụng.

Lúc sắp thấy bị hút vào
bên trong, một luồng hồng quang sáng lên, hất bay cái chuông đồng kia, ngay sau
đó, giọt máu văng khắp nơi, không trung như đổ xuống trận mưa máu.

Trong lòng đột nhiên có
một tiếng nói vang lên, "Thì ra đây mới là tình kiếp của ta, ta luôn luôn
cho rằng lúc đánh chiến với bọn chúng thì có thể độ kiếp, thì ra đây mới là,
đây mới là tình kiếp."

Ta rơi vào trong bóng
tối, trong nháy mắt mất đi ý thức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui