Hiện tại, hắn đã thăng lên Trúc Cơ, thần thông tăng mạnh, đương nhiên không cần phải tự mình quét tước, lau dọn nữa.
Lưu Ngọc bấm pháp quyết một cái, mười quả cầu nước xuất hiện, thi triển liên tục bảy, tám lần là đã cọ rửa sạch sẽ xong toàn bộ động phủ, sau đó hắn lại điều khiển dòng nước chảy ra khỏi động phủ, cuối cùng sử dụng pháp thuật thuộc tính Hỏa sấy khô vết nước.
Làm xong xuôi đâu đấy hết nửa canh giờ.
Lưu Ngọc bố trí Đại Tam Tài trận bên ngoài động phủ.
Hiện tại không có trận pháp nào tốt hơn, đành phải dùng tạm một chút.
Giữa chừng, hắn trở về động phủ ở Thanh Linh phong, thu thập vật dụng thường ngày một chút, sau đó trả lệnh bài động phủ lại cho Tống Vụ Điện.
Lúc này, hắn lấy toàn bộ đồ đạc ra, sắp xếp chúng quanh động phủ theo đúng thói quen của bản thân.
Kỳ cọ cơ thể một lượt xong, Lưu Ngọc nằm trên giường đá, mặc nguyên áo đi ngủ, tới sáng hôm sau mới dậy.
Mặc dù không có công pháp tu luyện Trúc Cơ kỳ, không thể gia tăng pháp lực, tu vi nhưng Lưu Ngọc vẫn ngồi xuống Luyện Khí theo thói quen mỗi ngày, tốn ba canh giờ tinh luyện pháp lực.
Sau khi hoàn thành việc tu luyện, Lưu Ngọc ngồi yên trên bồ đoàn, lấy Ngọc Ống ghi chép “Khô Vinh quyết” ra, chìm thần thức vào trong đó tra xét toàn bộ bộ công pháp.
Sau năm canh giờ nghiền ngẫm, Lưu Ngọc đã hiểu sơ lược dàn ý của quyển công pháp này, hoàn toàn từ bỏ ý định tu luyện “Khô Vinh quyết”.
Quyển công pháp này quả thực cực kỳ bình thường, tốc độ tu luyện bình thường, đấu pháp lại không lợi hại, ngoài việc giúp sống lâu thêm một chút ra thì không có bất kỳ ưu thế nào, quan trọng là chỉ có thể tu luyện tới Trúc Cơ hậu kỳ, sau khi Kết Đan buộc phải chuyển sang tu luyện công pháp khác.
Hắn tiện tay ném Ngọc Ống vào túi trữ vật, lấy hai trăm khối Linh Thạch còn lại ra, vừa mới nghĩ một cái, nguyên thần đã tiến vào ngay Tiên Phủ, Linh Thạch cũng đồng thời biến mất ngay lúc đó.
Sau khi biến thành quả cầu ánh sáng màu đỏ, Lưu Ngọc dùng sức mạnh nguyên thần điều khiển Linh Thạch rơi xuống bên cạnh Linh điền màu đen, nhẹ nhàng tung bay lấy từ nhà gỗ nhỏ bên trái ra hạt giống Linh thảo luyện chế Bích Linh đan.
Tổng cộng chủ dược và phụ dược có mười một giống Linh thảo, mỗi loại gồm chín mươi phần tài liệu luyện đan, tách riêng thành các khu vực khác nhau, trồng theo khoảng cách nhất định.
Trong số mười một giống Linh dược, thời gian sinh trưởng dài nhất là chủ dược Bích Linh thảo, tốn một trăm năm mươi năm mới trưởng thành tới mức tối đa, kết ra hạt, dựa theo tốc độ thúc đẩy tăng trưởng của Tiên Phủ thì tốn bảy canh giờ rưỡi.
Lưu Ngọc kiên nhẫn chờ đợi ở bên cạnh Linh điền màu đen, hễ thấy mảnh Linh thổ nào xuất hiện màu vàng, Linh lực không đủ thì lập tức bổ sung Linh lực cho nó.
Thu hoạch ngay những Linh thảo trưởng thành sớm, thu hạt giống về, đề phòng hạt giống tiếp tục sinh trưởng gây lãng phí Linh lực.
Sau bảy canh giờ rưỡi, toàn bộ Linh thảo cần có để luyện chế Bích Linh đan đều đã trưởng thành, Lưu Ngọc cất tất cả Linh thảo vào trong các hộp ngọc riêng biệt, sau đó rời khỏi thế giới Tiên Phủ.
“Đã đến lúc thay một lò luyện đan có phẩm giai cao hơn một chút rồi.”
Dù sao đỉnh Tử Huyền cũng chỉ là pháp khí trung phẩm.
Cùng với việc luyện chế đan dược có phẩm giai càng ngày càng cao, chiếc đỉnh này giúp ích được cho hắn càng ngày càng ít.
Nếu như dùng nó để luyện chế đan dược Trúc Cơ kỳ thì thậm chí sẽ còn là một gánh nặng.
Trong lòng xuất hiện suy nghĩ này, Lưu Ngọc đi vào phòng luyện đan do người chủ trước mở, lấy đỉnh Tử Huyền ra, để xuống đất.
Lần này, hắn không bố trí “Hồng Viêm trận” để làm ngọn lửa mạnh lên nữa, chân hỏa Trúc Cơ đã đủ để thỏa mãn yêu cầu luyện đan, nhiệt độ cao cũng không tiêu hao nhiều pháp lực, chỉ có điều tính ổn định của ngọn lửa hơi kém một chút.
Có điều, sau khi đạt tới Trúc Cơ kỳ, thần thức mạnh lên nhiều, hắn tin rằng mình có thể kiểm soát trong phạm vi có thể chấp nhận được.
Lưu Ngọc lật ngược bàn tay lên, một ngọn lửa màu đỏ nhạt xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn, đó chính là chân hỏa Trúc Cơ!
Hắn nhẹ nhàng vung cánh tay lên, chân hỏa Trúc Cơ rơi vào hỏa môn ở bên dưới đỉnh Tử Huyền, sau đó to lên bằng đầu một đứa trẻ, bắt đầu làm nóng đỉnh Tử Huyền.
Sau khi hoàn thành việc thêm nhiệt, Lưu Ngọc sử dụng pháp quyết, nắp đỉnh lập tức mở ra một cái khe.
Hắn làm theo trình tự và tỉ lệ y như ghi trong phương thuốc, lần lượt cho từng cây Linh dược vào trong đỉnh.
Loại bỏ tạp chất, rút tinh chất Linh thảo ra, dung hợp, ngưng đan, mở lò, bước nào bước nấy Lưu Ngọc đều đã cực kỳ thuần thục.
Sau khi thần thức đạt tới trình độ Trúc Cơ trung kỳ, xác suất thành công khi luyện chế Bích Linh đan chính thức đạt bốn phần mười.
Với pháp lực hiện tại của Lưu Ngọc thì cứ luyện chế năm lò sẽ tiêu hao hết quá nửa pháp lực, bắt buộc phải dừng lại, ngồi xuống khôi phục pháp lực, may mà Thải Liên sơn có Linh mạch nhị giai trung phẩm, pháp lực khôi phục cũng không chậm, một ngày có thể luyện chế chín lò Bích Linh đan.