Tiên Phủ Trường Sinh


Bốn người còn sống sót từ trận chiến Linh dược viên cũng đồng thời nhìn lại, sáu người liếc nhìn và gật đầu với nhau, một thỏa thuận ngầm nào đó đã đạt được.

Ngô Ngọc Hạm dẫn theo mấy người đi tới chính điện phủ Thành Chủ, so với lần triệu kiến trước đây tại tiểu đình Thuỷ Tạ thì lúc này chắc chắn trang trọng hơn rất nhiều.

Đại điện này có không gian vô cùng rộng lớn, dài chừng ba mươi trượng, rộng chừng hai mươi trượng, cao cũng phải đến mười trượng.

Toàn thể đại điện có màu đồng, xây dựng đại khí mang phong cách cổ kính, bốn phía có tám cột đá màu đen làm điểm chống đỡ, bố cục ngay ngắn rõ ràng.

Giữ chính điện có chín bậc thềm, trên bậc thềm bày ba ghế thái sư, hai bên trái phải và phía dưới mỗi bên có hơn mười cái ghế, trật tự trên dưới rõ ràng.

Ba chiếc ghế trên đương nhiên là chỗ ngồi của các Kim Đan trưởng lão, Ngô Ngọc Hạm đã đi bẩm báo, lúc này các trưởng lão vẫn còn chưa tới nên Nghiêm Hồng Ngọc, Lý Bất Đồng, Lưu Ngọc và sáu người kia đương nhiên chỉ có thể chờ đợi.

Bọn họ thân là vãn bối của tông môn lại làm việc thất trách đương nhiên không dám ngồi chờ đợi, ngay cả người bị thương nặng nhất là Tào Mộng Vũ cũng cố gắng đứng thẳng dậy.


Qua khoảng một khắc sau, Linh Giác nhạy bén hơn người của Lưu Ngọc cảm nhận có gì đó khác thường, hắn ngẩng đầu nhìn lên đã thấy có người ngồi ngay ngắn tại ba chiếc ghế thái sư trên bậc thềm kia.

Mặc dù các Kim Đan trưởng lão đã kiềm chế rất tốt khí tức tu vi của bản thân nhưng Lưu Ngọc vẫn có thể cảm nhận được sự nguy hiểm toát ra từ ba người họ, khí tức như vực thẳm hay như trên đỉnh núi Thái Sơn, gây áp lực rất lớn đến tinh thần.

Linh Giác đang điên cuồng cảnh báo, tâm trí Lưu Ngọc rùng mình không dám để lộ chút sơ suất nào, âm thầm tập trung tinh lực vận hành Ẩn Linh thuật, duy trì tiến độ tu vi của bản thân ở mức bình thường đối với một tu sĩ Tam linh căn.

Lúc này tốc độ tu vi của hắn tăng lên so với Song linh căn còn nhanh hơn một bậc, đuổi theo tu sĩ Dị linh căn nếu như bị bắt được hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi, điều tra sâu hơn căn bản không có cách nào giải thích, bí mật Tiên Phủ rất có thể vì vậy mà bại lộ.

Phản ứng của năm người còn lại rõ ràng chậm hơn một chút, Linh Giác khác xa không nhạy cảm bằng Lưu Ngọc, ngay cả Lý Bất Đồng của Phong linh căn cũng không ngoại lệ, qua nửa khắc sau mới cảm thấy có gì đó khác thường, nhanh chóng phản ứng nhìn lên ghế thái sư.

"Đệ tử Lưu Ngọc, bái kiến Nghiêm trưởng lão, Phương trưởng lão, Tôn trưởng lão!"
Ngô Ngọc Hạm còn bận việc khác nên không quay trở lại, Lưu Ngọc, Nghiêm Hồng Ngọc và sáu người kia vội vàng hành lễ sau đó đồng thanh nói.

Tuy rằng mấy người họ đã là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, nhưng khi ở trước mặt các trưởng lão đạt cảnh giới Kim Đan cũng chỉ có thể thành thật tự xưng là đệ tử, không có chút uy phong nào trước mặt các đệ tử Luyện Khí kỳ.

Ngoại trừ đã gặp Nghiêm Thế Khoan - Nghiêm trưởng lão và Phương Toàn - Phương trưởng lão ra thì trưởng lão trấn thủ Hàn Nguyệt Thành cuối cùng của Nguyên Dương Tông tên là Tôn Trạch Khôn.

Nhìn qua Tôn Trạch Khôn trẻ tuổi hơn hai người kia rất nhiều, chính xác là dáng vẻ của một người trung niên, mặc đồ nhà nho và dùng một sợi dây màu lam buộc ở sau đầu, giống như một cử nhân đầy kinh thư.

Đây là ấn tượng đầu tiên của Lưu Ngọc, hắn đã nghe qua thanh danh của Tôn trưởng lão, nhưng người thật vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Nghiêm trưởng lão ngồi ở ghế trung tâm, bên trái là Tôn trưởng lão bên phải là Phương trưởng lão.

Không thể nghi ngờ Nghiêm trưởng lão ngồi ở chính giữa có địa vị cao nhất, tiếp theo dựa theo thứ tự tôn trọng của thế giới này, Tôn trưởng lão có địa vị cao hơn Phương trưởng lão.


Trong nháy mắt, trong đầu Lưu Ngọc hiện lên rất nhiều suy nghĩ, hắn cúi người thật sâu không dám đứng dậy khi chưa có lời của trưởng lão, năm tu sĩ Trúc Cơ khác cũng như vậy.

"Đứng lên đi.

"
Không bao lâu sau một đạo thanh âm uy nghiêm truyền đến, Lưu Ngọc nghe ra đây là thanh âm của Nghiêm trưởng lão.

Sáu người nghe vậy hắn thuận thế đứng lên, sau đó cũng không dám lộn xộn hoặc nhìn đông nhìn tây để tránh mạo phạm trưởng lão, tất cả đều đứng tại chỗ chờ trưởng lão xử lý.

"Trước tiên ngươi nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra, Nghiêm Hồng Ngọc, để chủ sự như ngươi nói trước đi.

"
Qua khoảng ba bốn phút, ngay khi không khí trong điện càng ngày càng nặng nề, Nghiêm trưởng lão mở miệng nói.

Giọng điệu của lão bình thản không xen lẫn chút tình cảm nào, dường như công tư phân minh sắp xếp trách nhiệm.

Hai vị trưởng lão khác cũng không nói lời nào chỉ bình tĩnh nhìn xuống phía dưới, làm cho mọi người không thể đoán được họ nghĩ gì.


"Kẻ địch tập kích lần này có mười tám tu sĩ Trúc Cơ kỳ, hơn tám mươi tu sĩ Luyện Khí kỳ tổng cộng khoảng một trăm tu sĩ.

"
"Dẫn đầu là một trong Hợp Hoan Lục Tử của Hợp Hoan môn Tề Thiếu An, vào giờ dần họ đã phát động đột kích vào Linh dược viên Bính Tự Lục Hào.

"
"Bởi vì rất nhiều địch tu hơn nữa uy lực lại lớn vô cùng, bên ta tuy rằng phòng thủ vững chắc bằng Hắc Thuỷ Cực Phong trận nhưng do thực lực chênh lệch quá lớn, sau một lúc vẫn buộc phải phá vỡ trận pháp.

"
"Bất đắc dĩ cũng chỉ có thể tự mình phá vòng vây.

"



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận