Tiên Phủ Trường Sinh


Với vẻ mặt nặng nề, Nghiêm Hồng Ngọc hơi chắp tay tiến lên một bước và lớn tiếng nói to những sự việc này từ đầu đến cuối.

Lời nói bình tĩnh lan truyền ra trong đại điện, tất cả mọi người đều yên lặng nghe nàng ta kể lại.

Giọng điệu bình tĩnh của nàng ta nói thẳng ra mọi vấn đề không chút giấu diếm hoặc xen lẫn cảm xúc của bản thân.

Trong lời kể chỉ thoáng phóng đại thực lực của tu sĩ bên địch và bản thân đã chiến đấu anh dũng vì tông môn như thế nào, cuối cùng nhận thấy thực lực chênh lệch quá lớn nên đành phải phá bỏ vòng vây, giữ nguyên thân phận hữu dụng tiếp tục dốc sức vì tông môn.

"Ngươi lui xuống trước đi.

"
Nghiêm trưởng lão nghe xong, nét mặt lão không chút thay đổi cũng không nhìn ra được khí sắc, lão phất tay bảo Nghiêm Hồng Ngọc lui ra, tiếp theo chỉ một ngón tay vào Lý Bất Đồng để cho gã tiếp tục nói.


Hết người này đến người khác, về cơ bản nội dung thì không có sự khác biệt, chỉ có cách thoát thân mới xuất hiện sự khác nhau.

Cứ như vậy rất nhanh đến lượt của Lưu Ngọc, sắc mặt hắn không chút thay đổi tiến lên một bước bắt đầu từ từ nói.

Lưu Ngọc giấu đi việc thu nhập Linh thảo tại Linh dược viên, hắn nói lúc ấy chỉ gặp phải một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ truy kích, là một tu sĩ địch nhưng người đó thực lực không mạnh, đuổi giết mấy chục dặm sau đó nhận thấy trong thời gian ngắn không bắt được hắn lập tức chủ động buông tha.

Mặc dù vì vậy mà bản thân có thể trốn thoát, nhưng cũng bị thương tích không hề nhẹ nên mới tìm một chỗ để chữa thương, đợi thương thế ổn định một chút mới quay trở về Hàn Nguyệt Thành.

"Đó là tất cả những gì mà đệ tự muốn nói.

"
Lưu Ngọc nói xong thì lập tức hành lễ, sau đó im lặng lui xuống chờ đợi kết quả.

Kỳ thực nguyên nhân chủ yếu Linh dược viên Bính Tự Lục Hào bị phá vẫn là do lực lượng tiến công của quân địch vượt qua lực lượng phòng thủ bên ta quá nhiều, không đề cập tới việc số lượng tu sĩ Luyện Khí chênh lệch gần gấp đôi, ngay cả tu sĩ Trúc Cơ cũng ít hơn bên kia bảy người, chưa kể đến trong số họ còn có những tu sĩ có tiếng tăm như Hợp Hoan Lục Tử.

Khi sự chênh lệch đạt tới một mức độ nhất định thì toàn bộ phương pháp và sách lược đều có vẻ thất bại và mất đi tác dụng.

Vậy nên thực ra trách nhiệm không phải tại các tu sĩ đóng quân tại Linh dược viên mà do tông môn không phái tiếp viện tới, dẫn tới không đủ lực lượng để phòng thủ, mới tạo cho các tu sĩ địch nhân cơ hội chứ không phải lỗi của những tu sĩ đóng quân tại đó.

Nhưng điều này không ai dám nói, cả sáu người đều không ai đề cập tới, tông môn làm sao có thể đưa ra những quyết định sai lầm được? Hay là mục tiêu quan trọng hơn của tông môn là cần điều động nhân sự sao?
Đủ loại nguyên nhân dẫn đến việc không những mất Linh dược viên mà các tu sĩ Trúc Cơ cũng bị tổn thất hơn phân nửa, các đệ tử Luyện Khí kỳ cũng gần như bị giết và bị thương.


Tổng hợp lại các loại nguyên nhân, Lưu Ngọc không cho rằng tông môn sẽ trừng phạt nghiêm khắc, nhiều nhất cũng chỉ là hình phạt tượng trưng một chút cho nên mới quay trở về tông môn, bằng không thì hắn đã sớm bỏ trốn rồi.

Không dễ gì bồi dưỡng tu sĩ Trúc Cơ kỳ, Nguyên Dương Tông có hơn hai vạn đệ tử ngoại môn, bên ngoài có tới bốn năm trăm Trúc Cơ chấp sự, điều này cũng là do tuổi thọ của các Trúc Cơ kỳ đã tăng lên gấp đôi.

Đạt cảnh giới Trúc Cơ ở tiểu tông môn hoặc tiểu gia tộc hoàn toàn được phép đảm nhiệm chức vụ tông tưởng hoặc tộc trưởng và được coi là người nắm quyền cao nhất, cho dù ở Nguyên Dương Tông cũng được xem như là tầng lớp cấp cao, đương nhiên không phải vì vài lỗi lầm mà bỏ đi không cần được.

Trước mắt khi đạt tới cảnh giới Trúc Cơ kỳ ở tu tiên giới cho tới nay cũng coi như có thực lực để tự bảo vệ bản thân mình, với sự huyền diệu của Tiên Phủ, có nơi nào không thể tiếp cận?
Căn cơ của hắn không phải ở tông môn cũng không phải ở mối quan hệ nhân mạch mà là ở thực lực cảnh giới của chính bản thân hắn, hơn nữa còn là do việc hắn xuyên không tới Tiên Phủ.

Sắc mặt Lưu Ngọc bình tĩnh, khẽ cúi đầu, trong lòng hắn hiện lên rất nhiều suy nghĩ.

Khi nghe xong sự trình bày của sáu người, Nghiêm trưởng lão thuận tay tạo một kết giới cách âm sau đó quay đầu nhìn về phía hai vị trưởng lão khác, ba vị Kim Đan trưởng lão bắt đầu thì thầm với nhau.

Bởi vì liên quan đến kết giới nên đám người Lưu Ngọc ở phía dưới không thể nghe được cuộc nói chuyện của các trưởng lão, chỉ có thể im lặng chờ xử lý.


Thực ra người tu tiên có khả năng ghi nhớ hết sức kinh ngạc, không cần phải nghe thấy giọng nói, chỉ cần ngẩng lên và nhìn khẩu hình miệng là có thể cơ bản phán đoán được đối phương đang nói gì, nhưng đối với các vị Kim Đan trưởng lão ở trước mặt, đương nhiên sáu người sẽ không tự nhận thông minh mà làm những điều nhỏ nhặt này.

Khoảng nửa khắc trôi qua, Nghiêm trưởng lão sử dụng pháp lực để thu hồi kết giới cách âm, ánh mắt lão liếc nhìn qua sáu người ở phía dưới, dừng lại một chút rồi nói:
"Linh dược viên Bính Tự Lục Hào bị phá đã gây ra tổn thất rất lớn cho tông môn.

"
"Mặc dù trách nhiệm chủ yếu không phải của các ngươi nhưng đám các ngươi thân là tu sĩ đóng quân tại đó, bất kể có lý do gì đều có một phần trách nhiệm không thể trốn tránh được.

"




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận