Chúng tu thân là đệ tử của tông môn, đương nhiên sẽ không có ai tiêu cực lười biếng, huống chi là một sự mạo hiểm cực nhỏ, thu hoạch lại cực cao.
Tại chỗ chỉ để lại một mình Lý Bất Đồng giải quyết Hoàng Nghị Thành.
Thực lực của Hoàng Nghị Thành kém Nghiêm Hồng Ngọc cả một đoạn, huống chi thực lực của Lý Bất Đồng còn cao hơn Nghiêm Hồng Ngọc?
Cho nên gần như chỉ qua sáu hơi thở, lão đã mất đi một cánh tay.
Bây giờ thất bại đã lộ rõ, mất mạng chỉ còn là vấn đề thời gian.
Lưu Ngọc tay cầm Diệu Kim cung, pháp khí phòng ngự cực phẩm Kim Cương kỳ bay vờn quanh thân, chậm rãi xoay tròn, cảnh giác tùy thời công kích.
Vững vàng thứ nhất, tính mạng thứ nhất, Lưu Ngọc cũng không muốn lật thuyền trong mương.
Thần thức của hắn đã tiếp cận phạm vi năm dặm, trên lý thuyết trong phạm vi này hắn có thể điều khiển pháp khí chỉ đâu đánh đó.
Nhưng trên thực tế điều này bị hạn chế bởi rất nhiều nhân tố ảnh hưởng, vượt qua phạm vi một dặm, sức mạnh của pháp khí sẽ dần dần suy giảm, vượt qua phạm vi ba dặm, sức mạnh sẽ suy yếu một nửa.
Cho nên trong phạm vi từ một đến ba dặm được coi là “phạm vi công kích” tốt nhất của Lưu Ngọc.
Nhưng so sánh với phạm vi công kích của tu sĩ Luyện Khí kỳ, không thể nghi ngờ là đã rộng hơn gấp mấy lần.
Sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực, Lưu Ngọc căn bản không để tu sĩ Luyện Khí của Hoàng gia có cơ hội công kích, hắn đứng ở ngoài phạm vi công kích cực hạn của bọn họ, khống chế Tử Mẫu Truy Hồn đao tùy ý thu hoạch “nhiên liệu”.
Hắn phân phó Thành Vệ quân đi đuổi giết tu sĩ Luyện Khí kỳ ở phía xa, những thứ này cứ giao cho hắn đến xử lý.
Tu sĩ Luyện Khí của Hoàng gia không phải là không có ý muốn liên hợp để ngăn cản, nhưng tốc độ của Tử Mẫu Truy Hồn đao vượt xa các pháp khí trung phẩm có thể so sánh, căn bản không thể đuổi kịp, ngăn cản không cần nói đến.
Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn từng tộc nhân bên cạnh lần lượt ngã xuống, mà bản thân lại bất lực.
Trong hô hấp, dường như cũng có khí tức tử vong tràn ngập, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi cái chết đến.
Đây chính là chỗ bất đắc dĩ của tu sĩ cấp thấp khi đối mặt tu sĩ cấp cao, là sự nghiền át hoàn toàn bởi sức mạnh, là sự thay đổi pháp lực, là sự tăng trưởng Nguyên Thần, sự tăng cường thần thức, cũng là sự tăng lên của cấp độ sinh mệnh.
Giống như sinh vật cấp cao, đối với sinh vật cấp thấp, giáng hàng ngàn đả kích!
Quá trình Tu Tiên, là quá trình từ bình thường đến siêu phàm, là quá trình lột xác từ sinh mệnh cấp thấp hướng đến sinh mệnh cấp cao.
Đến cấp độ Chân Tiên, là đã hoàn toàn thoát ly khỏi phạm trù “người”, tiến vào lĩnh vực “Tiên”, bản chất của sinh mệnh đã hoàn toàn thay đổi.
Chân Tiên hoàn toàn là một “sinh mệnh cấp cao”, là sự tồn tại vĩ đại mà người phàm khó có thể tưởng tượng được.
Trúc Cơ kỳ đối với Luyện Khí kỳ đương nhiên không khoa trương như vậy, nhưng cũng là chiếm ưu thế tuyệt đối và quyền chủ động.
Ngoại trừ “thiên kiêu” thiên tài kinh diễm trong lịch sử chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, hầu như không có tu sĩ nào có thể “ra trận”, cho dù là Lưu Ngọc lúc còn trong Luyện Khí kỳ cũng không dám vượt cảnh giới khiêu chiến tu sĩ Trúc Cơ.
Lúc trận pháp bị phá, năm vị trưởng lão Hoàng gia chạy trốn đã hạ lệnh cho tu sĩ Hoàng gia tự mình đột phá vòng vây chạy trốn, địa điểm tụ họp tiếp theo cũng không kịp dặn dò, hoặc có lẽ là không dám dặn dò.
Hai trăm tu sĩ Luyện Khí của Hoàng gia lập tức tan rã bốn phương tám hướng, Thành Vệ quân phụ trách đi đuổi giết những kẻ chạy nhanh, trong khi đó chỉ có khoảng bốn mươi kẻ chậm chạp đứng ngẩn ngơ bất động tại chỗ.
Tử Mẫu Truy Hồn đao mang theo Thanh Dương Ma Hỏa tùy ý thu hoạch trong đám người, có điều chỉ qua mười mấy hơi thở đã không có một người sống, khi tiếng kêu thảm thiết cuối cùng rơi xuống, mảnh sườn núi này chỉ còn lại một mảng tro tàn và sự tĩnh lặng, chỉ có tiếng đấu pháp cách đó không xa truyền đến.
Hơn bốn mươi sinh mệnh vừa rồi còn sống động, trong đó có lẽ còn có mấy người gọi là “thiên tài”, nhưng trong nháy mắt đã trở thành một đống tro tàn trên mặt đất, là dấu vết bọn họ từng tồn tại.
Mặt Lưu Ngọc không hề thay đổi nhìn tất cả.
Tâm niệm hắn vừa động, Tử Mẫu Truy Hồn đao nhanh chóng xoay một vòng, thu từng ngọn Hỏa Diễm màu xanh nhạt trên đống tro tàn vào thân kiếm.
Lưu Ngọc lại vẫy tay, Tử Mẫu Truy Hồn đao lập tức quay về lơ lửng trước người, Thanh Dương Ma Hỏa từ thân kiếm tách ra, sau đó tập hợp trên tay phải.
“Một phẩy hai độ.
”
Nhìn Thanh Dương Ma Hỏa vô thanh vô tức thiêu đốt, bằng vào tâm thần được liên kết chặt chẽ, Lưu Ngọc trong nháy mắt cảm ứng được nhiên liệu mà bốn mươi tu sĩ Luyện Khí kỳ đã cung cấp cho Ma Hỏa.
Một nhóm tu sĩ Luyện khí cung cấp nhiên liệu cho Thanh Dương Hỏa Ma này vượt xa nhóm tu sĩ đã chết ở đỉnh núi kia, không chỉ là số lượng nhiều hơn gấp đôi, mà bởi vì căn nuốt lúc bọn họ còn sống, cho nên máu thịt và năng lượng linh hồn trong đều phong phú hơn.