Tiên Phủ Trường Sinh


Mặc dù nhận được “sự chiếu cố” từ Nghiêm gia, nhưng dù sao Vọng Nguyệt Thành cũng không phải chỉ có mình Nghiêm gia, mà là do ba vị Kim Đan trưởng lão cùng nắm quyền.

Mọi người đều là đồng môn, sự công bằng bên ngoài vẫn phải nên được duy trì.

Dưới tình huống như vậy, có rất nhiều tu sĩ thân tộc Nghiêm gia muốn ra tiền tuyến chiến trường, huống chi là một ngoại nhân như Lưu Ngọc.

Vì vậy, lần này Lưu Ngọc không thể tránh thoát khỏi việc bị sắp xếp một nhiệm vụ có phần nguy hiểm, hắn phải tập kích một mạch khoáng ở biên giới Kính châu của Hợp Hoan Môn, yêu cầu phải phá hủy mạch khoáng, không thể tiếp tục khai thác bình thường ở đây.

Hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý đối với sự sắp xếp như vậy.

Loại nhiệm vụ này có thể rất nguy hiểm đối với một tu sĩ Trúc Cơ bình thường, nhưng đối với Lưu Ngọc hiện tại mà nói thì chưa chắc là như vậy.

Với thực lực bây giờ của hắn, chỉ cần không đụng phải những nhân vật như Hợp Hoan Lục Tử, hoặc bị vây công, mai phục thì thật ra độ nguy hiểm rất nhỏ.


Tất cả sức mạnh đều xuất phát từ thực lực của bản thân, nếu một lòng muốn chạy trốn, dưới tình huống tu sĩ Kim Đan không ra tay thì không có nhiều người có thể giữ chân hắn khi hắn là Trúc Cơ kỳ.

Thần thức quan sát tình hình phía dưới, tất cả cảnh vật đều cực kỳ rõ ràng, bãi cỏ bùn đất, cây cối sông suối đều rõ ràng rành mạch trong thần thức, thậm chí ngay cả những con sâu chôn sâu dưới lòng đất cũng được nhìn thấy rõ ràng.

Ngoại trừ những tu sĩ chấp hành nhiệm vụ thì không phát hiện bóng dáng của tu sĩ Hợp Hoan Môn ở vùng phụ cận.

Chuyện này khiến Lưu Ngọc thở phào nhẹ nhõm, hắn thu hồi thần thức, nhưng sợi dây trong lòng vẫn không thả lỏng.

Cùng hắn chấp hành nhiệm vụ lần này có chín tu sĩ Trúc Cơ, bảy mươi đệ tử Luyện Khí kỳ trung hậu kỳ.

Đáng nói chính là, trong số những tu sĩ Trúc Cơ chấp hành nhiệm vụ lần này có hai tu sĩ mà Lưu Ngọc khá quen thuộc, theo thứ tự là Trang Thế Long, người đã cùng hắn đến Vọng Nguyệt Thành, còn có Tạ Tuấn Kiệt, người đã trao đổi luyện đan truyền thừa của Hoàng gia.

Hai người này dường như quen biết nhau, vừa di chuyển vừa nói chuyện với nhau, Lưu Ngọc trong lúc thì suy nghĩ đã quay đầu nhìn sang, không ngờ rằng Tạ Tuấn Kiệt lại đúng lúc quay lại.

Sắc mặt hai người như thường, ngoài cười nhưng trong không cười gật đầu chào nhau, tu sĩ không biết còn tưởng rằng quan hệ của hai người rất tốt, nhưng lúc hai người quay đầu đi thì ý cười hoàn toàn biến mất.

“Tốt nhất là không nên chọc vào Lưu mỗ, nếu không…”
Hai mắt Lưu Ngọc hơi nheo lại.

Chẳng qua tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ bình thường đã rất có có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của hắn, người đáng chú ý nhất trong đội ngũ cũng không phải hai người này, mà là một nam nhân mày kiếm mắt sáng, thân hình cao lớn, mặc y phục màu lam.

Ở trong Linh Giác, người này là người mạnh nhất mà Lưu Ngọc từng gặp qua trừ Kim Đan trưởng lão ra, khí tức quanh người gã cực kỳ mạnh mẽ, còn mạnh hơn một bậc so với Lý Bất Đồng.


Gã khiến cho hắn cảm thấy vô cùng áp lực, hắn tự đánh giá bản thân là không hề có phần thắng nào nếu hai người là đối thủ.

“Chu Trác Phong.


Người này là một trong Tam Anh Tứ Kiệt của Nguyên Dương Tông, xếp thứ tư.

Chẳng những tu vi của gã đã đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh phong, mà gã còn là tu sĩ Lôi Linh căn, danh tiếng về thực lực mạnh mẽ lan xa không gì có thể sánh được.

Là nhóm tu sĩ Trúc Cơ kỳ đứng đầu, bọn họ còn được coi trọng hơn chưởng môn Trang Tử Lăng ở Nguyên Dương Tông.

“Ngay cả tu sĩ như Chu Trác Phong cũng phái ra, xem ra tông môn rất coi trọng nhiệm vụ lần này.


Trong mắt Lưu Ngọc lóe lên một suy nghĩ sâu xa, mặc dù nhiệm vụ lần này tu sĩ Trúc Cơ chỉ có chín người, nhưng thực lực mỗi người đều cực kỳ mạnh mẽ.

Bao gồm cả Chu Trác Phong thì có ba tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, bốn tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ thì có hắn và một người khác.


Tu vi bình quân ở mức Trúc Cơ trung kỳ đã được xem như là tương đối cao, hơn nữa đều là những tu sĩ đức cao trọng vọng có pháp khí mạnh mẽ trong tông môn, tùy tiện đánh tan một tiểu đội Trúc Cơ tu sĩ cũng không có vấn đề gì.

Mặc dù tiểu đội Trúc Cơ bình thường cũng là do chín người tạo thành, nhưng phần lớn tu vi đều là Trúc Cơ sơ trung kỳ, cũng không phải tất cả đều là tu sĩ của tông môn, chiến lực thực tế không đồng đều, còn lâu mới thể có thể so sánh.

Để phòng ngừa bị phát hiện trước, bảy mươi chín tu sĩ đã hạ xuống cách mục tiêu một trăm dặm, sau đó bọn họ cũng không thể đi tiếp, cho nên trong khoảng thời gian ngắn ngủi này bọn họ tranh thủ nói chuyện với nhau.

Trong khi Lưu Ngọc đang cảnh giác suy nghĩ, cây cối và đồng cỏ dần trở nên thưa thớt, màu xanh lá cây phía xa bắt đầu giảm dần, sau đó là một vùng đất hoang màu vàng xuất hiện trước mắt, rải rác với vài màu xanh lá cây lẻ tẻ.

Phạm vi nhìn thấy có thể đạt được là hai ngọn đồi bình thường cao hơn một trăm trượng, giữa hai ngọn đồi có một sơn cốc rộng lớn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận