Chương 10: Bạn gái nói chuyện là ra à?
Edit: I hi hi
Ánh nắng ngày đông sau giờ ngọ tươi sáng, Phó Tư Minh đeo kính râm nằm trên ghế phơi nắng trong sân. Chân dài hơi chạm đất, đung đưa ghế nằm, dáng vẻ vui vẻ thoải mái.
Khi Phó Ngọc Hằng ra ngoài đi qua cậu, hỏi cậu vài câu chuyện ở trường. Phó Tư Minh đối phó vài câu, đôi mắt dưới kính râm không buồn mở ra. Phó Ngọc Hằng biết cậu qua loa, nhíu mày nhưng cũng không làm gì, chỉ để lại một câu, “Mày rảnh thì đến thăm chú nhỏ đi, giữ gìn mối quan hệ với chú.” Rồi rời đi.
Chắc là ông ta đi hẹn hò, Phó Tư Minh nghĩ thầm.
Ông bố rẻ mạt của cậu đã qua tuổi bốn mươi, khoảng 45 rồi nhưng vẫn chưa hết hoa đào. Có vợ mà còn không ngừng lăn lộn bên ngoài, không hề kiêng dè bà vợ trong nhà.
Cậu cũng không tiện nói gì, dù sao cậu cũng vì ông ta như vậy mà ra. Cậu mở mắt ra, đôi mắt dưới kính râm nhìn chằm chằm mặt trời trên cao.
Vợ ông ta cũng mặc kệ ông ta, ừm… Trái lại hai người bọn họ thật xứng đôi, ông ăn chả bà ăn nem, không can thiệp chuyện của nhau.
“Giữ gìn mối quan hệ…” Cậu nhẹ giọng nhắc lại.
Nào có chuyện tốt tiện nghi như vậy, ông ta thực sự nghĩ tất cả mọi người đều rảnh rỗi như mình sao. Cậu bĩu môi, cầm cuốn sách lên đọc.
Phó Tư Viễn từ bên ngoài trở về, khi bước vào xuân thấy dáng vẻ này của cậu lập tức xụ mặt, đi ngang qua cậu vào phòng còn mở miệng châm chọc, “Coi nơi này là nhà mình thật hay sao.”
Phó Tư Minh giật giật ngón tay, nhưng cũng không nói gì, nhẹ nhàng lật một trang sách. Cậu thầm thở dài Phó Tư Viễn vẫn là thanh niên, không biết điều chỉnh biểu cảm, ác độc viết hết lên mặt, chẳng hề giống Phó Ngọc Hằng.
Mặt trời ngả về Tây, nhiệt độ giảm dần, cậu khép sách đứng dậy vào nhà uống nước.
Lúc này Tôn Duyệt Nghi đi cầu thang xuống lầu, đụng bả vai cậu đi ra ngoài làm như không thấy cậu, để lại một luồng hương nước hoa nhàn nhạt.
Cậu nín thở lên lầu, đến phòng ngủ mới bắt đầu hít thở.
Nói là phòng ngủ nhưng đồ đạc cực kỳ ít ỏi. Cậu đã chuyển hết đồ đạc của mình đến ký túc xá, nếu Phó Ngọc Hằng không đưa ra quy định Chủ nhật cậu nhất định phải về nhà thì cậu vĩnh viễn không muốn ở lại đây.
Cậu nhận được tin nhắn WeChat của Tống Kỳ sau bữa tối, hỏi cậu có muốn cùng tham gia bữa tiệc đêm giao thừa ở trường không. Cậu suy nghĩ một chút rồi đồng ý, dù sao cũng rảnh rỗi.
Nhưng cậu không ngờ tiệc giao thừa lần này là vài trường cùng tổ chức, địa điểm tổ chức tại trường bọn họ.
Cậu và Tống Kỳ cùng chuẩn bị tiết mục, hai tuần sau bọn họ lên sân khấu biểu diễn.
Cậu chơi dương cầm, Tống Kỳ hát, ca khúc rất bình thường, không có vẻ khoe khoang kỹ thuật nhưng cũng thu hút một loạt tiếng hét chói tai dưới sân khấu.
Cũng khó trách bọn họ la hét, cậu và Tống Kỳ đều thay trang phục nghiêm túc. Cậu mặc một bộ âu phục đơn giản, thắt thẳng cà vạt. Tống Kỳ ăn mặc thoải mái mà hoang dã, cầm micro ngồi trên băng ghế đàn của cậu hát. Hai thiếu niên tuấn tú, độ tuổi phong nhã tài hoa, lại tỏa sáng khác biệt, muốn không thu hút ánh mắt người khác cũng khó.
Hai người họ xuống sân khấu, vào hậu trường nghỉ ngơi. Tống Kỳ muốn ra ngoài xem tiết mục, cậu lại không để tâm, tháo cà vạt quấn vào tay đi tìm chỗ ngồi. Tống Kỳ thấy cậu không muốn đi cũng không nói thêm, đi tìm chỗ ngồi cùng cậu.
Hậu trường chỉ là một căn phòng trống rất lớn, lại không có ghế ngồi, rất nhiều người đều ngồi dưới đất. Phó Tư Minh tìm một chỗ trống ngồi xuống, khoanh chân cúi đầu nghịch điện thoại. Tống Kỳ ngồi xuống bên cạnh cậu, nói chuyện với cậu.
Thỉnh thoảng có nữ sinh đến trước mặt bọn họ xin WeChat, Tống Kỳ dễ gần, lập tức mở mã QR cho bọn họ thêm. Phó Tư Minh không buồn ngẩng đầu, người ta hỏi cậu, cậu mới mở QR cho họ quét, không có tâm trạng, vừa không hào hứng lại không kiên nhẫn.
Tống Kỳ thấy người ta đi rồi, cậu căn bản không hề đồng ý lời mời kết bạn của họ.
“Tớ không muốn thêm.” Nhận ra tầm mắt của cậu ta, Phó Tư Minh ngẩng đầu nói.
Tống Kỳ không nói gì, “Vậy cậu còn cho người ta quét mã QR làm gì?”
“Phép lịch sự.”
Phó Tư Minh suy nghĩ một chút, lại nói, "Trước đó tớ có add vài người, họ đều nhắn tin cho tớ.”
“Cậu không muốn quen bạn gái à?”
Phó Tư Minh nhìn cậu ta, “Bạn gái nói chuyện là ra à?”
“Chứ còn gì nữa.”
“Vậy tớ không muốn.”
Tống Kỳ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhưng cũng không có cách gì. Lúc trước Phó Tư Minh trong đội chơi nhạc, ca sĩ chính rất con mẹ nó gợi cảm. Ngực to chân dài lại tuổi trẻ xinh đẹp, cậu ở bên người ta một tháng đã chia tay. Lý do là không hợp nhau, đầu Tống Kỳ to ra, không hợp chỗ nào chứ, nam thanh nữ tú.
Phó Tư Minh không nói với cậu ta, chia tay cũng chia tay rồi, sẽ không liên lạc lại.
Tống Kỳ không để ý đến cậu, ôm điện thoại nói chuyện với nữ sinh vừa thêm bạn.
Cậu cúi đầu nghịch điện thoại, bị Tống Kỳ nhắc mới nhớ đến ca sĩ chính kia. Gợi cảm, xinh đẹp cậu ‘làm’ với cô ta mấy lần, cũng được. Bên gái đề nghị chia tay, nói cậu không đặt cô ta trong lòng thì đừng lãng phí thời gian của cả hai nữa. Hình như cậu đúng là không đặt người ta trong lòng thật, lúc nhớ tới mới nhắn tin cho cô ta, rảnh rỗi mới đi hẹn hò, rất bị động.
Cậu nói qua vài câu với chú nhỏ, chú nhỏ nói cũng không có gì xấu, cậu còn trẻ, vẫn còn thời gian dài để gặp người mình thích, lúc đó hãy đặt người ta trong lòng là được. Còn hiện giờ nếu phù hợp thì cứ thử xem. Quan trọng là anh tình tôi nguyện, nhớ phải dùng bao.
Cậu ngẩng đầu lên, nhớ đến vẻ mặt nghiêm túc khi chú nhỏ nhắc cậu nhớ dùng bao mà cực kỳ muốn cười.
Ánh mắt cậu nhìn về phía lối vào hậu trường, có một nhóm cô gái mặc váy dài hở lưng đi vào. Các cô gái mặc váy màu đỏ trang điểm xinh đẹp, môi đỏ khớp với váy đỏ, khoảng da thịt lớn màu trắng lộ ra ngoài thu hút ánh nhìn.
Cậu đã trả lời chú nhỏ như thế nào nhỉ? “Cháu đi đâu để tìm một cô gái nói chuyện yêu đương chứ.”
Giữa nhiều cô gái như vậy, đều mặc trang phục giống nhau, trang điểm giống nhau, thậm chí kiểu tóc như nhau, cậu chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn thấy Tưởng Đồng đang nghiêng mặt cười nói với bạn.
Gương mặt trang điểm xinh đẹp cười lên càng giống một con hồ ly.